Anh khẽ gật đầu: “Anh đảm bảo với em thực sự không sao”.
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, anh lại giơ tay ra ngăn tôi lại: “Lát nữa anh ấy sẽ ra, em không cần phải hỏi anh ấy đâu”.
Ánh mắt tôi nhìn chăm chăm vào cửa, ông xa đang mở cửa bước ra. Anh bước đến bên cạnh tôi, mặt lạnh tanh: “Về nhà thôi!”. Tôi đột nhiên nắm chặt cánh tay anh, dường như đang cầu xin: “Nói cho em biết, anh thực sự không sao, có phải không?.
Anh khẽ nhìn tôi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Anh từ từ gỡ từng ngón tay tôi ra, rất mạnh, rất vô tình. Anh chậm rãi nói: “Tôi thực sự không sao, vừa rồi gọi Tần Tử Long vào, chỉ là muốn hỏi về việc ly hôn”.
Tôi mở to mắt bướng bỉnh giữ anh lại, hỏi: “Là vì Tiểu Nhã, vì cô ta, anh mới ly hôn với em phải không?”. Anh uể oải: “Phải hay không, đều không liên quan gì tới em!”.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đột nhiên trào nước mắt: “Vậy anh đã từng yêu em bao giờ chưa? Hãy nói cho em biết, tình yêu trước đây, có phải là giả hay không? Tất cả đều là giả phải không? Tình cảm suốt mười năm qua là giả phải không? Những lời nói ngọt ngào của anh, tất cả…”. Tôi khóc không thành tiếng, lông mày khẽ rướn lên, giọng nói bi thương: “Tất cả điều này đều là giả phải không?”.
Anh khẽ cười, giọng nói thê lương: “Tôi chẳng qua là gặp ai thì sống với người đó thôi”.
Tôi vẫn không cam tâm, nước mắt tuôn rơi, gắng hết sức nhìn thật sâu vào đôi mắt anh ngoài sự lạnh lẽo chính là sự thản nhiên. Chỉ là vùng sa mạc không có nước, khô cằn đến độ khiến người ta tuyệt vọng. Giọng của tôi bị thương: “Vậy anh có yêu đứa bé hay không?”.
Anh chằm chằm nhìn tôi, trầm mặc, trong mắt thoáng vẻ đau khổ. Cuối cùng, anh chậm rãi nói: “Đương nhiên, là con của tôi, sao lại không yêu chứ?”.
Tôi từ từ thả tay anh ra, người đàn ông trước mặt tôi lúc này, thật không ngờ bỗng chốc trở nên xa lạ một cách đáng sợ. Từng lời nói của anh giống như vô số lưỡi dao, lao thẳng về phía tôi, từng lưỡi dao cắm phập vào thân thể tôi. Anh cứ thế trơ mắt nhìn tôi máu chảy đầm đìa, nhìn tôi đau khổ đến chết.
Tôi vẫn luôn cho rằng mình đủ kiên cường, đủ cũng cảm. Nhưng giờ đây, tôi thực sự không còn chút sức lực nào cả, yếu ớt đến độ giống như một con búp bê giấy không có chút sinh khí nào, vừa chạm vào là đã đổ sụp.
Bức tường chắn ở trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Được rồi, vậy thì ly hôn, vậy thì buông tay.
Anh chẳng qua là gặp ai thì ở cùng người đó thôi. Vậy thì, tại sao tôi lại phải si mê đắm đuối, không thể sống thiếu anh được chứ?
Về nhà, tôi lật giở những tấm ảnh cũ, ngắm kỹ từng tấm một. Trên bãi cỏ xanh mướt, dưới gốc cây đại thụ, anh ôm tôi, nụ cười rạng rỡ. Còn tôi, cười ngọt ngào, ngã vào lòng anh.
Còn có cả một album ảnh dám cưới rất dày, hai người tay trong tay, nắm chặt như thể dính vào nhau. Cảnh phía sau lưng là trời xanh mấy trắng, là sóng nước mê mông. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nhiệt, còn tôi thì vô cùng e lệ.
Những bức ảnh này, được in trên lại giấy ảnh mỏng. Tôi vẫn luôn cho rằng, chúng là nhân chứng của tình yêu, là một mối tình bất diệt. Thì ra, tất cả đều là lời nói dối.
Từng bức từng bức, từng chồng từng chồng, đều là lời nói dối.
Tình yêu của chúng tôi – chỉ là lời nói dối.
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống ảnh, người trong tấm ảnh vẫn tươi cười ngọt ngào, những bông hoa vẫn nở rộ. Tôi lật giở từng bức ảnh, mỗi bức ảnh đều đủ để khiến cho tôi lòng đau như cắt, mỗi bức ảnh đều đủ để đẩy tôi tiến sát đến bờ sụp đổ, đều đủ để khiến cho tim tôi tan vỡ.
Tôi gập mạnh cuốn album, nước mắt giàn giụa, không dám xem tiếp nữa.
“Tôi chẳng qua là gặp ai thì sống với người đó thôi”. Câu nói đó thật quá tàn khốc, nó cứ quẩn quanh trong trí óc tôi không chịu buông tha, dường như nó đã được tiêm vào mạch máu của tôi, chỉ có chết mới có thể quên được.
Tôi ôm cuốn album vào lòng, cắn chặt môi.
Tôi đứng dậy, ném mạnh cuốn album vào khung ảnh cưới đang treo trên tường. “Choang” một tiếng, khung kính vỡ vụn vương vãi khắp sàn nhà. Tôi mệt mỏi rã rời thả người xuống ghế sofa, nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Người đàn ông tôi đãười năm, kết quả lại không hề yêu tôi.
Tiếng điện thoại chợt vang lên, tay tôi run rẩy nhấc máy, là Tiểu Nhã gọi đến tìm ông xã tôi. Tôi gào lên với cô ta: “Rốt cuộc cô có thôi đi không?”. Tôi dập mạnh điện thoại, ủ rũ ôm chặt lấy mình, chỉ có thể chảy nước mắt.
Cả đời chúng tôi, lời thề nguyện cả cuộc đời này mãi mãi không bao giờ rời xa nhau, không bao giờ vứt bỏ nhau. Đến giờ đã đến điểm cuối cùng rồi. Thì ra cả một đời, lại nhanh đến như vậy, trôi qua như tia chớp.
Tiếng điện thoại lại tiếp tục vang lên, cuối cùng ông xa mở cửa, nhấc điện thoại. Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, cố gắng hết sức đển kiềm chế giọt nước mắt. Giọng anh ừ một tiếng vẻ nhàn nhạt, cười nói: “Vậy lát nữa gặp, ừ, ừ, mặc kệ cô ấy!”.
Những lời nói ngọt ngào đó, đến hôm nay, chỉ như là con dao, nghe ở tai, cứa ở tim. Anh gác máy, lặng lẽ nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng: “Việc ly hôn, anh đã hỏi luật sư, theo pháp luật, tài sản chúng ta sẻ chia đôi. Căn nhà thuộc về em, xe thuộc về anh. Anh đã nói với luật sư rồi, anh chỉ cần xe, còn tất cả những thứ khác đều thuộc về em”.
Tôi cầm gối tựa của sofa, dùng hết sức lực ném vào người anh. Anh không động đậy, như thể hoá đá, anh tiếp tục nói: “Anh có những tài sản gì, sẽ đều nói cho em biết”.
Tôi ôm chặt lồng ngực, đau đớn tột cùng, đau đớn đến độ không thể mở miệng ra được. Con tim tôi giống như khung ảnh cưới đó, nó đã bị vỡ vụn, không thể nào ghép lại hoàn chỉnh được nữa.
Anh lại tàn nhẫn nói tiếp: “Nếu được, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn luôn”.
Tôi chỉ cảm thấy như có tiếng sấm rền bên tai, ngẩn người nhìn anh, lặng lẽ trào nước mắt.
Thật không ngờ anh lại nóng lòng muốn vạch rõ ranh giới với tôi đến như vậy.
Anh đã muốn gấp rút như vậy, thật không ngờ anh lại sốt sắng như vậy, không muốn đợi thêm dù chỉ một ngày!
Tôi ngả hẳn người xuống ghế sofa, mắt nhìn lên trần nhà, như thể đã chết. Nhưng nỗi đau trong tim lại luôn nhắc nhở tôi, tôi vẫn còn sống.
Sống trong cái thế giới bẩn thỉu này.
Trong toà lầu của Sở Dân chính, từng đôi nam nữ ai nấy mặt mày hớn hở vui mừng. Trước đây, chúng tôi cũng giống như bọn họ, khoác tay người mình yêu thương, tươi cười rạng rỡ chụp ảnh, đăng ký, lấy sổ đăng ký kết hôn.
Nhưng giờ đây, một mình tôi đang ngồi trên ghế trong căn phòng rộng lớn, trong lòng tràn ngập sự cô đơn và nỗi xót xa. Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh đến độ toàn thân run rẩy, tôi ấn số máy của anh, trên màn hình hiển thị máy của đối phương đang bận.
Tôi đứng dậy đi đến cổng Sở Dân chính.
Có cơn gió thổi mạnh, lá trên cây thi nhau rơi xuống, trông thật thê lương. Tôi nhìn những bậc thềm trước mặt, từ từ bước xuống. Từng bước từng bước như thể con đường dài mãi, không thể điểm cuối cùng.
Đã đến giờ rồi, nhưng người mà tôi đợi đó, người muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với tôi còn chưa đến. Anh đang làm gì, có phải là đã hối hận rồi không? Có phải là đã nghĩ thông suốt rồi không? Hay là đã nghĩ lại không muốn ly hôn, cho nên mới cố tình đến muộn? Điện thoại ở trong túi chợt kêu vang, tôi nhìn lướt qua, là số máy lạ, ấn nút nghe, nhưng đầu bên kia lại không nói gì.
Tôi a lô mấy tiếng, đối phương vẫn không lên tiếng. Tôi doạ, nếu không nói nữa thì tôi sẽ tắt máy. Cuối cùng đối phương mới chậm rãi lên tiếng: “Là anh!”. Thì ra là Tần Tử Long.
Tôi muốn cười, nhưng mặt lại cứng đờ không thể nào cười nổi, đành hỏi: “Sao vậy?”. Anh hỏi: “Em đang ở đâu?”.
Tôi quay đầu lại, nhìn lên tấm biển của Sở Dân chính, đột nhiên chỉ muốn khóc. Tôi hít thở một hơi thật sâu, nói: “Sở Dân chính”.
Anh “ồ” một tiếng, thật không ngờ sau đó lại không nói gì cả.
Tôi bật cười: “Ly hôn đấy”. Tôi cố gắng hết sức để gắng gượng kìm chế giọt nước mắt nóng hổi đang dâng trong khoang mắt, cố gắng tỏ ra thản nhiên khi nói ba chữ đó. Tôi cứ tưởng tôi có thể chịu đựng được, thì ra là không thể.
Từ trước đến nay tôi vẫn không thể chịu đựng nổi hai chữ “ly hôn” đó.
Trong lòng nghĩ, có lẽ sẽ rất dễ dàng, chỉ cần hai bên đồng ý, nhân lấy sổ ly hôn, suốt cả đời này sẽ không còn dính líu gì đến nhau. Nhưng lại vẫn đau buồn như vậy, đau buồn đến độ chỉ muốn trào nước mắt
Giống như hàng vạn mũi tên xuyên thẳng vào tim.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Vậy anh ấy đã đến chưa?”.
Tôi lắc đầu, hơi nheo mắt, gắng sức để kìm nén giọt nước mắt đang chuẩn bị trào ra. Anh thấy tôi không lên tiếng, lại hỏi: “Nghĩ thoáng ra một chút”.
Tôi khẽ gật đầu, di động lạnh lẽo kề sát bên tai, chỉ cảm thấy buốt lạnh con tim, nước mắt chảy ròng ròng. Cuối cùng tôi cũng gắng gượng nói một câu: “Em sẽ không sao đâu!”.
Bụng cảm thấy hơi đau, cổ họng dường như cũng bị hóc xương, vô cùng đau đớn.
Anh nói: “Vậy lát nữa anh đến đón em!”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ