“Không được!”. Tôi cố ép mình mỉm cười, “Em mời anh!”.
Anh đành nói: “Ăn Macdonal...”.
“Anh không thích ăn?”.
“Không phải, không phải!”. Anh vội vàng lắc đầu, đành phải cười nói với tôi: “Rất thích!”. Tôi nhìn anh, đôi mắt lại bắt đầu đau rát, đàn ông luôn như vậy, rõ ràng không thích, nhưng vẫn có thể đi ăn.
Thảo nào người ta thường nói, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh!
Từng chiếc xe nối đuôi nhau đi lại trên đường phố, giống như đàn kiến vậy.
Anh vô cùng thất vọng: “Tắc đường!”.
Tuyến tàu điện ngầm đang được xây dựng, giữa đường có rất nhiều cột xi măng cốt thép đứng sừng sững. Trong màn đêm đen, tôi chợt phát hiện ra khối kiến trúc tôi thân quen ở giữa đường, cây cầu vượt dành cho người đi bộ nơi chúng tôi quen nhau đã bị dỡ bỏ.
Thì ra, cho dù thứ nào đó có kiên cố đến đâu, cùng với sự biến hóa đổi thay của thời đại, không gì là giữ lại được cả.
Dù là lòng người hay là cây cầu vượt... đều không thể giữ lại được.
Trong quán Macdonal, Tần Tử Long nhìn bánh hamburger và gà rán, chỉ trừng mắt nhìn, không động vào. Tôi đưa nó cho anh, ngón tay anh thon dài, khẽ ấn ấn, chợt hỏi tôi: “Liệu có bị nóng trong không?”.
Tôi cười ngất: “Anh chưa ăn bao giờ sao?”.
Anh gật đầu: “Rất hiếm!”.
Tôi rướn mày: “Hiếm đến mức nào?”. Anh chu môi, nghĩ một lát: “Bánh hamburger chưa ăn bao giờ”. Tôi mỉm cười: “Vậy em bắt đầu đây!”. Tôi không khách sáo, cầm lấy cánh gà, gặm ngon lành trước mặt anh. Anh nho nhã cầm lấy bánh hamburger, nhai từ tốn.
Sự nho nhã của anh khiến tôi thấy buồn cười.
Anh thử một miếng khoai tây chiên, đột nhiên mắt sáng rực: “Cái này ngon lắm, thực sự rất ngon!”.
Tôi chỉ mỉm cười, ra sức nhét đồ ăn vào miệng, chỉ có như vậy, tôi mới không suy nghĩ linh tinh, mới không đầm đìa nước mắt. Chỉ có ăn no, nhét đầy cái dạ dày trống rỗng, tôi mới có sức để tiếp tục dạo phố, tiếp tục trốn tránh.
Ăn xong, anh có vẻ như vẫn còn hơi lưu luyến.
Anh mở cửa xe: “Anh đưa em về!”.
Tôi lắc đầu, hạ giọng, nói: “Không cần đâu, em còn muốn đi dạo thêm chút nữa”.
Anh nhìn tôi, trong mắt thoáng có tia nhìn nghi hoặc. Tôi nhìn anh chăm chú, cảm thấy hơi buồn: “Lúc này em không muốn về nhà”. Lạ thay, anh không hỏi thêm gì nữa, nói luôn: “Lên xe đi!”.
Tôi chỉ lắc đầu: “Thực sự không cần đâu!”.
Anh chợt tỏ vẻ nghiêm nghị: “Nếu em không lên xe, anh nổi giận thật đấy!”.
Tôi bất lực, đành phải lên xe, anh khởi động xe, gật đầu vẻ hài lòng: “Ngoan...”. Tôi trợn trừng mắt, cố gắng để không bật cười. Cái anh chàng này, thật không ngờ lại nói từ ngoan! Ôi trời ơi, anh coi tôi là con vật cưng sao!
Anh nói: “Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé, một đứaa bé hỏi mẹ nó: Mẹ ơi, con được sinh ra như thế nào ạ?”. Anh ngừng lại, nhìn tôi một cái, rồi nói tiếp: “Mẹ nói: Chui ra từ bụng của mẹ. Đứa trẻ càng hiếu kỳ hơn: Mẹ ơi, sao mẹ lại muốn ăn thịt con?”.
Tôi thực sự không nín nổi, bật cười.
Nụ cười sâu sắc cũng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh kể cho em thêm một câu chuyện nhé, Đường Tăng nói: Chúng ta cần phải chọn con đường lấy kinh ngắn nhất. Tôn Ngộ Không đề nghị: Ngồi máy bay nhanh hơn cưỡi ngựa! Bát Giới nói: Tàu vũ trụ Thần Châu nhanh hơn! Nào ngờ, Sa Tăng lấy ra một khẩu súng: Nghe nói, món đồ này có thể lập tức tiễn người sang Tây Thiên!”.
Tôi ôm bụng cười, cười đến đau cả
Anh nói: “Em cũng kể một câu chuyện đi!”.
Tôi lắc đầu.
Anh thở dài: “Mặc dù đã kết hôn, nhưng cũng cần phải biết giao tiếp xã hội, đừng có cô lập mình!”.
Tôi cười: “Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh, anh đúng là một người thật hài hước!”.
Anh khẽ lắc đầu: “Có người nói anh bá đạo, có người nói anh lạnh lùng, chỉ có em nói anh hài hước”.
“Đúng là có chút bá đạo, nhưng không hề lạnh lùng!”. Tôi nói thật lòng.
“Em có biết vì sao họ nói anh lạnh lùng không?”. Anh hỏi tôi đầy hào hứng. Tôi lắc đầu, anh nhíu mày: “Giả vờ đấy mà!”.
Xe anh dừng lại trước vườn hoa ở khu chung cư nhà tôi, “Em xuống xe đi, anh đưa em lên nhà”. Tôi vo cùng ngạc nhiên: “Sao anh biết em sống ở đây?”.
Anh nói vẻ bí hiểm: “Anh đã nhờ thám tử tư, em có tin không?”.
Tôi lắc đầu, mím môi cười: “Không tin!”.
Anh hào hứng: “Thôi, bỏ đi, anh đoán được ngay em sẽ không tin mà”. Anh đóng cửa xe, đi theo tôi ti về phía cầu thang máy. Con tim tôi thấp thỏm lo âu, vừa ngẩng đầu nhìn con số, vừa nghĩ thầm, về nhà cần phải nói gì đây?
“Anh nghĩ, nếu để ông xã em nhìn thấy chúng ta đi với nhau thì không hay lắm”. Anh nói: “Anh tiễn em đến cửa rồi xuống luôn, những việc còn lại, em tự giải quyết nhé!”.
Tôi gật đầu: “Hôm nay thực sự rất cám ơn anh!”.
Anh khoanh tay, nhìn tôi, chỉ cười: “Lần sau nhớ mời tôi ăn khoai tây chiên nhé”. Cửa thang máy từ từ mở ra, anh dựa người vào cửa, tay thể hiện động tác mời.
Tôi cười với anh: “Hôm nay thực sự rất cám ơn anh!”.
Anh nhíu mày: “Câu này hình như em vừa mới nói xong!”.
Tôi nói: “Vậy thì...”, vậy thì gì nữa, chính tôi cũng không biết. Anh giúp tôi nói nốt câu: “Vậy thì, lần sau có duyên gặp lại!”.
Tôi nói: “Tạm biệt!”.
Anh cười: “Tạm biệt!”.
Tôi lấy chìa khóa nhà trong túi xách, tay run run mở cửa nhà. Phòng khách tối om, xem ra, anh ấy vẫn chưa về. Tôi bật đèn, nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.
Thì ra, không chỉ có mình tôi muốn lẩn tránh, anh ấy cũng đang l tránh.
Chạy trốn một cuộc hôn nhân lẽ ra không nên tiếp diễn.
Từ cửa phòng ngủ chợt phát ra ánh sáng, anh mở cửa ra, chăm chú nhìn tôi, khẽ động đậy môi, mãi sau mới hỏi: “Sao về muộn thế?”.
Tôi cố ý né tránh anh, không nói gì. Anh lại gọi giật tôi lại: “Bà xã, chúng ta nói chuyện nhé!”. Chuyện gì cần đối diện thì không thể nào tránh né được. Tôi hít một hơi thở sâu, “Được, vậy nói về chuyện ly hôn!”.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng: “Anh định bao giờ ly hôn với em?”.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, giọng nói có vẻ hơi bất lực: “Ngoài việc này, chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa sao?”.
Đúng thế, ngoài chuyện ly hôn, chúng tôi quả thực không còn chuyện gì để nói cả.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, tình cảm suốt mười năm qua, thật không ngờ lại có kết cục như thế này, chỉ vì một việc hiểu nhầm, tôi phải từ bỏ người đàn ông tôi đã yêu thương suốt mười năm qua.
Anh nhìn tôi, ánh mắt nồng nhiệt, chậm rãi nói: “Anh đã xin nghỉ phép một tuần”.
Một tuần để ly hôn, đúng là cũng đủ!
Tôi cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, tôi nghẹn ngào: “Được, ngày mai chúng ta chuẩn bị thủ tục ly hôn”.
Anh nổi nóng, “Em có thể đừng luôn miệng nhắc đến ly hôn được không?! Giữa anh và Tiểu Nhã không có chuyện gì cả, anh chỉ muốn đi du lịch với em để giải tỏa căng thẳng”. Giọng nói của anh bỗng trở nên mềm mỏng, “Hôm đó anh thực sự đã giận quá mất khôn, anh đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy... em là người biết tuân thủ pháp luật, cho nên...”.
Cuối cùng anh cũng biết là tôi bị oan rồi sao?! Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, anh sao có thể lấy con dao đâm thẳng vào tim tôi, sau đó nói lời xin lỗi với tôi...
Anh đã đâm nát trái tim tôi, sau đó muốn bù đắp... Tôi thực sự không tài nào có thể tha thứ cho anh được!
Chương 5: Điều bất ngờ
Cục diện gượng gạo như vậy tiếp diễn, hai người hai mươi tư giờ đồng hồ bên nhau, nhưng lại không có gì để nói với nhau. Tôi thật sự muốn quay trở lại ngày tháng trước đây, trở về thời điểm anh chưa từng phản bội tôi, lúc đó tất cả mọi việc đều tốt đẹp.
Tôi kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời chói lòa từ ngoài chiếu vào, vô số những hạt bụi đang tung bay dưới ánh nắng. Tôi cầm giẻ lau, chậm rãi lau đồ đạc trong nhà.
Chuông cửa vang lên, ông xã từ phòng bước ra mở cửa, Tiểu Nhã không buồn chào hỏi đã bước vào nhà, xách theo túi lớn túi nhỏ đặt
Cô ta đưa hết túi này đến túi khác đưa cho anh, vừa đưa vừa cười nói:” Anh nhìn xem, đều là những thứ anh thích ăn”. Tôi cúi đầu, quét dọn vệ sinh, cố gắng để không phải bận lòng. Tôi không dám nhìn, không dám nghĩ, không thể suy nghĩ được gì.
Trí não tôi đang phình to.
Anh ta biết cô ta cố tình đổ oan cho tôi, nhưng vẫn không chịu kiêng dè gì cả.
Giọng của Tiểu Nhã vô cùng hào hứng:”Em cũng xin nghỉ một tuần, hay chúng ta đi du lịch đi!”. Giờ đây, tôi giống như một người ngoài, là một người vô hình trong mắt của họ.
Anh nhìn về phía tôi, tôi không dám nhìn, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cảm nhận qua tia nhìn nơi khóe mắt. Tiểu Nhã lại hào hứng đề nghị:” Hay là đi Đài Loan? Hồng Kông cũng được!”.
Tôi lau cật lực, bẩn quá đi, thì ra cả căn phòng này chỗ nào cũng bẩn, đầy bùi bặm.
Bụi khiến mắt tôi ướt nhèm, chỉ muốn chảy nước mắt.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, vò mạnh giẻ lau trong chậu nước, nước trong chậu chuyển sang màu đen kịt, giống như đôi mắt tôi, đã đen kịt đến độ không nhìn thấy gì, đã bị mù rồi!
Tiểu Nhã cầm túi đồ ăn vặt đến, đưa cho tôi, nhưng chân thì đá mạnh vào chậu nước, nước trong chậu bắn ra ngoài, ướt nhèm. Giọng cô ta tỏ ra cuống quýt:” Em xin lỗi, chị dâu, em không cố ý!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ