XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

“Giám đốc Tô, cô là người Trung Quốc, sao lại nói giúp mấy thằng Mỹ đó vậy? Tôi cần gom tiền để cứu Cảnh Trình, rất rất cần!”
Tiếng cửa đóng sầm lại, hai con mắt Cừu Đại Hải mở to, thứ màu đỏ ửng đang di động bên trong đó càng lúc càng đậm, tựa như một con dã thú đầu óc đã mệt mỏi đến đỉnh điểm nhưng không sao có được sự yên ổn và an tâm, chất chứa trong lòng là vô số nỗi căm phẫn và xót xa trùng trùng, điệp điệp không thể giãi bày.
Nhấc chai rượu lên tu ừng ực mấy ngụm liền, hơi thở phì phò của Cừu Đại Hải nặng nề cất lên trong gian phòng, khuôn mặt vốn đã sạm đen của ông lại tăng thêm mấy phần u ám:
“Giám đốc Tô, coi như tôi cầu xin cô, chẳng lẽ cô không vì mối quan hệ hợp tác lâu năm giữa hai công ty mà giúp Cảnh Trình một lần được ư?”.
Dưới ánh đèn điện, chiếc áo sơ mi trắng ông ta mặc trở nên chói mắt, vốn đã mủi lòng, Tô Tiểu Lương cảm thông sâu sắc trước những lời cầu xin của ông ta, bởi vì cô biết, một người khi đã cống hiến toàn bộ tâm huyết của mình cho sự nghiệp nào đó, khi nó bị diệt vong thì đó là một cú shock rất lớn. Thế nhưng cô còn có cách nào khác? Không nói đến chuyện vốn dĩ cô không có quyền quyết định, mà cho dù cô có đánh liều cam chịu khiển trách mà viết vào báo cáo gửi lên cấp trên thì với hiểu biết của mình cô cũng rõ đáp án là tuyệt đối không thể được.
“Xin lỗi ông, chủ tịch Cừu, thực sự tôi không giúp nổi ông...”.
“Chẳng lẽ không thể thử xin chỉ thị của sếp cô được sao?”
Nhịp thở phát ra từ đôi môi tím tái càng lúc càng nặng nề, Cừu Đại Hải tiếp tục cầu xin. Đôi hàng mi khẽ rủ xuống, hai vòng tròn quanh mí mắt giãn ra, Tô Tiểu Lương đang cố gắng tìm kiếm lý do nào đó khả thi một chút. Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không thể được.
Lặng lẽ ngồi xuống, Cừu Đại Hải dán chặt ánh mắt vào Tô Tiểu Lương, xem sự im lặng của cô chính là lời từ chối không nói nên lời. Từng rãnh từng rãnh nhăn nhó nổi lên trên vầng trán rộng, ông ta thả người trong chiếc ghế mềm mại, chán nản lên tiếng: “Giám đốc Tô, tôi biết là cô rất khó xử, coi như Cừu Đại Hải tôi xin lỗi vì đã làm khó cô. Nào, chén rượu này coi như là lời xin lỗi của tôi. Còn về khoản nợ quá hạn của chúng tôi thì cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ ra cách giải quyết, nếu không thì...”.
Nhấc ly rượu lên cạn ly với Cừu Đại Hải, Tô Tiểu Lương hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về:
“Không có gì đâu chủ tịch Cừu. Tôi sẽ viết một báo cáo lên cấp trên, tranh thủ xin kéo dài thêm thời hạn thanh toán. Tôi biết ông cũng đang rất khó khăn”.
“Cảm ơn!”
Thức ăn bày trên bàn, hai người bắt đầu ăn uống tự nhiên.
Ăn được vài miếng, Tô Tiểu Lương biết rõ không còn gì có thể xoay chuyển được nữa liền lên tiếng đề nghị ra về. Với sắc mặt âm u như thường, Cừu Đại Hải lại tiếp tục tuôn ra một tràng xin lỗi khi tiễn cô xuống lầu. Trong ánh đèn tối mờ, dãy hành lang dài trải lớp thảm vừa dày vừa nặng đã vấy bẩn từ lâu nhìn không rõ màu sắc, không có bóng nhân viên phục vụ nào qua lại, càng không thể tìm thấy một vị khách lui tới ăn uống. Tô Tiểu Lương đang thầm than thở trong lòng vì sự suy tàn của Cảnh Trình mà dẫn đến nhà hàng trước kia vốn náo nhiệt khách khứa ra vào nườm nượp là thế nay trở nên vắng lặng thế này, bỗng nhiên sau gáy và bờ vai bên phải của cô bị giáng một đòn chí mạng, hai chân mềm nhũn, cô ngã vào lòng Cừu Đại Hải.
Cừu Đại Hải bắt cóc mình?
Miệng bị bịt kín bởi một cuộn vải có mùi hương thảo, dù mắt đang mở trừng trừng nhưng nhận thức của Tô Tiểu Lương vô cùng mơ hồ.
Trước khi ngất đi, cô mang máng thấy Cừu Đại Hải trói mình vào, rồi lấy điện thoại trong túi xách của cô ra...
Tại khách sạn Shangri-La, thành phố Y.
Lịch lãm bước qua cánh cửa ra vào dạng kính xoay tròn, Dương Duệ trong bộ đồ sơ mi trắng bạc kết hợp với quần âu màu đen chậm rãi bước vào khu vực đại sảnh tráng lệ. Đài phun nước phát nhạc nho nhỏ nằm ở vị trí trung tâm đang mải miết tuôn ra đủ loại hoa lá cành cùng tiếng nhạc réo rắt mãi không thôi, nền lát bằng loại đá cẩm thạch được tô vẽ bằng những hoa văn tinh tế, nó được lau chùi bóng loáng đến độ có thể soi gương, ánh đèn tỏa sáng khắp nơi, rọi cả vào dòng nước đang lấp lánh chảy ra từ đài phun nước, trong này quá đỗi lộng lẫy, những chi tiết tinh xảo vô song của nó có thể thấy rõ độ xa xỉ chốn này. Song khuôn mặt thanh tú của anh lại hàm chứa mấy phần lơ đãng, anh đi thẳng đến trước thang máy, đưa tay ấn số 39.
Trong buồng thang máy bốn bề đều được thiết kế bằng chất liệu giống như pha lê màu vàng, Dương Duệ nhìn vào chính mình trong gương, mím chặt môi
Anh không muốn để Tô Tiểu Lương đi công tác tại tỉnh F vì bệnh tình của cô mới đỡ hơn được một chút. Nhưng anh vẫn phải tôn trọng quyết định của cô. Với cương vị là Giám đốc kinh doanh khu vực, năng lực nghiệp vụ của cô thì ai cũng rõ. Chỉ có điều ai có thể hiểu được nỗi xót xa vô hình trong lòng anh: Bao nhiêu năm nay cô đều chạy đi chạy lại vất vả như vậy ư? Một người phụ nữ đã tạo dựng một chỗ đứng trong lĩnh vực có thể được coi là lãnhh thổ vẫy vùng của cánh nam giới, anh có thể tưởng tượng cô đã phải nỗ lực cố gắng nhiều đến thế nào.
Với quyết tâm kiên quyết phải giải quyết dứt điểm rắc rối trước mắt, anh đến khách sạn này tìm gặp Helen. Mấy hôm nay biểu hiện của Helen rất yên ả, ngoài yêu cầu anh đưa đi dạo phố ngắm cảnh ra thì không nói thêm chuyện gì, thậm chí chuyện xảy ra ở sân bay tối hôm đó cũng không nhắc lại một câu. Dương Duệ đâu có ngu, thừa hiểu Helen đang lùi một bước để tiến thêm mấy bước, đợi anh mất hết kiên nhẫn rồi mới chủ động lên tiếng. Vì thế, anh cũng im lặng, im lặng ngay cả khi cùng cô ta ra ngoài ngồi ăn chung một bàn nhưng không nói với nhau câu nào. Đến ngày hôm sau, cuối cùng thì Helen không nhịn được nữa, đã chủ động gọi điện hẹn anh đến khách sạn để nói chuyện nghiêm túc.
Đứng trước cửa căn phòng, Dương Duệ vốn bình lặng như tấm gương bất giác không hiểu từ đâu lại cảm thấy có chút hoang mang.
Sợ cái gì chứ? Khó hiểu.
Thế nhưng, anh lại nhớ tới Tô Tiểu Lương.
Nhóc con đã gặp được người của Cảnh Trình chưa nhỉ? Nói chuyện thế nào rồi? Nếu thật sự không giải quyết được thì đừng có lo lắng, anh sẽ xử lý.
Vội vàng ấn phím gửi đi một tin nhắn, Dương Duệ mới lấy được tinh thần để gõ cửa, cô nàng Helen mũi cao mắt sâu thò đầu ra rất nhanh, tươi cười rạng rỡ:
“Hi Grand, em biết ngay là anh sẽ không đến trễ mà”.
“Mấy khi em muốn nói chuyện nghiêm túc, đương nhiên anh sẽ không đến trễ”.
Né khỏi hai cánh tay định vòng lấy người mình, Dương Duệ lách qua cánh cửa đi vào trong, đôi lông mày đen đậm lập tức nhíu chặt.
Cô nàng Helen đứng trước cửa đưa đẩy cười với anh, trên người cô ta chỉ quấn có một chiếc khăn tắm, tóc tai ướt đẫm, hình như vừa ra khỏi nhà tắm.
“Anh đang sợ phải không Grand? Sợ em ăn thịt anh chứ gì?”
“Đúng là anh đang sợ, nhưng không phải là em. Nói chuyện chính đi Helen”.
Cố gắng nén nỗi bất an vô cớ trong lòng lại, Dương Duệ ngồi xuống sô pha, ánh mắt bình lặng, làm ngơ trước vẻ sexy nóng bỏng của cô nàng.
Thuận tay vuốt nhẹ dọc theo thành chiếc ghế sô pha dài màu tảo biển, bước chân lẳng lơ của Helen tựa như con mèo lướt êm ru không một tiếng động trên từng nét hoa văn của tấm thảm trải sàn. Cô ta chậm rãi ngồi vào ghế sô pha, cánh tay phải chống cằm, nhìn chăm chú vào Dương Duệ đang điềm nhiên ngồi trước mặt, chớp mắt, rồi dịu giọng thì thầm: “Mấy năm nay anh đã tặng em rất nhiều đồ, đều là những thứ mà em thích, nào là đá quý, áo quần, nước hoa, nhưng anh cũng biết rõ, em không muốn những thứ này. Từ đầu đến cuối, thứ duy nhất mà em cần chỉ là anh”.
Những lời nói thẳng thừng này đã quá quen thuộc. Dương Duệ, vì vậy anh vẫn trầm lặng như mặt nước, chậm rãi nói rõ từng từ: “Anh cần phải chỉnh lại hai sự nhầm lẫn của em ở đây. Thứ nhất, tất cả những thứ đã được tặng cho em đều là Anna chọn mua, không có liên quan gì đế anh. Nhân thể nói luôn một câu, trước nay Anna luôn xem trọng người bạn như em; thứ hai, em hiểu rõ giới hạn con người anh mà Helen, anh không thể có bất kỳ quan hệ rắc rối nào với em hết, kể cả trên phương diện thể xác”.
Lại một lần nữa bị cự tuyệt, Helen bỏ tay xuống vòng trước ngực, mỉa mai nói:
“Nói nghe chính trực làm sao! Trước kia lý do anh từ chối em là không muốn phản bội Anna, nhưng e rằng đây chỉ là cái cớ của anh thôi phải không? Kỳ thực người anh không muốn phản bội chính là cô gái ở Bắc bán cầu tên Tô Tiểu Lương kia cơ, đúng không? Grand, anh đã bao giờ nghĩ rằng, chính từ cái ngày anh kết hôn với Anna là anh đã phản bội cô gái đó rồi, phản bội một cách triệt để nhất. Em nghĩ nếu Tô Tiểu Lương thông minh một chút thì chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận và tha thứ cho sự phản bội này đâu”.
Đôi lông mày rậm hơi nhăn lại, Dương Duệ không thể không thừa nhận cô nàng đã đánh trúng vào điểm yếu của mình.
Nhưng anh tuyệt đối không biểu lộ một chút hoang mang nào trước mặt Helen, cơ hội, nếu thấy khe hở là cắm kim vào này đâu:
“Chuyện giữa tôi và cô ấy không cần em phải xía vào. Anh chỉ muốn biết rốt cuộc em muốn cái gì thì mới quay trở lại Úc đây?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
» Truyện : Kẻ May Mắn
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt