Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Chào cô giáo!” Phó Lập Đường vừa thấy ‘giảng viên’ tới, lập tức đứng lên nghiêm chỉnh cúi người chào hỏi, bộ dáng không khác gì một học sinh ngoan ngoãn.


“Chào anh!” Dật Linh cầm chặt giấy bút trong tay bước tới phía sau bục giảng, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn. “Tôi nghe chủ nhiệm La nói anh không dám đi máy bay, anh có thể trình bày một chút tình hình của anh để tôi còn sắp xếp kế hoạch huấn luyện chăng?”

Hừ, coi như anh ta cũng lợi hại, có bản lĩnh giả vờ tốt đấy! Cũng không biết anh ta làm thế nào tìm hiểu thông tin về cô nữa, vừa gặp cô liền gọi một câu ‘cô giáo’, cũng tự nhiên gớm! Nói muốn theo đuổi cô bằng cách này sao? Hừ, cũng coi như có sáng kiến, cứ từ từ xem anh ta định giở trò gì.

“Vâng!” Đầu chương trình học, học sinh liền ngoan ngoãn biếu cô giáo một món quà nhỏ, nội dung lại chẳng ‘sáng kiến’ chút nào: sô cô la và nước hoa, lại còn để nguyên trong túi giấy ở cửa hàng miễn thuế nữa. “Báo cáo cô giáo, hôm trước tôi bay đi Hồng Kông, mua chút đồ ở cửa hàng miễn thuế rồi không cần ra khỏi sân bay lập tức đáp máy bay quay lại.” (Anh thừa tiền quá, cho em đê!)

“Anh đi Hồng Kông làm gì?” Hừ, cái gã này lại dám tự mình đi chơi mảnh, nghĩ sống ly thân rồi là được tự do chắc? Nhưng nếu tới đó chơi, sao không đi ra ngoài mà lại chỉ xuống sân bay mua đồ rồi quay lại? Chếtcườikhoảncaucóvìanhnhàđichơimảnh,chịLinhơilàchịLinh)


“Đã hơn mười năm tôi không đi máy bay, tôi muốn thay đổi đột ngột một chút nên thử tập luyện bằng một chuyến bay ngắn xem sao.”

Mỗi người đều có lúc muốn có sự thay đổi một chút, nói gì đi nữa đây cũng là một việc tốt. Giờ thân là giảng viên nên cô không thể không gật đầu khen ngợi. “Thật là một hành động dũng cảm, vậy trên máy bay anh có phản ứng gì đặc biệt không?”

Lời khen của cô giáo khiến anh mỉm cười. “Nhắc tới thật tình cờ, tôi có gặp đồng nghiệp cũ của cô giáo là Chu tiểu thư, may nhờ có cô ấy và những người khác giúp đỡ, vì tôi… lỡ ngất xỉu.”

“Gì cơ?” Mới bay từ Đài Loan tới Hồng Kông, tên này đã lăn ra té xỉu, nếu nhỡ đi Mỹ hoặc Châu Âu, chả phải anh ta sẽ lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử sao? (Chú thích: bay từ Đài Bắc thủ phủ Đài Loan tới Hồng Kông mất khoảng 1h40 phút, bằng từ Hà Nội vào Đà Nẵng chẳng hạn)

“Tôi vừa ngồi xuống ghế của mình, bao nhiêu ký ức quá khứ liền ào tới trong đầu như đèn kéo quân chuyển quanh, từng hình ảnh từ nhỏ tới lớn đều hiện ra rất rõ rệt. Tuy chỉ trong có vài phút, tôi lại như xem hết toàn bộ cuộc đời mình, nhất là vì một tai nạn máy bay mà tôi mất đi cha mẹ, nên giống như tôi tiến tới rất gần, rất gần họ, bước theo họ mà đi.” Loại cảm giác này khó mà có ai khác tin tưởng lời của anh được, nhưng cô vợ kiêm cô giáo của anh hẳn có thể hiểu biết rõ ràng. Cô ấy, hoàn toàn có thể khiến anh đặt trọn lòng tin.

Kỳ diệu nha! Làm gì có ai vừa lên máy bay ngồi vài phút đã nhìn thấy trong đầu nhiều thế chứ? Đầu óc gã đàn ông này thật không giống bình thường chút nào. Cô cầm bút lên muốn ghi chép lại, lại phát hiện ra chính mình cũng khó hình dung ra nổi để viết xuống.

“Sau đó tôi nghĩ tới việc mình còn rất nhiều điều chưa kịp làm, tôi còn chưa được vợ tôi tha thứ, còn chưa nhìn thấy bé bi đáng yêu của chúng tôi, còn chưa được cầm tay em gái đưa cho em rể tương lai. Nên tôi không thể cứ thế mà chết đi được, tôi nhất định phải xuống khỏi máy bay thôi. Nhưng lúc đó máy bay đã cất cánh, nếu tôi nhất quyết muốn xuống, chỉ sợ sẽ liên luỵ tới các hành khách trên máy bay, tôi càng nghĩ càng sợ hãi, toàn thân run lên, tim đập nhanh hơn, cổ họng khó thở… rồi sau đó tôi ngất xỉu.” Anhthậtlàgiỏia,từngđóthờigianmàsuynghĩàoạtnhưthácnướcthếnày)


Thật là thê thảm nha! Thảm tới mức tới cô cũng muốn khuyên anh tốt nhất từ rày đừng nên đi máy bay, cả đời không ra khỏi biên giới quốc gia cũng không sao, cũng có thể coi là một biểu hiện yêu Đài Loan mà. (Chú thích: với người Đài Loan, họ luôn coi họ là người Đài Loan, không phải người Trung Quốc)

“Lúc bay trở lại từ Hồng Kông về Đài Loan, tình hình của tôi có vẻ khá hơn một chút, giữ được tỉnh táo cho tới tận khi hạ cánh. Có điều vừa xuống máy bay lập tức được đưa lên xe cấp cứu vào viện, vì huyết áp lẫn đường trong máu đều quá thấp, khiến đầu váng mắt hoa không thể tự đi. Tôi phải nằm viện một đêm, hôm sau chú Thái tới bệnh viện đón tôi về nhà.” Thảm,vôcùngthảm,siêucấpthảm)

Trời đất ơi, đây rốt cuộc là chứng bệnh đáng sợ tới thế sao? Cô chỉ biết thở dài thừa nhận sự bất lực của bản thân. “Thì ra là vậy. Theo kinh nghiệm của tôi, anh có thể bị chứng trầm cảm, khủng hoảng, cùng với chứng sợ độ cao và sợ không gian kín. Tôi đề nghị anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị, có lẽ còn cần cả thôi mien nữa.”

Cô giáo nói rất có lý, nhưng anh lại lắc đầu từ chối. “Tôi không cần và không muốn tìm tới bác sĩ. Họ có thể cho tôi thuốc an thần hoặc ngủ ngon, nhưng không thể nào tháo gỡ khúc mắc trong lòng tôi. Cô giáo từng là tiếp viên hàng không, là người hiểu rõ nhất hành khách cần gì và cô có thể giúp gì. Nếu có thể, mời cô cùng tôi tập đi máy bay được không? Dĩ nhiên phí tổn tiền vé tôi sẽ chịu hoàn toàn, không bao gồm trong học phí.”

“Ơ… tôi… tôi cần suy nghĩ đã.” Học sinh nói cũng có lý, nhưng cô không có cách nào gật đầu ngay cả.”

“Nếu cô giáo không chịu giúp, tôi đành tự tập một mình vậy, lần sau tôi sẽ thử bay đi Mỹ.” (Đây gọi là rung cây doạ khỉ, hí hí!)


Anh ta nói đùa cái gì thế hả? Cô không nhịn nổi bật ra lời. “Anh điên à, anh muốn chết hay sao thế? Ít nhất thì cũng phải luyện tập bằng một chuyến bay đến Nhật Bản cái đã chứ!” Cánh chim còn chưa đủ cứng cáp đã đòi bay đường dài, bộ anh ta nghĩ lên máy bay chuyến nào cũng sẽ có bác sĩ đi kèm một cách tình cờ sao? Mà nếu có đi nữa, nhỡ là bác sĩ thú y thì biết thế nào được? Rấtphụccáchsuynghĩcủahaivợchồngnhànày)

“Cô giáo đồng ý cùng tôi bay tới Nhật để tập? Tốt qua, kỳ nghỉ đông sắp tới rồi, chúng ta có thể đi ngắm tuyết cùng nhau.” Cho dù có lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh trên máy bay đi nữa, anh cũng muốn thực hiện ý nguyện của vợ mình, đơn giản là vì cô ấy đã từng nói muốn cùng đi du lịch với anh.

“Không cần gấp gáp, trước hết cứ làm vài buổi tập huấn đặc biệt cái đã rồi tính.” Làm ơn đi, hai người nhà họ ly thân xong mới đi du lịch nước ngoài với nhau, không lẽ định làm tuần trăng mật muộn? Thứ tự diễn biến của cuộc hôn nhân này quả thật đảo lộn tùng phèo cả rồi. Cầuhônxongmớitìmhiểu,cướixongmớibànchuyệnyêuđương,lythânrồimớiđituầntrăngmật)

“Cám ơn cô giáo.” Xong, đã qua được cửa đầu tiên. Trong lòng anh thầm nhảy lên gào thét sung sướng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh bình thường.

“Nếu đã thu học phí, tôi sẽ chịu trách nhiệm thu xếp chu đáo. Anh cứ về chờ tôi gọi điện liên lạc lại, lúc đó tôi sẽ báo lịch trình cụ thể ra sao. Còn hôm nay chúng ta thảo luận tới đây là đủ, tan học thôi.” Cô sẽ không phụ lòng tin của chị chủ nhiệm. Làm việc quan trọng nhất là năng lực và chữ tín, cô phải thể hiện thật tốt cho mọi người xem.

“Vâng thưa cô!” Phó Lập Đường lại đứng lên cúi đầu chào lễ phép. Có cô giáo thân yêu này giúp đỡ, đảm bảo không những anh có thể phá vỡ sự bế tắc do nỗi sợ đi máy bay gây ra, mà còn phá vỡ sự bế tắc trong chuyện tình cảm giữa họ để nó tiến triển tốt đẹp.

Tối thứ bảy, Dật Linh lấy điện thoại gọi cho vị ‘học sinh’ kiêm chồng hiện tại đang ly thân của mình.

“Sáng mai chín giờ, anh lái xe tới nhà đón tôi, không cần tới tận cửa, chờ tôi đầu đường là được.” Nếu anh ta mà tới cửa nhà cô, chỉ sợ lại khiến người khác chú ý, hơn nữa ba mẹ cô vô cùng để ý chuyện giữa hai người. Thôi thì để tránh cho họ nảy mầm hi vọng hão huyền, tốt nhất cô vẫn nên giấu diếm một chút.


“Được, tôi đã biết.” Phó Lập Đường không cần ghi lại giờ giấc hẹn trên giấy gì cả. Anh đang nằm trên chiếc giường đôi của hai vợ chồng, dùng cả tâm hồn lắng nghe từng chữ từng từ vợ đang nói, đây cũng là một phần ‘chương trình học’ anh cần phải học mà.

“Ăn mặc thoái mái một chút, và nhất là làm ơn đừng mặc âu phục com lê ca ra vat gì đó.” Hai người họ không phải chuẩn bị đi tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận giáo dục gì cả, hi vọng anh ta không cần vác cái bộ dạng nghiêm trang cứng đờ đó tới.

“Vâng thưa cô giáo.” Giọng nói đầy vẻ ra lệnh của cô khiến anh khẽ nở nụ cười. Cô đã có thể trở lại đầy sức sống như ngày trước, nói thế chứng tỏ bé bi của hai người cũng sẽ rất khoẻ mạnh giống mẹ.

“Cứ vậy đi, hẹn mai gặp ! » Tất cả đều là vì giúp anh ta vượt qua chướng ngại tâm lý, vượt qua khó khăn này thôi, cô cũng chỉ là một giảng viên tận tình có trách nhiệm mà thôi. Do đây là ‘học sinh’ tự nguyện chi trả chi phí cho đợt huấn luyện, nên bảo ‘học sinh’ tới đón giảng viên là đúng rồi, chỉ đơn giản như thế mà thôi....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Old school Easter eggs.