Pair of Vintage Old School Fru
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Sừng sững trên bục giảng là một cậu thiếu niên trong chiếc quần bò màu xanh nhạt, chiếc áo phông có in hình chân dung rõ to của một người nước ngoài nào đó, cao to đẹp trai như một cây hoa Quỳnh.
Hai con mắt đen láy dưới đôi lông mày dài và đậm, màu đen trong sáng, tinh khiết vô cùng và long lanh như những viên đá quý, nụ cười tươi rạng rỡ đang nở toét trên mặt, cậu ta đứng trên bục giảng trước ánh mắt chăm chú của toàn thể mọi người nhưng vẫn hết sức bình thản, tự nhiên, chẳng mảy may có chút bối rối và e dè của một học sinh mới chuyển trường. Người ngồi trong góc lớp là Tô Tiểu Dương cũng len lén nhìn về phía cậu ta, ánh mắt sáng lên một lát rồi lập tức có vô số ý nghĩ điên cuồng nổi lên: Đang yên đang lành, ta ngồi một mình tự do thoải mái ở đây, tại sao tên Dương Duệ này lại muốn ngồi cạnh ta làm gì? Rõ khó hiểu, chẳng ra làm sao cả. Nhưng nhìn bộ dạng có vẻ là một hình mẫu học sinh ngoan ngoãn như hắn, chắc cô giáo không đồng ý đâu, ai bảo mình là học sinh cá biệt chuyên không làm bài tập về nhà cơ chứ?.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Dương nhếch mép cười thầm, bực dọc nhất thời trong đầu cô lập tức tiêu tan và biến thành bộ mặt hả hê như đang ngồi xem một vở kịch hay ho.
Quả nhiên, cô chủ nhiệm đẩy đẩy cặp kính lên, ngập ngừng nói: “Dương Duệ, để cô xếp cho em ngồi lên trên có phải tốt hơn không?. Nam nữ ngồi chung bàn không hợp lý lắm”.
Khẽ khúc khích cười, Tô Tiểu Dương chẳng thể cảm kích nổi cái cớ của cô chủ nhiệm, trong lòng tự cười mình thôi.
Không hợp lý lắm, thực ra là cô ý sợ mình làm hư Dương Duệ mới phải? Tô Tiểu Dương ơi là Tô Tiểu Dương, bây giờ mày đã đạt đến trình độ khiến ma sợ thần linh bỏ trốn rồi đấy, thật siêu quá. Mang ánh mắt khiêu khích của mấy đứa trẻ con, Tô Tiểu Dương nhướn mày nhìn thẳng về phía Dương Duệ, dường như đang muốn nói: định xâm chiếm lãnh địa của ta hả, hừ, đừng có mơ mà được.
Cậu thiếu niên vẫn điềm tĩnh hướng về phía cô giáo chủ nhiệm, để lộ ra nụ cười rõ đẹp, một tay xách cặp đi xuống khỏi bục giảng, vừa đi vừa nói: “Không sao cô ạ, em không quan tâm, chắc bạn ấy cũng không quan tâm đâu. Chào cậu, tớ tên là Dương Duệ, tớ ngồi với cậu có vấn đề gì không?”.
Hả hê chưa được đến nửa phút, cảm xúc của cô lại trở về trạng thái giận dữ, Tô Tiểu Dương hầm hầm trừng mắt nhìn cậu thiếu niên mặc áo trắng trước mặt mình, chỉ biết rằng nụ cười của hắn rõ ràng còn rạng rỡ và ấm áp hơn cả ánh mặt trời nhưng sao lại đáng ghét thế, bởi vì cô đọc được từ trong con mắt sáng ngời của hắn một sự đắc ý vô cùng xảo quyệt của kẻ chiến thắng. Hơi bĩu môi một chút, Tô Tiểu Dương cố ý không thèm đáp lại, vẫn cố tình chăm chăm giữ nguyên ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mắt đối thủ.
“Tô Tiểu Dương, ngồi cùng với Dương Duệ em có ý kiến gì không? Phấn đấu cùng học thật tốt với bạn nhé, đừng đọc những cuốn sách linh tinh nữa, biết chưa?”.
Chẳng có gì là đang hỏi ý kiến cả, dù dùng câu nghi vấn để hỏi nhưng rõ ràng giọng điệu của cô chủ nhiệm hoàn toàn mang hàm ý khẳng định.
“Em có ý kiến thì có tác dụng gì không thưa cô?”. Giọng điệu lành lạnh, Tô Tiểu Dương đáp lại với vẻ mỉa mai: “Nếu không được thì ý kiến làm gì ạ?”.
“Em…”. Cô chủ nhiệm nổi cáu, trừng mắt lườm đứa học trò ranh mãnh lẻo mép này một cái rồi vội vàng quay ra, trở về văn phòng để tham dự buổi họp hội đồng. Lớp học yên tĩnh được một lát lại tiếp tục vang lên tiếng đọc sách, có điều bây giờ có lẫn chút tạp âm của tiếng bàn luận xì xào trong đó:
“Oài, không ngờ lại có người chịu ngồi cùng bàn với Tô Tiểu Dương đấy, chẳng lẽ cậu Dương Duệ này không biết Tô Tiểu Dương là học sinh cá biệt, chuyên gia không làm bài à?”.
“Ừ đấy, mấy hôm trước tớ nghe các thầy cô định sắp xếp cho một học sinh mới cực kỳ xuất sắc chuyển vào lớp mình, có lẽ là Dương Duệ. Có lẽ cậu ta mới đến nên không hiểu rõ tình hình ở đây rồi”.
“Đợi đến lúc Dương Duệ biết được Tô Tiểu Dương yếu kém thế nào, nhất định cậu ta sẽ đòi cô giáo đổi chỗ cho mà xem, các cậu có tin là thế không?”.

Những lời bàn tán xôn xao này chìm dần trong tiếng đọc sách hỗn tạp, nhưng Tô Tiểu Dương biết nhất định Dương Duệ có nghe thấy, bởi vì thoáng thấy cậu ta quay sang liếc nhìn cô.
Có điều, kỳ lạ ở chỗ ánh mắt cậu ta lại chẳng hề có ý thăm dò cũng chẳng có gì tò mò, lại càng không có chút gì gọi là khinh thị, rõ ràng là rất dịu dàng trong sáng, như nước suối nguồn trong vắt vậy.
Sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy xong, Dương Duệ từ từ ngồi xuống. Khoảng cách giữa hai đứa bỗng gần lại làm Tô Tiểu Dương ngửi thấy thoang thoảng có mùi hương gì đó thơm thơm – như hương vị khi đi trên bãi cỏ xanh tươi mơn mởn dưới ánh mặt trời ấm áp đầu thu, không gian lan tỏa hương thơm vừa dìu dịu vừa tao nhã hòa trộn với mùi hương của hoa cỏ xanh non tươi. Nếu như mùi vị mà cũng có màu sắc thì cô tin rằng thứ hương vị này nhất định có màu xanh, thứ màu xanh tươi non mơn mởn.
Hít vào lần thứ nhất, liền cảm thấy mùa xuân như đang gần ngay trong tầm tay. Hơi thứ hai, lại cảm nhận có gì đó như niềm tin và hi vọng.
“Cậu đọc truyện của Duras à?”.
Trong khoảnh khắc đang phiêu này, bỗng có tiếng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai Tô Tiểu Dương, khe khẽ thôi, đủ chỉ để hai người họ nghe thấy.
“Có vấn đề gì?”.
Thoáng thấy cuốn “Người tình” để trong ngăn bàn, Tô Tiểu Dương hất hàm, đáp lại với giọng vênh váo. Cô là một học sinh cá biệt, vấn đề lớn nhất chính là việc không ham học mà thích đọc sách báo, truyện, tiểu thuyết tạp nham, thường là những sách mà theo thầy cô là hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi, chẳng hạn như Proust, Hemingway, Italo Calvino, Baudelaire v…v… chính vì tập trung quá nhiều tinh lực và thời gian cho những cuốn sách này mà học lực của cô có thể nói là vì đó mà giảm sút. Nhưng bất kể các thầy cô có cấm đoán thế nào đi nữa, cô vẫn cứ làm những gì cô muốn, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng miệng lưỡi tép nhảy của mình để đối đáp lại thầy cô. Vì thế, các bạn học đều nhìn cô như một con quái vật và những thứ cô yêu thích cũng chẳng ra cái gì.
Phải nghe quá nhiều lời châm biếm, mỉa mai của nhiều người thành ra trong người Tô Tiểu Dương đã hình thành một loại phản ứng theo bản năng – cô và những người đó, không bao giờ cùng một phe.
Rõ rành rành, Dương Duệ cũng là một phần tử thuộc phe khác.
“Không, chẳng sao cả, mình rất thích nữ nhà văn Duras này thôi”.
Con mắt đen láy nở một nụ cười, Dương Duệ nghiêng đầu, mái tóc hơi rủ xuống, đôi lông mi vừa dài vừa cong góp phần tạo dựng lên hình ảnh một đôi mắt thật dịu dàng. Nghe xong những lời giời ơi đất hỡi chẳng hề có tí tính khinh thị nào đó, Tô Tiểu Dương ngớ người vì cú sốc quá mạnh, trăm phương ngàn lối thế nào cô cũng không thể ngờ được cậu ta lại nói được câu nói như vậy. Cậu ta không dùng từ “tác giả này” như những người khác mà lại nói “nữ nhà văn này”, quan trọng hơn nữa, thì ra cậu ta cũng thích Duras.
Hàng lớp lớp con sóng kích thích dâng trào, mới đây thôi Tô Tiểu Dương còn liệt cậu ta vào hàng ngũ phe đối địch, giờ đây cô lại rất lấy làm khoan khoái mà kéo cậu ta về đến vị trí trung gian.
“Cậu tên là Tô Tiểu Dương à?. Cái tên nghe hay thế, tớ đoán Dương trong ánh mặt trời phải không? “Cậu… có điều gì muốn hỏi mình không?”.
Bình thường thì nhất định Tô Tiểu Dương sẽ không ngại ngần gì mà vênh váo phản công lại bằng câu hỏi: “Cậu có chuyện gì đáng để được tớ hỏi không?”.
Thế nhưng cô nàng còn đang đắm chìm trong dư âm câu nói vừa xong của cậu ta, nên cứ vừa mê mẩn ngẩn ngơ ngắm nhìn dung mạo khôi ngô tuấn tú như ngọc của cậu thiếu niên trước mắt này, vừa chậm rãi hỏi lại một câu: “Người… hình người được in trên áo cậu là ai đấy?”.
“À, là Guevara, ông ta là một trong những người tớ ngưỡng mộ nhất, kiên cường, dũng cảm, có niềm tin vững vàng và có dũng khí để quyết tâm phấn đấu vì niềm tin vĩnh cửu của mình”.
Lấy tay vuốt qua khuôn mặt in trên áo của mình, Dương Duệ thật thà đáp lại, khuôn mặt điềm đạm nhưng cũng hàm chứa sự cương quyết mạnh mẽ trong đó, nhìn toàn thân cậu điều đó lại càng được thể hiện rõ rệt hơn.
Rất lâu sau đó, khi nghĩ lại, Tô Tiểu Lương cảm thấy mình sẽ quấn lấy Dương Duệ mãi không rời, thậm chí vào đúng cái lúc đó cô đã chủ định thế rồi.
Đang nhớ lại bộ dạng ngớ ngẩn của mình năm đó đến Guevara mà cũng không biết, vừa bước trên con đường đầy lá rụng vừa hồi tưởng, Tô Tiểu Lương bất giác không để ý thấy trên khóe môi mình đang khẽ nở một nụ cười. Lơ nga lơ ngơ cũng đã đi bộ mất 20 phút, bên kia đường đã là nhà mình rồi, Tô Tiểu Lương vừa qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ liền thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ dưới nhà, người con trai đang tựa vào xe đứng hít và thở ra khói chính là Dương Duệ.
Hai chân không sao nhúc nhích nổi như thể bị đổ bê tông, Tô Tiểu Lương sững sờ đứng trơ ra tại chỗ.
Trong nháy mắt, biểu cảm vui tươi trên khuôn mặt cô đã biến chuyển sang nhiều trạng thái khác nhau, cuối cùng chính con người cô, hoặc cũng có thể tự cô cảm nhận rằng nó dừng lại ở trạng thái thờ ơ, lãnh đạm....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
» Truyện : Kẻ May Mắn
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt