Insane
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Gọi xong mấy cuộc điện thoại, câu trả lời nhận được đều giống nhau.
Cảnh Trình hiện tại không khác gì một bãi bùn nhão, muốn đòi họ thanh toán nợ xem ra rất khó. Nghe nói nguyên chủ tịch Cảnh Trình đã ôm tiền chạy trốn, đến giờ chỉ còn lại ông phó chủ tịch Cừu Đại Hải trước kia vốn chẳng có quyền lực gì, chỉ mang danh hão đang khốn khổ ở lại chống đỡ và cũng chính là gương mặt sáng sủa nhất để tiếp quản mọi việc. Tin tức chẳng mấy tốt lành làm Tô Tiểu Lương chau mày nhăn nhó, nhưng mà đã đến đây rồi thì nhất định phải thử xem sao.
Đã tiếp xúc với Cừu Đại Hải mấy lần, ông ta có lẽ là người đàn ông thuộc tuýp khá lỗ mãng: ăn nói bộc trực, tính tình nóng nảy, trước nay không biết thế nào gọi là nói lời khách sáo, đưa đẩy cả. Bất kể là với cấp trên hay thuộc cấp, thường xuyên đưa họ vào tình thế lúng túng khó xử. Kiểu người như vậy thì ngày nay rất khó có được cảm tình của người khác một cách tự nhiên, càng khó thấu được lợi ích và tính toán của đội ngũ lãnh đạo mà đứng ra xử lý công việc, vì vậy dù đã cống hiến cho Cảnh Trình gần như cả đời người rồi, cuối cùng cũng chỉ tại vị với chức phó chủ tịch hữu danh vô thực.
Hôm đó Trịnh Phàn đã trằn trọc không biết bao nhiêu lần trước khi gọi thẳng đến cho Cừu Đại Hải.
Không ai ngờ được ông ta đồng ý gặp mặt luôn.
Buổi chiều, khi sắp đến giờ hẹn, bầu trời vốn đã âm u lại càng lúc càng tối sầm báo hiệu cho một trận mưa rào sắp ập xuống, đang gọi taxi đến đón thì bệnh đau dạ dày của Trịnh Phàn bỗng tái phát.
Nhìn anh ta đau quằn quại đến nỗi không đứng thẳng người lên được, Tô Tiểu Lương đề nghị để cô đến chỗ hẹn một mình. Mấy năm sau khi ly hôn, Trịnh Phàn thường xuyên đi công tác khắp mọi nơi nên giờ giấc cũng như thói quen ăn uống không điều độ dẫn đến mắc bệnh đau dạ dày. Chuyến công tác này vốn Tô Tiểu Lương không cần anh ta đi cùng nhưng Trịnh Phàn một mực muốn đi theo, ai biết được đến giờ phút quan trọng thì bệnh lại tái phát. Ngồi trong đại sảnh khách sạn, tay ôm chặt ổ bụng, Trịnh Phàn nhìn bầu trời hắc ám như đang muốn đổ sầm xuống, nhăn mặt nói:
“Cô đi một mình tôi không yên tâm, đợi tôi uống thuốc vào một lát là khỏi thôi”.
“Chỉ là đi ăn bữa cơm với người ta thôi chứ có phải dự đại tiệc gì đâu. Thôi được rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, đây đâu phải lần đầu tiên tôi ra ngoài gặp khách hàng đâu”.
Không để Trịnh Phàn kịp lên tiếng phản bác lại, Tô Tiểu Lương mỉm cười chui ngay vào trong xe rồi đi khỏi.
Khi đó cô không biết những gì mình nói lại không khác gì lời tiên tri.
Mây đen dày đặc nghi ngút biến khoảng trời thành vung một cái nồi áp suất khổng lồ muốn đổ ập xuống dưới, người qua lại trên đường phố thưa thớt dần.
Lác đác mấy hạt mưa bắt đầu đập vào khung cửa xe, Tô Tiểu Lương lấy từ chiếc túi mang theo mình ra tập giấy ghi những thông tin cô đã thu thập được từ tối qua để xem lại một lượt.
Mưa càng lúc càng to, tiếng mưa đập vào cửa kính lách tách điên cuồng, trải ra trước mặt là một màn mưa gió tối trời tối đất tưởng như vô tận, vừa dày đặc vừa bao la. Tầm nhìn bị hạn chế hết mức có thể, tài xế cho xe chạy rất chậm, quãng đường bốn mươi phút thông thường mà chuyến này đi mất những một giờ hai mươi phút. Đến nhà hàng Cương Thiết thuộc khu vực Cảnh Trình, Cừu Đại Hải đã đứng đợi sẵn cô ở ngoài cửa, thấy Tô Tiểu Lương xuống xe, ông ta vội vàng tiến đến chào đón, hỏi han bằng vài câu sáo ngữ, hoàn toàn không giống thái độ cục cằn lỗ mãng trước kia.
Lên đến phòng khách trên lầu, ngồi vào vị trí nhìn được ra cửa sổ, Tô Tiểu Lương bắt đầu quan sát, cô nhận ra từ chỗ này nhìn ra xa có thể thấy rõ cảnh hoang tàn của công trường Cảnh Trình.
Tấm logo công ty màu trắng xanh vẫn đứng chống chọi với mưa bão, lờ mờ vẫn có thể nhìn ra được mấy chữ ECO, con người nhạy bén như Tô Tiểu Lương cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cừu Đại Hải cục cằn thô lỗ bỗng dưng trở nên ôn hòa hết mức, bây giờ lại cố tình chọn gian phòng có thể nhìn thấy kiện hàng của công ty mình để ngồi nói chuyện là có dụng ý gì đây?
Thức ăn được đưa lên rất nhanh, sau mấy câu thăm hỏi thông thường, Cừu Đại Hải mắt to mày rậm bắt đầu thở dài, uống một ngụm hết một chén rượu đặt trên bàn: “Giám đốc Tô, Cảnh Trình và quý công ty đã hợp tác với nhau khá lâu rồi, tôi nghe nói cô vốn không thua kém gì cánh mày râu, là một nhân tài hiếm có ở đời. Vì vậy, tôi tin là cô cũng biết những khó khăn trước mắt mà Cảnh Trình đang vấp phải, mấy thằng cha đối tác thường ngày vẫn vỗ ngực hô hào là cùng xây dựng và phát triển Cảnh Trình, đến lúc nguy nan khốn khó thì từng thằng, từng thằng một rụt hết cổ lại, chỉ chăm chăm đến lợi ích cá nhân không nói làm gì, lại còn ôm của chạy tháo thân bỏ lại đây một mớ hỗn độn, thật đáng băm vằm ra trăm mảnh”.
“Sự việc xảy đến tới nước này rồi tôi thực sự rất lấy làm tiếc cho công ty. Trong lúc khốn khó này phó chủ tịch Cừu vẫn không lùi bước đứng ra đảm đương mọi việc, thật là rất đáng nể phục”.
Chỉ mới uống mấy ly rượu nặng vào bụng mà cơn kích động của Cừu Đại Hải không chỉ là biểu hiện qua lời nói, đôi mắt ông ta vằn đỏ như thể sắp phun ra khói và lửa.
Vẫn không hiểu được ông ta than vãn với mình những chuyện này để làm gì, Tô Tiểu Lương chỉ có thể lặng lẽ quan sát tình hình rồi tùy cơ ứng biến, thỉnh thoảng phụ họa thêm bằng mấy câu cảm thông xã giao.
Đặt hết ly này đến ly khác xuống, hai bên lông mày đen đậm của Cừu Đại Hải nhíu chặt, than thở: “Gì mà đáng nể phục chứ, tôi và bọn họ không giống nhau, vì đã cống hiến cho Cảnh Trình cả đời người rồi, tôi không thể đứng giương mắt ra nhìn nó lụi bại được, thậm chí sau này có thể bị xóa sổ nữa. Tôi biết, hiện nay có rất nhiều người nói tôi ngu, nói tôi bốc đồng đằng sau lưng, nhưng tôi không quan tâm. Nơi này tôi đã gắn bó cả đời, thực sự tôi không đành lòng. Giám đốc Tô, cô có hiểu suy nghĩ này của tôi không?”
Cừu Đại Hải nghẹn ngào nói trong sự xúc động, xen lẫn âm địa phương trong câu nói.
“Tôi hiểu, vì tuổi thanh xuân tươi đẹp và tuấn kiệt nhất của cuộc đời ông đều cống hiến cho nơi này. Nghe khẩu khí này của ông có phải là ông đã tìm ra cách cứu vãn tình thế rồi phải không?”
“Đúng, tìm ra rồi, nếu như Giám đốc Tô nói một câu đồng ý giúp chúng tôi một tay!”
“Tôi?”
Tay đang cầm đũa gắp một con tôm bỗng khựng lại trong chốc lát, sự điềm tĩnh của Tô Tiểu Lương bỗng chốc chuyển sang kinh ngạc, cô hoàn toàn không hiểu nổi ý của ông ta là gì.
Có lẽ vì chưa phải nhận lời từ chối thẳng thừng, hoặc vì bầu nhiệt huyết đang dâng trào, nên trên khuôn mặt Cừu Đại Hải có ánh lên sắc hồng. Ông ta hưng phấn đi đến trước khung cửa sổ trước mặt Tô Tiểu Lương, đẩy cánh cửa ra, những hạt mưa to nhỏ đủ kích cỡ thi nhau lao vào trong. Cừu Đại Hải chỉ vào đống thiết bị còn mới toanh phía trước mặt nói:
“Giám đốc Tô, mấy kiện hàng lớn kia chính là thiết bị bên cô đã bán cho chúng tôi, cô thấy chưa, vẫn toàn vẹn như ban đầu, chất lượng hàng của ECO thật sự không có gì phải bàn cãi”.
“Cảm ơn, mấy kiện hàng đó mới sử dụng được chưa tới...”
“Tổng giá trị hợp đồng đã ký là một nghìn bốn trăm vạn đồng, với mối quan hệ hợp tác vốn lâu dài giữa ECO và Cảnh Trình, Giám đốc Tô có thể làm như thế này được không, tôi gửi lại phía cô tất cả những thiết bị còn toàn vẹn như mới này, khấu trừ khoản nợ đi thì phía cô chỉ phải bỏ ra một số tiền nhỏ nhưng có thể lấy lại một lượng không ít hàng mới và tốt, tu sửa lại một chút là có thể bán ra như hàng mới xuất xưởng. Nói thật, hàng này mới hay cũ nhìn thôi không thể nhận ra được, hơn nữa, tôi tin vào thực lực của công ty cô. Ngoài ra, chi phí vận chuyển trang thiết bị về thành phố Y sẽ do chúng tôi chịu...”
“Ý của ông là muốn bán lại những thiết bị này cho công ty chúng tôi?”
Đột nhiên đứng vụt dậy, khuôn mặt xinh đẹp như mặt trăng của Tô Tiểu Lương vẫn không thể giấu được nỗi kinh ngạc quá lớn.
Hàng đã bán đi rồi sao lại phải bỏ tiền ra mua lại chứ? Rõ ràng là một yêu cầu không thể thực hiện được.
ECO là công ty có vốn đầu tư từ bên Mỹ, cấp trên chắc chắn hoàn toàn không chấp nhận cách làm ăn ba lăng nhăng thế này đâu.
“Vâng. Thiết bị vẫn còn rất mới, Giám đốc Tô cũng nhìn thấy rồi phải không?”
Đưa tay lên lau mấy hạt mưa đọng trên mặt, Cừu Đại Hải nói như điều hiển nhiên, hoàn toàn không cảm thấy yêu cầu của mình thật nực cười.
Nhận ra đây chính là nguyên nhân và mục đích mà Cừu Đại Hải đồng ý gặp mặt, Tô Tiểu Lương lịch thiệp nhoẻn miệng cười, lắc đầu từ chối:
“Phó chủ tịch Cừu, tôi hiểu nỗi khó khăn của ông nhưng thật sự rất xin lỗi, tôi không thể đồng ý, đối với một công ty của Mỹ mà nói...”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện : Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba Tác giả : Liên Tâm
» Em Chết Đi... Anh Sẽ Đứng Nhìn Em Chết.!
» Truyện Tình Yêu Em Muốn Ngủ Với Anh.!
» Truyện Tình Yêu: Xu Xu Đừng Khóc
» Truyện Tình Yêu: Bà Xã Gìa Xì Tin
12345»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt