Tôi cố giữ nói bình tĩnh: “Không cần đâu!”. Tôi hít thở sâu, “Từ ngày mai anh ấy không còn là chồng em nữa, suốt cuộc đời này, bọn em không thể nào quay trở lại được nữa”. Suốt cuộc đời này, đúng là không thể nào quay trở lại được nữa. Người đàn ông đó, người đã chiếm giữ mười năm trong cuộc sống của tôi sắp sửa bị loại bỏ. Thật sạch sẽ gọn gàng, không còn thừa lại bất cứ thứ gì.
Từ đây sẽ trở thành một người xa lạ mà tôi đã từng quen thuộc nhất.
Ngoài việc đi lướt qua nhau, sau này, không bao giờ còn bất cứ giao điểm nào nữa.
Sau khi ngắt cuộc gọi với Tần Tử Long, tôi lại tiếp tục ấn số máy của ông xã. Lần này có người nhấc máy, tôi vừa hỏi: “Mấy giờ anh đến?” đã nghe thấy tiếng phanh xe thật gấp từ phía bên kia truyền tới, tiếng âm thanh sắc nhọn đó dường như lưỡi dao cứa mạnh, khiến cho tai tôi như bị ù, cả con tim như bị rơi xuống dưới.
Phía bên kia đường xe cộ đông đúc, đột nhiên vang lên một âm thanh lớn, tiếp theo liên tục vang lên những tiếng kêu thất thanh. Tôi nhìn ra, bao nhiêu xe đang dừng lại, vô số người đi đường vây quanh lấy hiện trường tai nạn. Tôi tắt máy, mở trừng mắt, bước loạng choạng về phía trước.
Bước từng bước trên bậc cầu thang, chạm xuống mặt đất, như thể trống rỗng.
Tôi đứng ở phía xa cộ đang đi lại nườm nượp, nhìn chăm chú vào hiện trường tai nạn phía đối diện. Chiếc xe xảy ra tai nạn trông quen thuộc đến nhức mắt, khiến cho nước mắt tôi chảy giàn giụa, giống như trời đổ mưa.
Tôi giật thót mình, không kịp chú ý đến dòng xe cộ đi lại nườm nượp trước mắt, chỉ muốn lao đến đó.
Cho dù chúng tôi có phải sắp ly hôn hay không, cho dù anh ấy có bao nhiêu lỗi lầm, trong lòng tôi vẫn luôn yêu anh ấy. Cho dù có bao nỗi oán hận, cho dù sau này chỉ có thể làm một người lạ đi lướt qua nhau.
Anh cũng không thể bỏ đi như vậy được.
Tôi giống như một con kiến nhỏ, không hề chú ý đến đoàn xe cộ nườm nượp, cứ thế lao đến.
Bao nhiêu xe ô tô vội vàng phanh gấp trước mắt tôi, bao nhiêu người lái xe lườm nguýt, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi mặc kệ tất cả, trong mắt tôi chỉ còn lại chiếc xe ô tô bị tai nạn đó. Khó khăn lắm mới đến được phía bên kia, chen lấn vào giữa đoàn người, hai chiếc xe đâm nhau, người trong xe nằm im bất động, đầm đìa máu me. Tôi không thể nào kìm chế hơn được nữa, lao đến phía trước, nước mắt giàn giụa đập manh cửa xe quen thuộc.
Bàn tay tôi run rẩy đập liên tục vào cửa kính xe: “Anh mở cửa, anh mau mở cửa ra!”. Sao anh có thể ra đi như vậy được, bố của con tôi, sao có thể…
Cho dù anh có nghìn vạn điều không tốt, cũng không thể bỏ lại chúng tôi như vậy được.
Tôi lớn tiếng gào thét: “Cầu xin anh, hãy mở cửa ra!”.
Cơ thể tôi đột nhiện bị một người phía sau ôm chặt, giọng nói thân quen vang lên bên tai: “Bà xã, anh ở đây”.
Toàn thân tôi cứng đờ, từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc. Mắt tôi chợt nóng bừng, bàn tay túm chặt cổ áo anh. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Đã bao nhiều lần tôi cố gắng kìm chế tình cảm của mình, cuối cùng cũng bùng nổ.
Đôi chân mềm nhũn, bụng đau dữ dội. Tôi quỳ sụp xuống đất, anh ôm lấy tôi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, anh khẽ gọi tôi: “Bà xã…”. Tôi ôm lấy bụng, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ trào nước mắt.
Người đàn ông trước mặt tôi đâđàn ông tôi dã yêu thương mười năm, bố của con tôi. Giờ đây đã bình yên vô sự. Người trong xe không phải là anh!
Trái tim bị thương của tôi trong khoảnh khắc này đã được yên ổn.
Nhưng trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang từ từ xảy ra. Tôi yếu ớt không còn chút sức lực, nhưng bàn tay lại nắm chặt anh. Tôi gắng gượng mỉm cười: “Cảm ơn anh…”. Giọng anh khàn đặc: “Cảm ơn anh cái gì, bà xã, em sao rồi?”. Lời gọi lo lắng đó khi lọt vào tai tôi, lại biến thành những lời nói ngọt ngào.
Bởi vì anh đã bình an vô sự, cho nên cảm ơn anh… Cảm ơn anh vẫn còn sống, cảm ơn anh vẫn tồn tại. Nếu như chúng ta buộc phải đứng ở phía bên kia cuộc đời nhau, vậy thì, xin hãy cho em biết anh vẫn còn sống, anh vẫn bình an.
Như vậy là đủ rồi.
Tôi cố mỉm cười, nói lặp lại: “Cảm ơn anh…”. Trước mắt, bầu trời tối sầm, bàn tay tôi từ từ thả anh ra, thả thõng xuống.
Tôi khẽ nheo mắt, nhìn bầu trời, bầu trời màu xám, không có chút sức sống nào. Màn đêm đen xung quanh từ từ vay bủa, dần dần nuốt chửng tôi.
Dường như dã bị chìm sâu xuống đáy biển, không còn chút sức lục gì để mà giãy giụa nữa.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh, tôi mơ màng mở mắt ra, đang nằm trong xe cấp cứu.
Tôi gắng gượng định ngồi dậy.
Y tá lại ấn tôi xuống, ông xã cũng dịu dàng nói: “Đừng động đậy, em không cẩn thận nên đã bị động thai”. Tôi sờ bụng, cốt nhục của tôi vẫn còn đó. Tôi nhìn y tá: “Con tôi…”.
Y tá nói thẳng: “Chị có hiện tưởng sẩy thai, bây giờ cần phải nằm bất động”.
Tôi lắc đầu, nước mắt trào ra: “Xin hãy cứu lấy con tôi!”. Tôi nắm chặt cổ tay ông xã, móng tay cắm sâu vào: “Con của chúng ta, hãy cứu nó!”.
Ông xã dỗ dành tôi: “Ngoan nào, em đừng nghĩ nhiều quá, chắc chắn không sao đâu”.
Nước mắt tôi chảy ròng ròng, trong lòng đau đớn như dao cứa: “Xin anh, hãy cứu lấy con của em, con của em không thể xảy ra chuyện gì được, đứa con mà đến nằm mơ em cũng mong ước, nó không thể có chuyện gì được…”.
Y tá đứng cạnh cũng khuyên nhủ: “Chị đừng quá kích động, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng ra một chút. Chỉ là động thai, đến bệnh viện uống thuốc an thai là sẽ ổn cả thôi”. Sao có thể không căng thẳng được chứ? Sao có thể không kích động được chứ? Máu thịt của tôi, đứa con có huyết mạch liên thông với tôi, sắp sửa biến mất rồi. Tôi vô cùng buồn bã, khóc hu hu: “Xin anh, hãy cứu nó!”.
Ông xã ôm chặt tôi, khẽ khàng an ủi: “Nó sẽ không có chuyện gì đâu, hãy tin anh. Chắc chắn không có chuyện gì…”. Môi tôi run rẩy, toàn thân lạnh giá. Y tá nắm chặt tay tôi, dường như truyền cho rôi dũng khí: “Sắp đến bệnh viện rồi, chị cố chịu đựng thêm chút nữa”.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, trong lòng hoảng sợ đến tột cùng. Ngón tay tôi run rẩy vuốt ve khuôn mặt ông xã, chăm chú nhìn anh, nước mắt tuôn trào: “Ông xã, anh hãy cứu nó, nó nng thể có chuyện gì được…”.
Tôi ngừng lại, lại gắng gượng nói: “Chắc chắn phải cứu nó!”.
Anh nhìn tôi, khẽ mỉm cười, trong mắt lấp lánh nước mắt: “Em yên tâm, nó chắc chắn không có chuyện gì… Anh sẽ không để nó có bất cứ chuyện gì”.
Bụng tôi càng lúc càng đau, tôi thở dài não ruột, khiến nước mắt của ông xa nhỏ từng giọt xuống.
Anh xin lỗi tôi: “Là tại anh không tốt, anh không nên khốn nạn như vậy!”. Tôi khẽ lắc đầu, nắm lấy tay anh, gần như cầu xin: “Có phải là anh đã xảy ra chuyện gì không? Anh nói cho em biết, lần trước tại sao lại bị ngất?”.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất chuẩn, chắc chắn anh có chuyện gì giấu tôi.
Anh chỉ chảy nước mắt, giọng nói rất khẽ: “Anh không sao!”.
Cơn đau bụng đến từng đợt từng đợt, giọng tôi run rẩy mạnh: “Hãy nói cho em biết!”.
Anh nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: “Được, anh nói cho em!”.Tai tôi bỗng vang lên những tiếng ù ù, mí mắt nặng trịch, chỉ có thể nhìn thấy môi anh ngậm vào há ra, dường như đang nói gì đó, nét mặt rất bị thương.
Tôi gắng sức muốn mở to mắt, muốn tỉnh táo.
Cuối cùng, lại vẫn cứ ngất lịm.
Rốt cuộc, tôi vẫn không nghe thấy, vẫn bỏ lỡ cơ hội.
Chương 10: Lý do ly hôn
Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen. Ở khe cửa lọt vào chút tia sáng. Tôi khẽ cử động, ánh đèn chợt bật sáng, ông xã nhìn tôi đầy quan tâm: “Em sao rồi?”.
Bàn tay tôi run rẩy xoa bụng, hỏi đầy lo lắng: “Con em sao rồi?”.
Anh hạ giọng: “Em đừng cuống. Nó vẫn ổn”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, môi khẽ nhúc nhích, anh rót cho tôi một cốc nước, “Em uống đi!”. Tôi uống một hơi hết sạch, nước ấm chảy vào trong bụng, trong lòng đột nhiên cảm giác vô cùng ấm áp. Tôi chăm chú nhìn anh, hỏi: “Lúc ở trên xe, anh đã nói gì với em?”.
Anh khẽ rướn mày, “Em không nghe thấy sao?”.
Tôi gật đầu: “Lúc đó em ngất rồi”.
Anh nhìn tôi, ánh mắt né tránh, cuối cùng nói một câu: “Không có gì!”. Tôi định hỏi thêm, anh đã kéo rèm cửa sổ. Trăng tròn treo lơ lửng trên cao, ánh trăng chiếu xuống, bàng bạc. Dưới ánh đèn, bóng anh bị kéo thật dài, đổ nghiêng xuống dưới đất, đơn độc khiến tôi cảm thấy xót xa.
Tôi chau mày, nhấn giọng, nói: “Có phải là có điều gì khó nói phải không anh? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”. Tôi chợt trào nước mắt, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lẽ nào anh thật sự thích Tiểu Nhã sao?”.
Anh quay lưng về phía tôi, không dám nhìn tôi: “Đợi đứa bé ổn định một chút, chúng ta sẽ ly hôn”.
Mắt tôi vô cùng đau đớn, nước mắt không kìm chế nổi cứ thế tuôn rơi. Trong hoàn cảnh này, trong lòng anh cũng không quên được việc ly hôn.
Tôi không cam tâm: “Lý do anh kiên quyết muốn ly hôn là gì vậy?”. Anh vẫn không quay người, nói: “Chính em nói, muốn ly hôn với anh. Anh chỉ là tác thành cho em thôi!”.
Tôi cầm gối, ném thẳng vào anh, anh quay người, nhặt gối lên, mặt vẫn lạnh lùng. “Em đừng tức giận!”. Anh nhặt gối đặt xuống giường, khẽ nói: “Đừng làm ồn đánh thức người ở phòng bên cạnh”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ