Đinh Tử Nhu nước mắt, nước mũi toàn bộ hướng tay áo Bảo Bảo bôi bôi.
"Bẩn đã chết, bẩn đã chết!"
Bảo Bảo rút tay ra, Tử Nhu càng nắm chặt hơn. Bảo Bảo mắng:
"Xin cậu, đừng khóc nữa có được hay không? Rất phiền a!"
Tức giận điên rồi.
"Wow ~~"
Đinh Tử Nhu khóc càng lớn tiếng hơn, khóc đến Bảo Bảo chân mày nhíu lại càng chặt hơn.
"Lão Đại... Anh ấy làm sao có thể phản bội mình? Mình đối với ảnh tốt như vậy, thẻ của mình đều đưa cho anh ấy dùng (Clair: thẻ tín dụng a =.=), xe của mình cũng cho ảnh đi, nhà của mình cho ảnh ở, thân thể của mình cũng..."
Tử Nhu lần thứ N lên án.
Ba!
Côn gỗ hướng bả vai Gia Cường hạ xuống, Bảo Bảo quát mắng:
"Phần tay quá cứng ngắc!"
Lại đánh về phía chân Đại Nghiệp.
"Đứng vững! Định trụ gót chân!"
"Wow ——"
Đinh Tử Nhu túm Bảo Bảo cánh tay, cả người đeo trên người cô.
"Mình thật là khổ sở đó, mình hận chết hắn, mình không muốn sống nữa..."
"Ngươi có hay không cốt khí a?"
Bảo Bảo quay lại trừng Đinh Tử Nhu thấp hơn cô một cái đầu.
"Kiều Đại Vĩ có gì đặc biệt hơn người? A? Chính là hèn nhát số một, vừa nghe đến ta là Hùng Bảo Bảo, chạy trốn như bay, loại nam nhân này bỏ càng sớm càng tốt, cậu còn lưu luyến hắn làm chi nữa!"
"Cậu không hiểu gì hết, mình giao ra nhiều như vậy, hắn lợi dụng mình, còn đồng thời quen tới ba người bạn gái... Ô... Mình không cam lòng..."
"Tốt ——"
Bảo Bảo vén tay áo lên, rất có nghĩa khí nói:
"Mình lại đi chỉnh hắn!"
A? Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Mình... Mình cũng không phải là muốn cậu lại đánh hắn!"
"Vậy thì đừng khóc nữa, khóc đến khiến mình phiền chết. Không phải nói có rất nhiều người theo đuổi cậu? Tìm một nguwoif khác là được."
Dù sao Tử Nhu là mẫu người cuồng luyến, muốn cho cô tỉnh lại, phương pháp chính là sớm tìm được một mối tình khác.
"Cậu vẫn không hiểu, làm sao có thể nhanh như vậy lại yêu người khác?"
"Mình không hiểu? Tại sao nói mình không hiểu?"
Bảo Bảo ném cây côn gỗ không phục.
"Bởi vì cậu chưa từng nói chuyện yêu đương a!"
Không để ý đến Bảo Bảo sinh khí , Đinh Tử Nhu tiếp tục trắng mắt nói.
Chưa từng nói.chuyện.yêu.đương?
Oanh ~~
Bảo Bảo run rẩy hỏi:
"Cậu có ý gì?"
Ách, dường như nói sai rồi. Đinh Tử Nhu vội vàng bổ một câu:
"Ai, mình không phải là cười cậu không có bạn trai..."
Không có bạn trai? Bảo Bảo xanh cả mặt.
(Clair: cái này là lửa đổ thêm dầu, – cười khi người gặp họa)
Thảm, dường như lại nói sai rồi. Đinh Tử Nhu vội vàng:
"Uy, ngàn vạn đừng hiểu lầm, ý mình muốn nói là bởi vì không có ai theo đuổi cậu, cậu chưa từng hẹn hò thân mật với ai, cho nên cậu không hiểu mình có bao nhiêu thương tâm, mình thật rất khó chịu ai..."
"Mình không có, người, theo đuổi?"
Nói cô không có ai muốn? Mẹ kiếp! Bảo Bảo phẫn nộ nói:
"Mình chỉ là không muốn giống như cậu!"
"Mình?"
Đinh Tử Nhu nháy mắt mấy cái, không hiểu.
Bảo Bảo gầm thét:
"Giống như cậu tùy tiện đáp ứng người khác theo đuổi, tùy tiện thân cận gặp gỡ, cuối cùng dĩ nhiên cũng tùy tùy tiện tiện bị vứt bỏ!"
"Hertz!"
Đinh Tử Nhu hai tay che trước ngực, thối lui mấy bước.
"Cậu nói mình như thế?"
Lại bắt đầu phun nước mắt.
Bảo Bảo hung hăng nói:
"Vốn là như thế, một bức thư tình, mấy bó hoa, đôi lời dễ nghe, liền tùy tiện cảm động đến muốn chết, lập tức đáp ứng thân cận gặp gỡ, cũng không trước hiểu rõ phẩm hạnh đối phương —— "
"Cậu cười mình rất tùy tiện sao? Lão Đại, cậu có phải hay không ghen tỵ với mình?"
Đinh Tử Nhu lớn tiếng lên án:
"Cậu từng nhận qua thư tình sao? Có người tặng hoa cho cậu sao? Nói không chừng có người đối với cậu như vậy, cậu cũng sẽ lập tức cùng hắn nói chuyện yêu thương, nhưng là không ai đối với cậu như vậy, cho nên cậu đến bây giờ cũng chưa từng yêu qua!"
Wow ——!
Đại Nghiệp, Gia Cường động tác bắt đầu chậm lại, vểnh tai nghe các nàng gây lộn.
(Clair: Nữ nhi cãi nhau, đúng là vừa đáng sợ, vừa mù quáng mà ~~ Haiz... Ta cũng là nữ sinh a >__<)
Bảo Bảo ưỡn ngực trả lời:
"Nếu như người theo đuổi mình cũng giống những kẻ khốn kiếp theo đuổi cậu, Hùng Bảo Bảo mình tình nguyện buồn chết cũng không hẹn hò với ai!"
"Tốt, những người theo đuổi mình là khốn kiếp, kia xin hỏi nam nhân như thế nào mới đủ tư cách làm bạn trai cậu? Cậu nói xem!"
Tử Nhu hai tay chống hông, hỏi ngược lại.
Dày, kích thích kích thích. Đại Nghiệp, Gia Cường đánh tới một bên, trộm dò xét các nàng.
Hùng Bảo Bảo khiêu mi trả lời:
"Ít nhất phải đánh thắng được mình."
Nam nhân mềm yếu giống như cọng bún thiu, cô nhìn không ưa nổi.
Đánh thắng được Bảo Bảo? Đại Nghiệp, Gia Cường dừng lại động tác.
Đánh thắng được cô? Đinh Tử Nhu trợn mắt líu lưỡi.
Phải đánh thắng được người liên tục ba ba năm liền vô địch Không thủ đạo Hùng Bảo Bảo mới có thể đuổi theo cô?
Đại Nghiệp, Gia Cường chợt xoay người, bả vai co quắp, len lén cười.
Tử Nhu ngửa đầu, trực tiếp wow ha ha.
"Ha ha ha ha, làm sao có thể... Wow ha ha ha, người nào đánh thắng được cậu a? Trừ cha cậu ra! Ha ha ha ha..."
"Mình tuyệt không muốn quen với một nam nhân đánh không lại mình."
Bảo Bảo rất kiên trì. Không phải là cô kén chọn, nữ nhân đều hy vọng được che chở, một nam nhân đánh không thắng nổi cô, cô trong lòng nhất định sẽ xem thường, làm sao có thể yêu đối phương? Đây chính là nỗi buồn của kẻ mạnh a!
"Như vậy a..."
Đinh Tử Nhu vốn là giận đến muốn chết, bây giờ nghe thấy Bảo Bảo trả lời, ngược lại đồng tình Bảo Bảo. Cô khoác tay Bảo Bảo, cười híp mắt làm nũng:
"Được rồi được rồi, chúng ta không nên gây lộn, mình đi chuẩn bị ít đồ cho các cậu ăn, có được hay không?"
Nhìn dáng dấp Bảo Bảo muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Sách! Đáng thương!
"Hừ!"
Bảo Bảo khoanh tay trước ngực, duy trì bộ dạng lãnh khốc, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Của mình cho thêm trứng."
Lười cùng "quỷ khóc" so đo!
*****
Hùng lão sư làm xong việc nghĩa trở lại, nghe thấy phòng khách tràn ngập thanh âm Lý Tiểu Long, đối với nữ nhi đang ngồi phịch ở ghế sa lon, miệng ăn pizza kháng nghị:
"Lại đang xem Lý Tiểu Long! Con không ngán?"
Bảo Bảo liếc ba mình một cái.
"Kỳ quái, đây là ba sưu tập ai."
Ông trên đường "Vứt bỏ võ hướng phật", không có nghĩa là cô cũng phải đi theo phản bội Lý Tiểu Long.
"Ai!"
Hùng lão sư than thở, đem một chén nước màu xanh mực đưa cho Bảo Bảo.
"Ta không phải nói xem cái này không tốt, nhưng là con thỉnh thoảng cũng nên xem một chút những cái khác."
Cô là con gái, suốt ngày xem loại này đánh đánh giết giết, không tốt tí nào.
"Này là cái gì?"
Bảo Bảo nhìn chén mước màu xanh trong tay, ngửi một chút.
"Ác ~~ "
"Là nước trái cây, ba ba giúp con làm, đối với thân thể rất tốt. Sư tỷ dạy, có mạch cây cỏ, cỏ nuôi súc vật, đậu đỏ mầm..."
"Con cũng không phải là bò, ăn một đống cây cỏ."
Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, đem nước trái cây "yêu thương" để một bên.
"Con mau uống cho ta, mau!"
Hùng lão sư ra lệnh, ngồi xuống, chà chà xát xát tay.
"Bảo Bảo, chúng ta xem cái khác đi."
"Được."
Hùng Bảo Bảo lấy từ dưới gầm bàn một túi DVD chọn lựa.
"Hoàng Phi Hùng? Trung Hoa anh hùng? Thập tam muội? Cổ mê hoăc tử chi mở một đường máu?"
Toàn những phim đánh đấm kịch liệt!
"Không nên!"
Hùng lão sư đoạt lấy, kiểm tra đống DVD con gái mượn về.
"Cổ mộ kì binh?"
Phim võ hiệp.
"Dường như rất kích thích."
Bảo Bảo ha hả cười.
"Bắc Đấu Thất Tinh?"
Cái gì a? Hùng lão sư vẻ mặt nghi ngờ.
"Bộ phim hoạt hình này rất hay a, ghét ác như cừu, trừ bạo an dân."
Bảo Bảo giơ lên ngón cái.
Hùng lão sư đổ tất cả DVD ra.
"Rocky? Trận chiến cuối cùng? Lôi đình sét đánh... Haiz!"
Hùng lão sư than thở, đều do ông từ nhỏ mang theo Bao Bảo tham gia thi đấu võ thuật, hại cô mê thượng võ thuật, trở nên thô bạo, rất thích đánh đấm tàn nhẫn không giống nữ nhân. Hắn rất lo lắng Bảo Bảo cả đời không ai thèm lấy, cô căn bản không có tự nghĩ mình là nữ nhân a.
"Quyết định xong chưa? Ba muốn xem phim nào?"
Bảo Bảo hăng hái bừng bừng.
Hùng lão sư bỏ lại đống DVD, kéo ra ngăn tủ.
"Xem bộ này."
Ông rút ra đia DVD bản thân tự mình mua, một lát sau trên màn ảnh hiện lên nhan đề....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ