“Còn nhớ trong “Duyên nửa đời” Man Trinh đã nói với Thế Quân một câu thế nào không? Chúng ta không thể quay trở lại được nữa rồi, thực sự không thể quay lại được nữa.”
“Chúng ta không phải bọn họ!”
“Chúng ta cũng không thể quay lại được nữa.”
Lôi hành lý từ ghế sau ra, Tô Tiểu Lương chậm rãi đi về phía cổng nhà, mặc cho mưa làm ướt mái tóc mềm, làm ướt hàng mi, ướt cả trái tim.
Còn mấy bước nữa là Tiểu Lương tới nhà, Dương Duệ nãy giờ vẫn chỉ ngồi trên xe bỗng lao ra, không nói không rằng kéo cô vào trong lòng.
Sau một hồi vùng vẫy theo bản năng, Tô Tiểu Lương mệt mỏi đành bất lực đứng lặng người trong vòng tay anh.
Ôm một lần thì càng ít đi một lần thôi.
Mưa càng lúc càng to, bạt vào người có phần hơi đau rát.
Một hạt nước nóng ấm rơi xuống gáy, Tô Tiểu Lương với đôi mắt đang đẫm nước bỗng ngây người, cô biết đó chắc chắn không phải nước mưa.
Chỉ có thể là nước mắt, là nước mắt của Dương Duệ.
“Cũng như em đã từng chứng minh vịt con xấu xí đương nhiên có thể trở thành thiên nga trắng, anh cũng có thể chứng minh chúng ta có thể quay trở lại, nhất định là được!”
Chương 05: Chỉ cần em bình an vô sự
Bôn tẩu mấy ngày trời, áp lực quá nặng nề, tâm trạng rối bời cộng với bị ngấm nước mưa làm Tô Tiểu Lương đổ bệnh. Trong chu kỳ kinh doanh hàng năm thì quý ba luôn là quãng thời gian nóng bỏng nhất, là người đảm trách một phần doanh số trong kế hoạch năm của công ty, Tô Tiểu Lương nào dám lơ là trách nhiệm, ốm đau mấy vẫn cố gượng để đi làm. Đang dự buổi họp doanh số khu vực theo thông lệ cùng cơn sốt hầm hập, cô đau đầu kinh khủng, nên vội vàng báo cáo lại một số vấn đề quan trọng trong công việc của mình rồi đến ngay bệnh viện phía sau công ty để truyền dịch. Nghe tin Tô Tiểu Lương nhập viện, Tô Tiểu Lãng vừa bước chân ra khỏi cửa thì đã thấy Tống Thạch Nhất quần bò áo phông rộng thùng thình đi vào. Lần thứ hai anh ta đến tìm gặp, Tô Tiểu Lương cũng có phần hơi bất ngờ vì cô có cảm giác Tống Thạch Nhất không có thiện cảm với mình.
“Đỡ hơn chưa?” Anh ta lôi từ trong chiếc túi giấy mang theo một chiếc bình màu đen, cười nói:
“Đây là trà thảo dược giải nhiệt rất tốt, lát cô uống nhé. Nghe nói nó còn đắng hơn cả thuốc bắc vì thế tôi mang thêm ít ô mai cam thảo”.
“Cảm ơn anh! Và cảm ơn cả anh ta nữa”.
Nhìn lọ nước trà và túi ô mai, Tô Tiểu Lương bỗng cảm động.
Thành phố Y nằm ở phía Nam của tổ quốc, cực kỳ ẩm thấp, nhất là mùa hạ oi bức ngột ngạt đến chết người. Vì thế con người cũng rất dễ phát hỏa, do đó sẽ dẫn đến đau đầu, cảm cúm... Trước kia, mỗi khi cô bị cảm, Dương Duệ đều bảo thuốc thang có ba phần độc, kiên quyết chỉ mua loại trà thảo dược giải nhiệt tuy đắng ngắt nhưng hiệu nghiệm này về cho cô uống. Cũng như bao cô gái khác, cô sợ đắng, vì vậy mỗi lần anh mua trà thảo dược đều mang theo một túi ô mai cam thảo mà cô vốn thích ăn về, uống hết thuốc rồi ngậm mấy miếng cam thảo sẽ không thấy đắng nữa.
Thấy anh ta ấp úng, Tô Tiểu Lương hỏi thẳng luôn có chuyện gì. Một lúc sau Tống Thạch Nhất mới đáp lại:
“Có một chuyện, nhưng cô đừng có hiểu nhầm, không phải là ý của Dương Duệ đâu, chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi”.
Sớm đoán ra anh ta tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ là mang trà đến cho mình, Tô Tiểu Lương hoàn toàn không ngạc nhiên, điềm tĩnh nhìn anh ta, trầm lặng chờ đợi câu hỏi.
“Nếu Dương Duệ không ly hôn Anna thì thực sự cô không đồng ý quay trở về bên nó sao?”
“Theo như cách nói hiện hành, câu này nên được hỏi theo cách sau: Tiểu Lương, cô không đồng ý làm vợ bé sao?”
“Sorry...”
Nhìn rõ sự hổ thẹn muốn che đậy đi nhưng không che được trên mặt anh ta, Tô Tiểu Lương mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó, mặt trời đang tỏa nắng, hoa nở kín các ngọn cây.
“Không cần xin lỗi, tôi biết anh không có ác ý”.
“Câu trả lời của cô là... không đồng ý?”
Hai người thực sự yêu nhau bằng cả trái tim, mưa gió sáu năm trời không thể làm phai mờ đi những suy nghĩ về nhau, nếu vậy tất cả những điều khác còn quan trọng không?
Hương sô đa đặc quện làm kích thích khứu giác. Tô Tiểu Lương ngoảnh mặt lại nhìn về phía người đàn ông vừa ngại ngùng vừa mang nỗi hoài nghi trong lòng trước mặt:
“Không đồng ý! Có rất nhiều chuyện không thể bị xúc phạm, chẳng hạn như niềm kiêu hãnh và tình yêu”.
“Nếu như đã thừa nhận tình yêu của cô dành cho cậu ấy vẫn còn tồn tại, vậy hà cớ gì phải để tâm đến những hư danh đó? Cái quan trọng nhất chẳng phải là hai người được yêu thương nhau sao?”
“Hư danh...?”
Tô Tiểu Lương bất giác nhớ đến người phụ nữ mà cô không muốn nhớ tới, Lý Y Nhân. Cái mà mình thực sự để tâm liệu có phải là hư danh thật không?
Tống Thạch Nhất kỳ thực là người có vẻ ngoài thô lỗ nhưng cực kỳ tinh tế bên trong, nhìn ánh mắt xa xôi mãi không nói nên lời của cô, anh ta hiểu ngay rằng nói nhiều cũng vô ích, liền lẩm bẩm:
“Nếu cô đồng ý thì sự việc rất dễ giải quyết, nhưng nếu cô không bằng lòng thì...”.
Lại kiểu ăn nói lấp lửng nửa lời, nghe rồi Tô Tiểu Lương nhíu chặt lông mày, hoài nghi hỏi: “Giải quyết chuyện gì? Helen là ai? Tại sao phải nói với tôi những chuyện này?”
Mấy hôm nay Tô Tiểu Lương suy nghĩ rất nhiều, không biết đã tua lại bao nhiêu lần mọi sự việc đã xảy ra, càng nghĩ cô càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng hạn tại sao Dương Duệ lại có thể xuất hiện ở ECO một cách dễ dàng như vậy, với kinh nghiệm lăn lộn trong nghề đã nhiều năm, cô hoàn toàn có thể xác minh cái tên Grand Yang này chưa bao giờ cô nghe tới, cả như cái tên Tống Thạch Nhất đi qua đi lại giữa Trung Quốc và Úc như cơm bữa này nữa, tuy nhiên, một điều rất rõ ràng là anh ta và Dương Duệ đều không thích cô Helen kia nhưng không thể không kiêng nể cô nàng, vân vân...
“Không biết. Nếu cậu ấy mà biết tôi hỏi cô những câu này, chắc chắn không coi tôi là anh em bạn bè tốt nữa”.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc các anh đang giấu tôi những chuyện gì?”
Nhún vai tỏ ra bất lực, Tống Thạch Nhất giơ hai tay chịu thua, nhổm dậy rất nhanh: “Xin lỗi, tôi hoàn toàn bất lực, bởi vì tôi đã hứa với Dương Duệ. Hãy đề phòng cấp dưới Quách Đại Dũng của cô. Buổi chiều nào đó Helen hứng lên nói muốn đi dạo một vòng quanh thành phố Y về đêm. Cô biết cô ta rủ ai không? Ngoài Dương Duệ ra thì đó chính là Quách Đại Dũng. Ngoài ra, xin cô hãy tin tưởng Dương Duệ có được không? Cùng là đàn ông với nhau, tôi biết cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều. Nếu như đến niềm tin cơ bản nhất mà cô cũng không có thì đó chính là sự đả kích và nỗi đau đớn lớn nhất dành cho nó. Tôi biết cô rất khổ tâm, nó cũng rất đau khổ, thật đấy”.
Lại đưa thêm tên Quách Đại Dũng ăn cơm nhà vác ngà voi thiên hạ vào nữa, lông mày Tô Tiểu Lương càng lúc càng cau chặt lại.
Lững thững bước ra phía cửa, thân hình khá lực lưỡng của Tống Thạch Nhất bỗng khựng lại, khẽ khàng hỏi: “Cô có biết SUA không?”
“Gì cơ?” Tô Tiểu Lương đang ngồi tựa vào đầu giường liền ngồi thẳng dậy, con mắt mở to.
Nhất định không phải vô dyên vô cớ mà Tống Thạch Nhất lại hỏi cô câu này. Chẳng ai ngờ hình như anh ta lại không nghe thấy gì, vội vàng bỏ đi, làm như vừa rồi là anh ta vô tình nói trong lúc mơ màng thôi.
Truyền hết đến bốn chai nước, Tô Tiểu Lương vẫn vắt óc suy nghĩ sem SUA có ý nghĩa là gì, thế nhưng đáp án vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Vào đến quý ba, người trên kẻ dưới trong ECO đều bận ngập đầu.
Ngoài giải quyết các công việc hàng ngày ra, Tô Tiểu Lương còn phải phối hợp với các đồng sự trong bộ phận bán hàng tiếp đón người ở viện thiết kế, các nghiệp chủ rồi lập kế hoạch công tác... thường xuyên phải phân thân lúc chỗ này lúc chỗ khác.
Dương Duệ cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng khác với Tô Tiểu Lương. Ngoài bận rộn với chuyện công việc ra, anh còn bận ứng phó với Helen.
Nhiều khi bận lại là một chuyện tốt, nó có khả năng gạt những phiền não và đau thương sang một bên, càng có thể làm cho cuộc sống trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Gần hết giờ làm việc, Tô Tiểu Lương nhận được tin nhắn của một người đã lâu không liên lạc, Hạ Thần. Anh ta nói gần đây tâm trạng của Tô Tiểu Lãng không được ổn.
Đến nhà hàng như đã hẹn, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nhạc du dương bồng bềnh, tấm rèm xâu từ những hạt bi màu đỏ rủ xuống va vào nhau như đang thầm thì, sau khi chọn một vị trí sát tường để ngồi, gọi một suất mỳ Ý, Tô Tiểu Lương sốt sắng lên tiếng hỏi chuyện ngay. Hạ Thần với đôi mắt sáng ngời, nhấp một ngụm nước chanh rồi đắn đo nói: “Dạo này cậu bé có vẻ không vui, ít khi cười nói, khi lên lớp cũng thường xuyên ngẩn ngơ, thơ thẩn. Vì vậy tôi đã gặp nó để nói chuyện”.
“Thế nó có nói chuyện gì không? Dạo này tôi bận quá, lâu rồi cũng không có thời gian nói chuyện với nó”.
“Anh bạn Grand đó...”
Dè dặt ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Thần xuống giọng ấp úng, do dự không biết có nên nói ra hay không. Sau buổi tối gặp Dương Duệ đứng đợi Tô Tiểu Lương trong mưa, anh ta thử tìm hiểu qua Tô Tiểu Lãng. Nhưng còn chưa có cơ hội thích hợp để hỏi thì Tô Tiểu Lãng đã đến tìm mình. Từ trước đến nay Tô Tiểu Lãng đều coi thầy giáo tốt nhất của mình như người bạn, vì vậy tất cả những gì chứng kiến trong buổi tối hôm đó anh đều cảm thấy không có gì phải giấu giếm nên kể ra hết. Điều làm anh ngạc nhiên là Tô Tiểu Lãng không những biết Dương Duệ mà hình như còn đã biết chuyện anh ta đã kết hôn từ trước....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ