Thế nên Cổ Vân Vân liền đáp: “Vâng ạ, tên là Trương Hoa.”
“Cậu ta đã ly hôn mấy tháng rồi phải không?”
“Vâng ạ!”
“Theo như tin đồn ở bên ngoài thì cậu ta đã ruồng bỏ vợ mình để vào công ty theo đuổi con, có đúng không?”
Cổ Vân Vân vội vàng nói: “Không phải như vậy đâu bố ạ!”
“Đương nhiên bố biết không phải như vậy, cậu ta là bạn học cùng đại học với con, con vẫn luôn thích cậu ta. Cậu ta một năm trước đã kết hôn, vợ tên là Trần Dĩnh, nhưng vợ cậu ta vẫn duy trì mối quan hệ với Lục Đào, tổng giám đốc công ty Kinh Thao, mấy tháng trước cậu ta phát hiện nên đã ly hôn, có đúng không?”
7.
Cổ Vân Vân kinh ngạc nhìn bố: “Bố, sao bố lại biết ạ?”
Cổ Triết Đông bình thản nói tiếp: “Cậu ta vào công ty là để báo thù Lục Đào, vì vậy đã sử dụng thủ đoạn để đối phó với công ty điện tử Kinh Thao, giờ lại dùng thủ đoạn để phá hoại hình ảnh của Lục Đào. Còn nữa, vợ cũ của anh ta đợt trước có làm ở công ty ta một thời gian, sau đó con đã chuyển cô ta đến một công ty nhỏ khác, hơn nữa hiện nay cô ta đang có bầu, những chuyện này đúng cả chứ?”
Cổ Vân Vân kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, hồi lâu mới “thốt” ra được một câu: “Bố… có phải là thần tiên không?”
Mẹ Cổ Vân Vân ngồi bên cạnh phì cười: “Con ngốc, thần tiên cái gì, nếu bố con không có khả năng ấy sao có thể đi đến ngày hôm nay? Đừng tưởng hằng ngày bố con ít đến công ty con mà không biết gì nhé, chuyện gì ở công ty bố con cũng biết cả đấy!”
Cổ Vân Vân ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm eo mẹ làm nũng: “Vậy chuyện con không đi làm mà đi chơi chắc bố
Mẹ cô cười hiền xoa đầu con gái: “Con ham chơi còn ai lạ gì, ngày nào con không ham chơi là phải tìm hiểu xem con đang làm gì đấy!”
“Sao mẹ lại nói con thế, cứ như con vô dụng lắm ấy!”
Cổ Triết Đông không để tâm đến chuyện của hai mẹ con, tiếp tục nói: “Không phải bố thích phí thời gian cử người đi điều tra người khác, bởi vì Trương Hoa khá đặc biệt, thứ nhất là người con thích, thứ hai là hiện nay cậu ta đang dần giữ vị trí quan trọng trong công ty!”
8.
Cổ Vân Vân hỏi: “Bố ơi, có phải bố định đuổi việc anh ấy không?”
Cổ Triết Đông nói: “Có ba lý do khiến bố để Trương Hoa ở lại công ty: Thứ nhất, phẩm chất của anh ta không tồi, hành vi hiện nay chủ yếu là bởi vì vợ cũ gây ra. Thứ hai, Trương Hoa ngoài vợ cũ ra chưa có mối quan hệ trai gái lăng nhăng ở bên ngoài, chính vì vậy bố mới yên tâm để con với cậu ta ở cạnh nhau. Đương nhiên bố cũng biết con sẽ không làm bậy, về điểm này cả bố và mẹ đều yên tâm. Thứ ba, Trương Hoa mặc dù dùng một số thủ đoạn nhưng bản thân cậu ta có tiềm lực, có khả năng còn tiến xa.”
Mẹ Cổ Vân Vân nói tiếp: “Vân Vân, mặc dù bố mẹ yên tâm về con, biết con sẽ không làm bậy nhưng vẫn phải nhắc nhở con, Trương Hoa là người từng ly hôn, hơn nữa vợ cũ của cậu ta lại đang có bầu, con phải cân nhắc cho kỹ.”
Đáng tiếc là vợ chồng Cổ Triết Đông lại không biết rõ con gái và Trương Hoa đã từng có quan hệ với nhau.
Cổ Triết Đông nói: “Bố giữ cậu ta ở lại công ty không phải là tán thành chuyện con với cậu ta, mà là cảm thấy nếu đào tạo đúng cách, có thể sau này cậu ta sẽ trở thành cốt cán của công ty. Đối với bố, công, tư nhất định phải phân minh. Về tư, bố thà để cậu ta rời khỏi công ty, như vậy mối quan hệ của hai đứa sẽ bị hạn chế, nhưng về công, bố phải đào tạo cậu ta thành cán bộ quản lý quan trọng của công ty ta.”
Mẹ Cổ Vân Vân tiếp lời: “Đương nhiên rồi, bố mẹ không can thiệp vào chuyện tự do yêu đương của con, nhưng bố mẹ sẽ tư vấn về đối tượng giúp con. Dù gì con không phải con cái gia đình bình thường, con là người kế thừa tập đoàn Triết Đông trong tương lai mà!”
NGUỒN : DakMil.WapSite.Me
CHƯƠNG 17
1.
Cổ Triết Đông đột nhiên đến công ty điện tử Triết Đông, rất nhiều người đang suy đoán không biết lần này chủ tịch tập đoàn đến đây có chuyện gì. Cổ Vân Vân nhìn thấy bố vào văn phòng liền vội vàng đi theo. Văn phòng của Cổ Triết Đông để trống quanh năm, trừ nhân viên quét dọn định kỳ ra, chỉ có Cổ Vân Vân dám vào.
Cổ Vân Vân chạy vào hỏi: “Bố, sao hôm nay bố lại đến đây?”
Cổ Triết Đông cười bảo: “Chẳng nhẽ bố không thể đến đây kiểm tra công việc của con à?”
Cổ Vân Vân làm nũng: “Bố, bố biết thừa con chẳng làm gì, chẳng qua chỉ là giúp bố trông “nhà” thôi mà!”
“Bố chỉ sợ đn trông nhà con cũng không làm được ấy chứ!”
Cổ Vân Vân tỏ vẻ không vui: “Thế thì bố đừng bắt con trông nhà nữa, con muốn tự do cơ!”
“Con nói với Trương Hoa nửa tiếng nữa lên văn phòng của bố, con chớ có đi theo đấy!”
Không có thông báo của Cổ Triết Đông, chẳng ai dám tự ý vào văn phòng của ông, bao gồm cả Phùng Lâm Hàn. Lúc này Phùng Lâm Hàn cũng đang trầm ngâm suy nghĩ, Cổ Triết Đông không thông báo trước với mình mà trực tiếp đến công ty rốt cuộc là vì chuyện gì? Chẳng nhẽ vì mình có sai sót gì trong công việc gần đây?
Vì thế mà Phùng Lâm Hàn cứ thấp thỏm chờ thông báo của Cổ Triết Đông. Nhưng nửa tiếng đồng hồ sau mới biết Trương Hoa vào văn phòng của ông ta. Phùng Lâm Hàn có hơi thất vọng, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Điều này cho thấy Cổ Triết Đông đến đây không phải để tìm anh ta, đồng thời cũng hụt hẫng vì người đầu tiên mà Cổ Triết Đông tìm không phải là anh ta.
Chỉ có điều, Phùng Lâm Hàn có thể khẳng định một chuyện, việc trước sau Trương Hoa sẽ là con rể của Cổ Triết Đông quả không sai, nếu không ông ấy không vừa đến công ty đã cho gọi Trương Hoa vào văn phòng. Điều này đồng nghĩa với việc phán đoán của Phùng Lâm Hàn rất chính xác.
2.
Lúc Trương Hoa bước vào văn phòng của Cổ Triết Đông, Cổ Triết Đông đang chăm chú phê duyệt tài liệu. Khi Trương Hoa gõ cửa bước vào, Cổ Triết Đông ngẩng đầu lên nhìn Trương Hoa, sau đó mỉm cười nói: “Trương Hoa đúng không? Ngồi xuống, đợi tôi một lát!” nói rồi ông lại tiếp tục phê duyệt tài liệu.
Trương Hoa ngồi rất ngay ngắn trên ghế sofa cách khá xa bàn làm việc của Cổ Triết Đông, im lặng không nói lời nào. Anh biết trước mặt Cổ Triết Đông, chỉ cần nghe là được, tuyệt đối không được nói thêm một câu, thậm chí một từ.
Vài phút sau, Cổ Triết Đông đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Hoa và mỉm cười nói: “Không tồi, hình thức rất được!” Trương Hoa vẫn không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười.
“Vào công ty được một thời gian rồi đúng không, cậu nói tôi nghe xem cậu có suy nghĩ gì về công việc này?” Cổ Triết Đông hỏi.
Trương Hoa nghe xong, phân tích kỹ lưỡng trong đầu, câu hỏi này rất rộng, nhưng cũng đồng thời là một cách hỏi thường gặp nhất, chính bởi thế nên mới khó trả lời.
Cân nhắc một lát, Trương Hoa mới trả lời: “Công việc này có tính cạnh tranh, thách thức rất lớn, đòi hỏi lúc nào cũng cần phải tư duy.” Thực ra câu trả lời này cũng có thể coi là câu trả lời có hiệu quả, hơn nữa hoàn toàn tránh né được việc tự nhận xét về khả năng của mình. Nhưng Cổ Triết Đông vẫn gật đầu nói: “Cũng có lý!”
Cổ Triết Đông lại tiếp tục hỏi: “Sau khi tốt nghiệp, cậu đi làm được mấy năm rồi?”
“Dạ, cháu đi làm được bốn năm ạ!”
“Vậy tô cậu một câu hỏi: Trong công việc, nên làm đúng đắn một việc hay phải làm một việc đúng đắn?”
Trương Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cháu cảm thấy nên kết hợp cả hai lại!”
Cổ Triết Đông cười cười, đây không hẳn là một đáp án chính xác, cũng chưa đủ tường tận.
3.
Cổ Triết Đông đứng dậy, đi ra ghế sofa, ngồi xuống đối diện Trương Hoa, sau đó nói: “Làm đúng đắn một việc hay làm một việc đúng đắn chủ yếu phải xem bản thân mình đang ở vị trí nào?”
Trương Hoa không nói gì thêm, anh biết tiếp theo không đến lượt anh lên tiếng nữa. Cổ Triết Đông nói tiếp: “Là một nhân viên, không có quyền quyết định đến những sách lược của công ty, chỉ có thể nỗ lực hết mình làm tốt quyết định của lãnh đạo, điều này gọi là làm đúng đắn một việc. Còn với một lãnh đạo, bắt buộc phải cân nhắc làm những việc đúng đắn, bởi vì như vậy nhân viên mới có thể làm những việc đúng đắn theo mình, như thế hiệu quả sẽ càng cao.”
Cổ Triết Đông nói xong liền nhìn Trương Hoa hỏi: “Cậu có hiểu không?”
Trương Hoa đáp: “Cháu hơi hiểu, cháu sẽ suy nghĩ kỹ những lời chủ tịch dạy!”
Cổ Triết Đông gật đầu rồi nói tiếp: “Tôi tin cậu có thể hiểu, cậu rất thông minh, nhưng thông minh chưa chắc đã đảm bảo mọi việc cậu làm đều chính xác, cậu có đồng ý với câu này không?”
“Cháu đồng ý!”
“Bởi vì vị trí của cậu hiện giờ ở công ty không còn thấp nữa, cậu có thể quyết định đưa ra những việc đúng đắn để các nhân viên cấp dưới làm theo hay để cho họ phải nỗ lực làm đúng theo quyết định của cậu.”
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ