Tiểu Nhã cười, hỏi tôi: “Sao cô lại đến đây?”.
Ông xa mặt lạnh tanh, đôi mắt đó càng tỏ ra thản nhiên. Tôi mở miệng đầy khó khăn: “Em muốn hỏi anh, bao giờ đi làm thủ tục ly hôn?”. Thì ra bọn họ đúng là đang ở với nhau! Ông xã nhìn tôi, mặt vẫn bình thản, giọng nói hoà nhã đến độ gần như không mang theo một chút sắc thái tình cảm nào: “Tuỳ em!”.
Đầu tôi dường như bị ai cầm búa gõ mạnh, hết cú này đến cú khác, đầu đau như muốn nổ tung. Tôi hít thở một hơi thật sâu, chỉ cười: “Tài sản, muốn phân chia như thế nào?”.
Anh trầm mặc, chỉ chăm chú nhìn tôi, không chớp mắt.
Tiểu Nhã cười nhạt: “Đương nhiên là chia đôi!”.
Bàn tay tôi bất giác sờ lên bụng, cười còn lạnh hơn: “Nằm mơ!”.
Tiểu Nhã tỏ vẻ khinh bỉ: “Lẽ nào cô muốn nuốt trọn sao?”.
Tôi toét miệng cười, nhưng trong lòng lại đau đớn khôn tả: “Đúng vậy, tôi muốn anh ta tay trắng ra khỏi nhà!”. Anh nhìn tôi, ánh mắt mơ màng, dường như đang có ngàn vạn điều muốn nói, chỉ là không thể nói ra khỏi miệng.
Tiểu Nhã đập tay xuống: “Cô đừng có mơ, tôi còn lâu mới để cho cô yên!”.
Anh tình nguyện cần một người phụ nữ hư hỏng, cũng không muốn tôi nữa.
Tôi mỉm cười, nụ cười lạnh thấu xương: “Có thể ra toà án”.
Anh khẽ nhúc nhích môi, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: “Tuỳ em!”. Vẫn là lại hai chữ đó, tuỳ tôi, chuyện gì cũng đều tuỳ tôi, cho dù không còn gì nữa cả, anh cũng không buồn quan tâm. Kể cả con trẻ, anh cũng không quan tâm. Cho dù bây giờ tôi có chết đi, có phải là anh cũng không quan tâm?
Tôi dung toàn bộ sức lực để mỉm cười, cổ họng đau đớn như thể có một con rắn đang trườn, từng chút từng chút một, từ từ chặn lại, đến độ tôi gần như không thở nổi, mọi vật trước mắt dần trở nên mơ hồ. Tôi cắn môi, cuối cùng mở miệng nói một câu: “Cảm ơn!” rồi quay người bước đi.
Tôi vẫn luôn tưởng rằng tôi không thể làm nỗi, từng giây từng phút đều có thể rơi nước mắt, từng giây từng phút đều có thể khóc lóc thảm thiết, thậm chí bị sụp đổ.
Nhưng tôi đã làm được, Tôi thản nhiên đi xuyên qua đám người, xuyên qua vô số cặp mặt, không hề nhỏ nước mắt, tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng là không gì có thể đánh gục tôi được.
Tôi nhìn cầu thang máy, nhìn thấy con số bên trên. Trên cánh cửa thang máy, có khuôn mặt tôi, lờ mờ nhưng lại rất rõ nét, rõ đến độ có thể nhìn thấy nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt.
Tất cả mọi thứ, cuối cùng cũng rõ rành rồi, anh không còn quan tâm tới tôi nữa! Không giống như trước đây, chỉ cần tôi tuỳ hứng kêu một tiếng, anh liền lao đến. Cho dù tay tôi bị dao cứa một vệt nhỏ, anh cũng xót xa cả ngày trời.
Cuối cùng, vẫn là không thể quay lại được nữa.
Thực ra trong lòng tôi sao lại không hiểu chứ, chỉ là không muốn nghĩ lại mà thôi.
Cứ tưởng là ngày ngày cứ cố duy trì như vậy, rồi mọi việc cũng sẽ qua.
Nhưng, ngày lại ngày, bất luận con tim phải chịu đựng sự dày vò như thế nào, vẫn cứ phải đối diện.
Đến cuối cùng, tình yêu của chúng tôi chỉ giống như lấy tay dập lửa, mặc dù lửa đã tắt, nhưng sự đau đớn vẫn còn lại.
Ở đại sảnh của toà nhà công ty, lại gặp Tần Tử Long, anh nhìn tôi, không nói gì, chỉ nhét cho tôi một tập tài liệu. Anh nói: “Đây là chứng cứ Tiểu Nhã giả vờ bị bệnh ung thư, em hãy đưa cho anh ấy xem!”.
Tay tôi run rẩy đón lấy, vội vàng mở ra xem, là những bằng chứng chứng minh Tiểu Nhã đến bênh viện khám. Chứng minh cô ta chỉ mắc bệnh về đường tình dục, vốn không hề mắc bệnh ung thư vú. Nhưng tôi không hề biết ông xã đã xảy ra chuyện gì mà trở nên khác thường như vậy.
Tần Tử Long đột nhiên nắm chặt tay tôi, đi thẳng đến chỗ cầu thang máy. Tôi lảo đảo bước theo, tim đập loạn xạ, thấp thỏm không yên.
Tôi lo lắng ủ ê: “Có thể không phải là bới vì Tiểu Nhã bị mắc bệnh ung thư mới muốn ly hôn với em”. Có thể là đã thay lòng, lòng dạ người đàn ông rất khó mà thấu hiểu được, nói thay đổi là thay đổi luôn.
Tần Tử Long nói: “Nhỡ may đúng thì sao?”. Anh đút hai tay vào túi quần, sắc mặt trầm tư: “Tôi nghĩ một người đàn ông không vô duyên vô cớ thay đổi thành ra như vậy, chắc chắn là có chuyện gì, hơn nữa chuyện này còn vô cùng nghiêm trọng”.
Cầu thang máy đã đến, đôi chân tôi giống như bị đổ chì, không thể nào di chuyển được. Anh nhấc một chân chặn cửa thang máy, ánh mắt sáng rực: “Những gì tôi có thể làm chỉ có vậy thôi, đi hay không đi vẫn cần em tự mình quyết định. Nếu như không muốn, tôi cũng sẽ không ép em”.
Tôi khó nhọc nhìn anh một cái, tư duy hoàn toàn hỗn loạn. Tần Tử Long lại nói: “Không có ai muốn chết một cách không rõ ràng, cho dù ly hôn, cũng cần phải nghe anh ấy nói rõ nguyên do”. Anh ngừng lại, nhấn mạnh từng tiếng: “Em không có điểm nào thua cô ta cả!”.
Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, đúng vậy, có chết cũng phải chết một cách rõ ràng. Tôi muốn biết tại sao anh lại có sự thay đổi, biến chuyển như vậy. Tôi bước vào cầu thang máy, đứng phía sau Tần Tử Long. Mọi người trong văn phòng thấy Tần Tử Long đến, đều im thin thít.
Tiểu Nhã cũng ở văn phòng, nhìn thấy tôi, bước tới tươi cười” “Sao chị dâu lại đến nữa?”. Đôi tay tôi run rẩy, trong lòng cũng giống như đang nấu một nồi nước sôi, có vô số khí nóng đang bốc lên trên đầu.
Tôi nắm chặt bàn tay, tức giận đến tột cùng, giơ tay lên cho cô ta mội cái tát. Cô ta ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi, giọng nói vô cùng đáng sợ: “Cô lại đánh tôi! Không ngờ cô lại dám đánh tôi!”.
Tôi thở phào, không thể suy nghĩ được nhiều đến thế, nói rành rọt từng tiếng: “Đúng, tôi cứ đánh cô, cô là con hồ ly tinh vô liêm sỉ. Ngày ngày dụ dỗ đàn ông, chơi trò tình một đêm, cuối cùng còn bá chiếm chồng của người khác không chịu thả ra. Lễ nghĩa liêm sỉ là gì tôi đoán chắc chắn cô cũng không biết đâu!”.
Cô ta vô cùng tức giận, mắt đỏ au: “Cô mới vô liêm sĩ!”.
Tôi giơ tập tài liệu đang cầm trong tay, cười khẩy: “Ai vô liêm sỉ? Giả vờ bị mắc bệnh ung thư để lừa người khác thương hại, dung loại thủ đoạn này để cướp chồng người, cô còn chuyện gì mà không làm nổi đây? Bản thân mình là kẻ thứ ba đã đáng ghét lắm rồi, cô không nhữngđáng ghét, hơn nữa còn vô liêm sỉ đến tột cùng. Tôi thực sự không hiểu nổi, trên đời này sao lại có loại phụ nữ như cô chứ. Tôi đã gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp lại người vô liêm sỉ thượng hạng như cô”.
Tôi từ trước đến nay vẫn rất ghét chửi bới người khác ở trong văn phòng, bây giờ tôi mới hiểu được, lúc đó Lý Tử tại sao lại phải cãi cọ ầm ĩ ở văn phòng của chồng cô. Thì ra, đó là một kiểu hành động trong lúc bất lực đến đỉnh điểm.
Cô ta vô cùng tức giận, giơ tay lên định đánh lại tôi.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, rướn mày, giọng nói càng đanh thép hơn: “Cô gan thì cô cứ đánh!”.
Cô ta dường như bị tôi làm cho giật mình, từ từ hạ tay xuống. Tôi thấy cô ta đứng chặn trước mặt tôi, lại nạt nộ: “Đừng có chặn tôi!”. Cô ta hằn học nhìn tôi, cuối cùng, vẫn tránh đường.
Tôi nỗi giận đùng đùng đẩy cửa văn phòng ông xã, vừa bước vào cửa, đã ngẩn người. Anh ngồi trên ghế, toàn thân dường như vô cùng mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Tôi bước đến, tay run rẩy từ từ khẽ đẩy anh, nhưng anh lại không hề nhúc nhích. Tôi cuống lên, gọi to: “Ông xã”. Anh vẫn không có chút phản ứng nào.
Tôi gắng gượng giơ tay lên, sờ xuống dưới mũi anh, trái tim treo lơ lửng, cuối cùng cũng hạ xuống, thật may, vẫn còn hơi thở.
Tần Tử Long lại cảm thấy có gì đó bất ổn, gọi điện thoại gọi xe cấp cứu. Trong bệnh viện, tôi cúi đầu, không lên tiếng. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có anh có điều gì giấu giếm?
Tần Tử Long khẽ an ủi tôi: “Đừng nghĩ nhiều thế!”. Tôi nhíu mày, giọng nói khẩn thiết: “Anh ấy rốt cuộc sao vậy?”. Tôi ngồi xuống ghế, thấp thỏm không yên: “Liệu có phải là mắc bệnh gì không?”.
Cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.
Tôi vội vàng chạy đến, con tim lo lắng như chỉ muốn bật ra ngoài: “Anh ấy sao rồi ạ?”.
Bác sĩ nhìn tôi, lại nói với Tần Tử Long: “Nếu như anh là Tần Tử Long, anh có thể vào. Về phần vợ của người bệnh, cô hãy đợi một lát”.
“Tại sao tôi lại không thể vào?”.
Tần Tử Long an ủi tôi: “Anh vào trước, sẽ giúp em hỏi cho rõ, xem xem rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì”.
Giọng bác sĩ bình thản nói với tôi: “Không có chuyện gì, chỉ là không chú ý sức khoẻ nên mới bị ngất”.
“Vậy thì may quá!”. Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, anh ấy còn chẳng muốn gặp mặt tôi. Mười mấy phút sau, Tần Tử Long cuối cùng cũng bước ra. Tôi gắng sức kìm nén câu hỏi trong lòng, chỉ nhìn anh, không lên tiếng. Anh cười nói: “Không có gì, chỉ là ốm vặt”. Anh ngừng lại, lông mày nhíu chặt, nói vẻ khó khăn: “Nhưng anh ấy nói, muốn ra toàn ly hôn với em”.
Tôi chỉ mỉm cười, cố nuốt nước mắt vào trong: “Anh ấy thực sự không sao chứ?”. Giọng tôi vẫn run rẩy: “Có phải thực sự không sao không?”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ