Dám lột quần áo trước mặt ông xã tôi, còn dám nói là gái trinh!
Ông xã trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt như bốc lửa, anh quay người lại, bảo Tiểu Nhã mặc quần áo vào. Nhưng Tiểu Nhã không chịu, chỉ vào những vết cắn, vết thâm trên người, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Chị dâu... lần này coi như bỏ qua, nhưng xin chị, lần sau đừng như vậy nữa!”.
Ông xã tức giận đến phát run, đột nhiên giơ tay ra giáng cho tôi một cái bạt tai. Tôi thần người không kịp định thần lại, quen nhau bao lâu như vậy, anh chưa bao giờ đối xử với tôi như thế này. Giờ đây, khi còn chưa làm rõ trắng đen đã đánh tôi!
Tôi cố gắng ngăn dòng nước mắt mình, hằn từng tiếng: “Anh không tin tưởng em đến vậy sao?”.
Cho dù là vì anh, tôi cũng không thể nào bỉ ổi đến mức độ như vậy. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Em tìm mọi thủ đoạn để làm nhục cô ấy, cô ấy là bạn gái cũ của anh thì sao? Có phải là bạn gái cũ thì em thuê người cưỡng bức cô ấy?”. Anh hằn học hỏi tôi: “Làm như vậy là phạm pháp, em có biết không?!
Tôi tức giận tột cùng, hét lớn: “Cô ta nói gì thì anh tin ngay, em nói em không làm như vậy, anh có tin hay không. Nếu em nói là cô ta tự biên tự diễn, anh tin không?”.
Anh nhíu mày chặt hơn, càng giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Lẽ nào cô ấy lại lấy sự tiếc nuối cả đời để tự biên tự diễn?”. Tôi thất vọng tột độ, “Vậy thì anh tin cô ta thực sự giữ tấm thân vàng ngọc vì anh sao?! Vậy trong mắt anh, em thì sao?”.
Anh nói từng tiếng: “Em hãy tự hỏi lương tâm mình, xem em có làm hay không?!”.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt anh, trả lời anh từng chữ: “Không hề, em không hề làm!”.
Tiểu Nhã lại cất tiếng khóc rất đúng lúc, cô ta ra sức lay cánh tay ông xã: “Anh đừng trách chị ấy, đều tại em không tốt, em không nên tiếp tục yêu anh, em không nên vì anh mà từ chối những người đàn ông khác”. Cô ta lại quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Chị dâu, em hứa với chị, sau này em sẽ tìm một người đàn ông khác, cho dù không yêu người ta, nhưng em cũng sẽ nhanh chóng kết hôn. Em xin chị đừng làm như vậy, đừng đối xử với em như vậy nữa!”.
Tôi thừa nhận, sự thiếu tin tưởng của ông xã đối với tôi khiến con tim tôi thực sự buốt giá, cho dù tôi có một trăm cái miệng cũng khó có thể thanh minh được. Nhưng, tôi không cam tâm!
Tôi nhìn Tiểu Nhã, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Chúng ta hãy đi báo công an! Tìm ra người muốn cưỡng bức cô”.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn tỏ r hơn: “Chị dâu, đủ rồi, thực sự đủ lắm rồi”. Nước mắt cô ta ào ạt, “Tất cả đều đã qua, sau này em sẽ ở bên cạnh người khác, xin chị đừng gây khó dễ với em nữa”. Cô ta liên tục dập đầu lạy, đập thật mạnh xuống nền nhà, đến độ trán rớm máu: “Em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...”.
Ông xã đỡ cô ta đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, “Tiểu Nhã, anh đưa em đến bệnh viện!”.
“Cô ta không dám đi báo công an với em, anh vẫn còn tin cô ta?!”. Tôi không cam tâm, nhìn theo ông xã, muốn anh hiểu ra sự thực. Mặt anh lạnh tanh, sự lạnh giá trong đôi mắt anh khiến tôi thực sự mất hết hy vọng: “Cô ấy không muốn làm ầm lên, không muốn em phải ngồi tù!”.
Tôi thực sự không thể nói thêm được gì.
Người tôi đã yêu thương suốt mười năm trời, người mà tôi đã coi như người thân huyết mạch liên thông, thật không ngờ lại không tin tưởng tôi! Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của cô ta mà đã ném tôi vào tử ngục.
Đôi tay tôi ôm chặt lấy mình, thực sự không còn chút sức lực nào nữa cả. Người đàn bà này có thể dùng đến mọi thủ đoạn, thật không ngờ cô ta lại vô liêm sỉ đến nhường này... Chỉ vì để đạt được anh, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tôi lao thẳng ra khỏi cửa, nước mắt tuôn rơi ồ ạt, anh chắc chắn phải tin tưởng tôi, anh cần phải tin tưởng tôi. Ai cũng đều có thể không tin, nhưng anh không giống họ, anh là chồng của tôi cơ mà.
Anh không thể đối xử với tôi như vậy được!
Cánh cửa từ từ đóng lại, ngón tay tôi ra sức tách nó ra, nước mắt chảy thành dòng, tôi thực sự không cam tâm, ra sức đập cửa, gào thét: “Mở cửa ra, anh phải tin em...”. Nước mắt chảy đầm đìa khắp măt, chảy vào miệng, mặn đắng, nhưng con tim tôi còn đắng chát hơn.
Tôi cố tách hai cánh cửa thang máy ra, dùng hết toàn bộ sức lực của mình, chỉ hành động trong sự tuyệt vọng. Nhưng nó không hề lay động, đèn nhấp nháy lần lượt xuống từng tầng. Tôi gào thét đến khản cả cổ, cuối cùng, chỉ có thể ngồi bệt xuống, ôm chặt lấy mình một cách bất lực, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi...
Có người nói, chỉ có những người từng bị chết đuối mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Thực ra không phải... Tôi ở trong nhà, chờ điện thoại, chờ anh quay về, đã suốt một đêm, nhưng không có chút tin tức gì.
Tôi không cần bị chết đuối, cũng không cần bị nghẹt thở.
Tôi đã biết thế nào là tuyệt vọng, bởi vì nó đã quấn chặt vào cổ tôi, khiến tôi sống không bằng chết.
Điện thoại chợt vang rền, tôi nhấc máy, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Đậu Đậu. Giọng cô vẫn trong trẻo ngọt ngào như xưa: “Diệp Tử, chị đang làm gì vậy? Đã mười giờ rồi, chị ăn sáng chưa?”.
Tôi không lên tiếng, nhưng nước mắt tuôn rơi lã chã.
Đậu Đậu lại nói: “Diệp Tử, hôm nay chúng ta cùng đi mua sắm nhé?”.
Tôi cắn môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng
Đậu Đậu ngừng lại, dường như phát hiện ra điều gì: “Chị đang khóc đấy à?”.
Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt lại chảy ào ạt hơn.
Giọng cô có vẻ không vui: “Ông xã chị lại bắt nạt chị à?”.
Tôi chỉ lắc đầu, nước mắt lăn dài.
Cô cuống lên: “Có chuyện gì, chị cứ nói với em!”.
Tôi kêu lên thất thanh: “Đậu Đậu”. Tiếng hu hu bật ra, “Chị không biết nhà cô ta ở đâu, chị không tìm được anh ấy... di động cũng tắt máy, suốt cả đêm không về, chị không tìm được anh ấy... Chị thực sự không tìm được anh ấy...”.
Đậu Đậu càng cuống hơn: “Chị đừng tắt máy, từ từ nói cho em nghe nào, bây giờ em sẽ bắt xe đến nhà chị ngay”.
“Anh ấy không tin chị... Tại sao anh ấy lại không tin chị...”. Cổ họng và mắt tôi đau rát, đau xuyên vào tim, dường như có vô số những con rắn độc đang uốn lượn trong đó, chui vào trong bụng tôi, nuốt trọn lục phủ ngũ tạng của tôi.
Tôi chỉ có cảm giác đau đớn tột cùng, không thể nào làm gì khác được.
Giống như người bị bệnh nặng, chỉ biết mở trừng mắt chờ đợi cái chết.
Cái chết đáng sợ đang đang từ từ tiến lại gần!
Đậu Đậu nghẹn ngào: “Diệp Tử, chị đừng có dọa em. Trong thành phố này, chị là người bạn duy nhất của em, chị hãy nghĩ đến chị gái em, nghĩ đến em, nghĩ đến người nhà chị, chị đừng có kích động quá!”. Cuối cùng cô cuống quá bật khóc: “Em xin chị, chị đừng có dọa em, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà”.
“Tại sao anh ấy không về nhà... Tại sao lại không tin tưởng chị?”. Tôi ôm chặt lồng ngực, trong đó có vô số thứ đang bị dao cứa, máu chảy đầm đìa.
“Diệp Tử...”.
Ngón tay tôi run rẩy cầm điện thoại, toàn thân run lên bần bật.
“Diệp Tử...”.
Bao năm nay, tôi vẫn luôn cho rằng có thể... có thể chung sống với nhau trọn đời. Đôi vợ chồng sống bình thường giản đơn, chỉ cần sống bình yên vui vẻ bên nhau trọn đời.
Thì ra, trong cái thế giới phồn hoa này, đây chỉ là một ước vọng xa xỉ.
Bình thường giản đơn như vậy, chỉ là một sự hoang tưởng trống rỗng.
Anh yêu tôi, nhưng lại không tin tưởng tôi... Anh nói không yêu cô ta, nhưng cô ta chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, anh lại chọn lựa tin tưởng cô ta. Yêu thương nhau mười năm, lại không sánh được với mấy câu nói của người tình cũ.
Tôi thực sự không cam tâm, không cam tâm đem tình cảm tôi gây dựng suốt mười năm qua, ngôi nhà do chính tay tôi xây dựng lên dâng tặng cho người đàn bà đó, người đàn bà vô liêm sỉ đến tột cùng!
Đậu Đậu phẫn nộ đi đi lại lại trong phòng, đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn uống nước. Cô nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Tử, đây chính là nỗi oan khuất tày đình, chị không thể gánh chịu được!”. Đôi mắt tôi đau nhức, nước mắt cũng đã cạn khô: “Chị không biết...”.
“Thật đáng hận!”. Cô gào lên, “Nói chị tìm người cưỡng hiếp nó, còn nói cái gì mà gái trinh, em nhổ toẹt vào. Nó mà là gái trinh, thì em chính là lão tổ tông của gái trinh. Đúng là cái đồ không biết liêm sỉ, đừng để em gặp lại nó, gặp nó là em sẽ chửi bới cho mà xem”.
Có tiếng chuông cửa, tôi đứng bật dậy, bàn tay run rẩy mở cửa. Đậu Đậu sốt sắng: “Ngẩn người gì thế, mau mở cửa đi!”.
Tôi đờ đẫn như người mất của, đã chiều rồi mà anh ấy vẫn chưa về.
Thấy Lý Tử đến, Đậu Đậu lại càng cất cao giọng hơn: “Chị, phải nghĩ cách để trừng trị con Tiểu Tam này mới được”. Lý Tử ngồi xuống ghế sofa, than thở: “Bây giờ cần phải tìm thấy chồng Diệp Tử rồi hãy bàn tới chuyện này sau”.
Đậu Đậu chu môi: “Bao lâu thế không về nhà, chắc chắn là đã ngủ cùng
Lý Tử trừng mắt với Đậu Đậu: “Em cứ luôn như vậy, nghĩ gì là cứ nói ngay không kiêng dề gì cả!”.
Đậu Đậu ôm lấy tôi, nói thì thầm bên tai tôi vẻ đầy ám muội: “Em chuẩn bị có mối tình đồng tính với Diệp Tử, sợ gì chứ, đuổi ông xã của chị ấy tay trắng ra khỏi nhà, sau đó bọn em lấy tiền của anh ta, tha hồ mà vui chơi nhảy múa”. Đôi mắt cô nhìn tôi chăm chú: “Chị nói xem, có được không?”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ