Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Tôi ngẩn người, hồi lâu vẫn không định thần lại được, dường như bị cơn ác mộng đè nén, chỉ cố gắng ra lệnh cho mình không được suy nghĩ, không được phép suy nghĩ. Nhưng tất cả mọi điều này không phải là giấc mộng, một chữ đó giống như lời nguyền ma quỷ nhảy nhót trong đầu tôi. Không phải là “Không được”, mà là “Được!”.
Trước đây khi nhắc đến ly hôn, thái độ của anh đều là kiên quyết phản đối.
Nhưng giờ đây anh lại nói: “Được!”.
Tôi giơ tay lên che miệng, nước mắt nhỏ từng giọt, nhỏ xuống tay, ngoằn ngoèo chảy xuống.
Tôi chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi dựa lưng vào cửa, toàn thân lạnh buốt, dường như đang ở Nam Cực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đông cứng.
Thật không ngờ anh lại nói “Đươc”!
Tôi giữ chặt lồng ngực, không thể nào kìm nén được tiếng khóc vỡ oà. Tôi gắng gượng kìm nén tiếng khóc, cuộc hôn nhân của chúng tôi, cuối cùng cũng đã đi đến điểm cuối cùng rồi.
Tình yêu trong suốt mười năm của chúng tôi, cuối cùng cũng đã bị bóp chết.
Con người anh lúc này, ngay cả đứa con cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Lòng tôi đau đớn như dao cắt, toàn thân từ từ trượt xuống, không còn sức để chống đỡ. Khóc đến tận quá nữa đêm, tôi cuối cùng cũng ngủ lịm, một lúc sau, trời vẫn còn tối đen, tôi đột nhiên mơ màng tỉnh dậy.
Phát hiện ra có giọt nước đang nhỏ xuống mặt mình, một giọt hai giọt, vô số giọt. Có thứ gì ấm nóng bên khoé miệng đang bò, dường như miệng của ai đó, đang từ từ hôn, rất đỗi dịu dàng.
Đầu óc tôi hỗn độn, không mở được mắt, tôi rất muốn tỉnh dậy, nhưng dường như đã bị rút cạn sức lực, chỉ có thể nằm im. Bên tai vang lên giọng nói rất khẽ khàng: “Anh xin lỗi…”. Tôi gắng gượng chớp mắt, là ông xã sao?
Anh đang xin lỗi tôi, anh đang day dứt? Hay là , anh có nỗi khổ nào không nói ra được?
Một vòng tay khẽ ôm lấy tôi, tôi cố dụi người vào lòng anh, chỉ muốn đón nhận hơi ấm của anh, chỉ muốn được trở lại vòng tay thuộc về tôi. Cuối cùng, tôi mơ màng ngủ lịm đi.
Khi tỉnh dậy, tôi cứ tưởng sẽ nhìn thấy chút hy vọng, nào ngờ, trên giường chỉ có một mình tôi, có thể là đêm qua tôi đằm mơ, chỉ có trong mơ anh mới nói lời xin lỗi với tôi, mới coi tôi như báu vật.
Giờ đây, đã tỉnh giấc mơ, mối quan hệ của chúng tôi chỉ là lạnh đến độ đóng băng.
Vừa mới đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Nhã đã huênh hoang bước vào nhà tôi, nhìn khắp nói, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi thản nhiên nhìn cô ta, nghỉ bụng, muốn đuổi tôi nhanh đến vậy sao?
Cô ta cuối cùng mới nhìn tôi, cười nói: “Tôi muốn thuê người trang trí lại, tôi không thích phong cách trong nhà này!”. Bàn tay tôi run rẩy, tim đập dồn dập, nhưng mặc dù như vậy, tôi vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, phản đòn lại cô ta: “Cô dựa vào đâu chứ?”.
Giọng điệu của cô ta càng huênh hoang hơn, nhìn tôi vẻ khinh bỉ: “Chi cần dựa vào việc anh ấy nói với tôi, anh ấy sẽ ly hôn với cô!”. Tôi cười nhạt, nhưng hai hàm răng vẫn run lập cập, tôi chỉ ra ngoài cửa, nghiến răng nói: “Cô cút ngay cho tôi!”.
Cô ta đi đến trước mặt tôi, giày cao gót giẫm kêu lộc cộc, nói vẻ kẻ cả: “Ai cút, ai ở lại vẫn còn chưa biết đâu!”. Tôi giật thót, không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, tặng cho cô ta một cái bạt tai. Cô ta ôm lấy mặt, vô cùng tức giận, lao về phía tôi. Tôi vội né tránh, cuống cuồng chạy vào phòng.
Tiểu Nhã đứng ở ngoài cửa hét lớn: “Cô mau mở cửa ra, tôi chắc chắn phải đánh lại!”.
Tôi lo ngay ngáy, vội vàng lấy di động ở đầu giường, gọi điện thoại cho ông xã, nhưng điện thoại không thể nào gọi được. Sau khi cố gọi mấy phút, cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, gọi điện thoại cho Tần Tử Long.
Giọng Tần Tử Long khàn khàn, a lô một tiếng.
Tôi kêu lên vẻ khoa trương: “Cứu mạng!”.
Anh ngẩn người, lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”.
Tôi nghe thấy tiếng gài thét chửi bới của Tiểu Nhã phía ngoài cửa, rất căng thẳng: “Em không chịu nỗi đã tát Tiểu Nhã một cái, bây giờ cô ta đang đứng ngoài cửa tìm em để trả thù”.
Anh nói: “Tôi đến ngay!”.
Tiểu Nhã đang đạp cửa: “Cô ra đây cho tôi!”.
Tôi vẫn kiên trì tiếp tục ấn số điện thoại của ông xã, đột nhiện thấy thông báo tắt máy. Từ trước đến nay, anh sợ đứa bé có chuyện gì, lúc nào cũng bật máy, hai cục pin thay nhau dùng. Bây giờ, anh thật sự không quan tâm nữa rồi.
Anh đã hoàn toàn không quan tâm nữa rồi.
Kể từ buổi tối hôm kỷ niệm ngày cưới, anh dường như biến thành một người khác, là một người xa lại mà chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng tối qua, những giọt nước mắt đó là thật! Lời nói xin lỗi tôi nghe thấy trong lúc mơ màng cũng là thật.
Tất cả mọi thứ không phải là giấc mơ. Có phải là anh có nỗi niềm nào không thể nói ra được?
Tôi trốn trong phòng hơn hai mươi phút, cuối cùng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tiếng giày cao gót của Tiểu Nhã vang lên rành rọt, như thể đem theo nỗi giận dữ ngút trời. Bên ngoài cửa, nghe giọng cô ta giễu cợt: “Thì ra là gọi cứu viện!”.
Giọng nói của Tần Tử Long cũng truyền đến tại tôi: “Cô mau mở cửa ra!”. Chắc là cửa chống trộm chưa mở. Anh nói: “Tôi đã gọi bảo vệ rồi, cô cứ ở lại đây đi, xem bảo vệ đến, cô để mặt mũi đi đâu”.
Cho đến khi không còn âm thành nào truyền tới, tôi mới mở cửa, vừa vặn bặt gặp đôi mắt đầy quan tâm của Tần Tử Long. Tôi thấy cay mũi, mắt ầng ậc nước. Anh khẽ khàng anh ủi tôi: “Không sao rồi!”.
Tôi gắng gượng mỉm cười, nhưng lại không kìm chế nổi, chỉ muốn chảy nước mắt.
Anh cười miễn cưỡng: “Cô ta quá huênh hoang, lần sau, em đừng để cô ta vào phòng”.
Tôi chỉ thấy buồn rầu: “Em cố tình để cho cô ta vào, em muốn nghe xem cô ta nói những gì”.
Anh cười: “Em ngốc thật đấy, cô ta đã là loại tồi tệ nhất trong những loại tồi tệ, em còn muốn nghe cô ta nói”. Tôi không thể nào kiềm chế thêm nữa, nước mắt chảy thành dòng, nghẹn ngào nói: “Em chỉ muốn biết anh ấy có còn quan tâm đến em hay không… kể từ hôm kỷ niệm ngày cưới, anh ấy dường như biến thành một người khác. Trước đây, khi em nói ly hôn, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng bây giờ, em nói ly hôn. Anh ấy lại nói “Được” với vẻ tỉnh bơ”.
Trong mắt anh chợt long lanh nước mắt, giọng anh trầm xuống: “Em có thể đừng như vậy được không… Thực ra em chỉ cần khẽ quay người, còn có rất nhiều người tốt đang chờ đợi em”.
Trái tim tôi như bị chẹn lại, dường như khó mà thở nổi, khóc nói: “Nhưng, trái tim của em, nó không nghe theo lý trí. Đã mười năm rồi, người ngoài tưởng rằng có thể dễ dàng quên đi nhưng không được…”. Tôi gần như sụp đổ, cúi đầu vào ngực anh, toàn thân run rẩy: “Mỗi lần em nói với mình, chỉ cần cố gắng không nhìn anh ấy, chỉ cần cố gắng không quan tâm đến anh ấy, thì có thể quên được. Thực ra không phải, bất luận thế nào, trái tim em vẫn không chịu nghe theo lý trí, vô cũng đau đớn… Vì đứa bé, em đã cố gắng hết sức để làm cho mình vui vẻ… Nhưng em không làm nổi!”.
Anh khẽ ôm tôi, giọng khàn đặc: “Vậy thì…”. Anh ngừng lại, nói tiếp: “Vậy thì chúng ta hãy tìm anh ấy hỏi cho rõ, hỏi xem có phải anh ấy thực sự muốn ly hôn hay không. Nếu như trước đây anh ấy không chịu, bây giờ lại đột nhiên đồng ý, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, có phải không? Chúng ta đi hỏi cho rõ, chết cũng phải chết một cách rõ ràng”.
Tôi chỉ lắc đầu, ra sức lắc đầu: “Em sợ. Em không dám đối diện với anh ấy, sợ nghe những lời nói thực của anh ấy không phải là những điều em muốn nghe. Sợ anh ấy nói, bởi vì cần phải có trách nhiệm với Tiểu Nhã. Sợ anh ấy nói… là bởi vì giữa hai người không còn tình cảm nữa. Em thật sự rất sợ… cố gắng hết sức để thuyết phục mình, nhất định phải ly hôn, nhưng em thực sự không thể khống chế tình cảm của mình được”. Tôi vùi đầu vào lòng anh, con tim đau đớn tột cùng.
Giọng anh run rẩy: “Em đừng suy nghĩ lung tung!”.
Tôi ngước mắt nhìn anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, dường như con sống lớn bị vỡ đê. Anh cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười, trong mắt lại lấp lánh nước mắt. Anh đột nhiên từ từ, chậm rãi ghé sát vào môi tôi. Con tim tôi đập thình thịch, mở trừng mắt nhìn anh, trong khoảnh khắc này dường như rơi vào giấc mơ, khiến người ta hoảng hốt mơ màng.
Hơi thởồng ấm của anh phả vào mặt tôi, môi anh chỉ cách môi tôi một khoảng rất gần. Anh dường như định thần lại, thả tôi ra, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Tôi ngẩn người nhìn anh, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh có ánh mắt tuyệt vọng nhường này, như là người bị rơi vào tình cảnh khốn cùng, đang cố gằng tìm kiếm một cơ hội sinh tồn.
Anh từ từ chậm rãi nói một câu: “Anh đi đây!”.
Cuối cùng tôi vẫn không kìm chế được, chạy đến công ty của ông xã. Từ chỗ bảo vệ đến văn phòng, ai nấy đều chăm chú nhìn tôi, nhìn từ trên xuống dưới, thì thầm bàn tán xôn xao. Những câu chữ đó chui vào tai tôi, từ từ biến thành gai nhọn đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng tôi!
“Nghe nói anh Khoa và Tiểu Nhã ở cùng nhau”.
“Vợ đã đến làm ầm lên rồi, có kịch hay để xem rồi”.
Tôi cố gắng trấn tĩnh mình, chậm rãi gõ cửa văn phòng. Bên trong không có ai lên tiếng, tôi đẩy luôn cửa ra. Cảnh tượng trong đó khiến tôi toàn thân run lẫy bẩy. Tiểu Nhã đang ngồi trên đùi anh, mặt đầm đìa nước mắt. Còn anh chỉ im lặng, trừng mắt nhìn tôi, dường như bị tôi làm phiền. Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong bụng, cố gắng mỉm cười bước vào, tiện tay đóng cửa lại....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện : Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần
» Truyện : Mơ Về Phía Anh Chập1
» Đồ heo, cô chết với tôi !!!
123»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt