5.
Mặc dù Trần Dĩnh đã mua vé xe về nhà nhưng lại có một cảm giác hạnh phúc kì lạ. Chút cảm giác hạnh phúc này hoàn toàn đến từ buổi tối hôm Trương Hoa dẫn cô đi ăn, cùng với giọng điệu và hành động quan tâm của Trương Hoa lúc đỡ cô lên lầu.
Đương nhiên còn cả cảm giác chiến thắng Cổ Vân Vân nữa. Cho dù thế nào, Trần Dĩnh cảm thấy việc mình giữ lại đứa bé là quyết định đúng đắn, có con rồi cô và Trương Hoa sẽ mãi mãi gắn kết với nhau. Lúc này cái quyết định về quê rồi không quay lại nữa của Trần Dĩnh bắt đầu lung lay, trong lòng cô dậy lên một hi vọng nho nhỏ, rằng cô và Trương Hoa sẽ bất ngờ có chuyển biến.
Hôm Nhã Vận được nghỉ, Trương Hoa về nhà có một đêm, bố mẹ anh cũng biết anh đã nghỉ việc, thế nên có về cũng chẳng vấn đề gì. Bây giờ Trương Hoa cũng bắt đầu có những thay đổi. Trần Dĩnh biết đó là vì đứa bé trong bụng mình. Trương Hoa lần nào về cũng hỏi han tình hình của đứa bé, thậm chí có lần còn nhân lúc bố mẹ và Nhã Vận không có ở nhà để sờ bụng Trần Dĩnh. Những hành động ấy khiến cho Trần Dĩnh dần dần tìm được cảm giác yên ổn và ấm áp.
Nhưng niềm hạnh phúc và ấm áp ấy đã thay đổi hòan toàn sau lần Nhã Vận một mình vào thành phố. Sự thay đổi này lại lần nữa đẩy Trần Dĩnh đến bước đường cùng, không nơi nương tựa.
6.
Mấy hôm nay Cổ Vân Vân đều không đi làm, cũng không chịu ra khỏi cửa, trong lòng không sao thoát khỏi ám ảnh bởi Trương Hoa và Trần Dĩnh. Tối hôm ấy, nằm trên giường, cuối cùng Cổ Vân Vân không thể chịu nổi nữa, liền gọi điện cho Nhã Vận.
Bởi vì trước đây Nhã Vận từng đi chơi với cô mấy ngày, đôi bên đều có số của nhau, Nhã Vận nhìn thấy số điện thọai của Cổ Vân Vân thì ngạc nhiên lắm, vội chạy từ phòng khách vào phòng riêng nghe điện.
Cổ Vân Vân chỉ nói ngày mai muốn gặp Nhã Vận, có một vài chuyện cần nói với Nhã Vận. Nhã Vận hỏi là chuyện gì, Cổ Vân Vân chỉ nói: “Ngày mai gặp em sẽ biết, là một chuyện chắc chắn em không thể ngờ tới!” ngoài ra Cổ Vân Vân còn dặn Nhã Vận không được nói chuyện đi gặp cô cho cả nhà nghe.
Nhã Vận dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, cảm thấy rất tò mò, cũng rất thú vị. Thế nên, khi mẹ Trương Hoa hỏi là điện thoại của ai, Nhã Vận nói là của bạn học, hẹn ngày mai vào thành phố chơi. Mẹ Trương Hoa không mấy để tâm, chỉ nói: “Được nghỉ rồi, đừng có suốt ngày mải chơi, chỉ còn nửa năm nữa là lên lớp mười hai rồi, phải dành thời gian cho chuyện học hành!”
Nhã Vận vỗ vai mẹ nói: ‘Mẹ yên tâm, kết quả học tập của con cũng đâu có tồi!”
Nhã Vận vừa xuống xe buýt đã thấy Cổ Vân Vân đang đỗ xe ở gần đó đợi. Nhã Vận vào xe đã hỏi: “Chị Vân, sao đột nhiên tìm em ra đây thế? Nghe nói chị mới có bạn trai à?”
Cổ Vân Vân không trả lời những câu hỏi ấy, chỉ nói: “Đợi đến quán cà phê chị sẽ nói với em!”
Trong quán cà phê, Cổ Vân Vân phải mất khá nhiều thời gian để kể cho Nhã Vận nghe chuyện Trần Dĩnh với Lục Đào, chuyện Trần Dĩnh kết hôn với Trương Hoa chỉ là chuyện lừa gạt, sự thật đằng sau chuyện Trương Hoa ly hôn và vào làm ở công ty điện tử Triết Đông, chuyện Cổ Vân Vân có bạn trai mới chỉ là để chọc tức Trương Hoa… Thậm chí còn nói cho Nhã Vận biết chuyện cô đã dâng hiến lần đầu tiên của mình cho Trương Hoa.
7.
Cổ Vân Vân vốn không định nói những chuyện này cho một cô bé như Nhã Vận, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, còn nói với Nhã Vận rằng mình thực lòng thích Trương Hoa, kể từ lúc còn đi học cho đến giờ, ngoài Trương Hoa ra thì chưa bao giờ có quan hệ thân mật với một người đàn ông nào khác.
Đương nhiên Cổ Vân Vân cũng không quên nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện của Trần Dĩnh và Lục Đào, thậm chí còn có ý ám chỉ đứa bé trong bụng Trần Dĩnh chưa chắc đã phải là của Trương Hoa. Đối với một cô bé như Nhã Vận, những chuyện này thật sự là một cú sốc.
Nhã Vận không thể chị dâu hiền lành, đơn giản của mình lại là người như vậy, thế nên sự bất mãn với anh cả trong lòng Nhã Vận ngay lập tức chuyển thành đồng tình, thương cảm.
Sự phân biệt phải trái cùng với sự thay đổi tâm trạng của trẻ con lúc nào cũng rất nhanh, Nhã Vận không nằm ngoài điều ấy. Sau mấy tiếng ngồi với Cổ Vân Vân, ngoài sự đồng cảm với anh trai, cô cũng bắt đầu đồng tình với Cổ Vân Vân, lòng thầm nhủ: Xem ra chị Vân mới là một cô gái thuần khiết nhất, cũng là người yêu anh cả nhất, biết rõ anh cả đã kết hôn rồi mà vẫn dâng hiến cho anh cả.
Ngoài ra Nhã Vận còn nghĩ: Chị dâu, à không, nên nói là Trần Dĩnh mới phải, kì thực không hề đơn giản. Một chuyện xấu xa như thế này mà giấu nhẹm đi, chẳng để lộ chút dấu vết nào. Rồi Nhã Vận lại nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân Trần Dĩnh có thể lừa được anh trai mình, chắc chắn hồi đầu anh cả cũng bị cái vẻ bề ngoài của chị ta lừa.
Lúc Nhã Vận về nhà, Trần Dĩnh nhìn thấy cô liền cười hỏi: “Đi với bạn học thế nào?”
Nhã Vận lạnh nhạt đáp: “Chẳng thế nào cả!” sau đó đi thẳng vào phòng tìm mẹ, để mặc Trần Dĩnh ngồi ngây ra vì kinh ngạc, linh tính mách bảo cô có chuyện gì bất ổn.
CHƯƠNG 32
1.
Trần Dĩnh vốn định theo Nhã Vận vào trong phòng mẹ nhưng rồi lại thôi. Một lúc lâu sau, mẹ Trương Hoa ra ngoài nấu cơm, còn bố Trương Hoa cũng sầm sì mặt mày từ trong phòng đi ra.
Trần Dĩnh vào bếp, giúp mẹ Trương Hoa nấu ăn, nhưng mặt bà tỏ rõ sự căng thẳng và lạnh nhạt cố gợi chuyện với bà nhưng bà chẳng để tâm, và cũng chẳng đếm xỉa gì đến cô.
Trần Dĩnh cảm thấy có chuyện chẳng lành, mặc dù cô không biết cái linh tính này rốt cuộc là gì. Bữa tối diễn ra trong im lặng, ngay cả một người hay nói như Nhã Vận cũng trở nên trầm tư.
Hồi lâu sau, mẹ Trương Hoa mới nói: “Dĩnh này, mẹ muốn hỏi con một chuyện!”
Trần Dĩnh vội ngẩng đầu nhìn mẹ Trương Hoaẹ, mẹ muốn hỏi gì ạ?”
Mẹ Trương Hoa do dự hồi lâu: “Lúc con và thằng Hoa lấy nhau, có phải con vẫn qua lại với một người đàn ông khác?”
Toàn thân Trần Dĩnh cứng đờ, bát cơm trên tay rơi xuống bàn, hành động này vô tình đã cho bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận biết những điều Cổ Vân Vân nói là sự thực.
Buổi chiều, lúc Nhã Vận vào phòng nói cho bố mẹ biết chuyện, ban đầu bố mẹ Trương Hoa còn không tin, nghi ngở Cổ Vân Vân cố ý đặt điều. Về sau cảm thấy có thể đây là sự thực, bở vì bố mẹ Trương Hoa rất hiểu con trai, trước đây ông bà không sao hiểu nổi vì lí do gì mà Trương Hoa một mực đòi li hôn, cuối cùng bây giờ cũng tìm ra nguyên nhân.
Bố mẹ thì lúc nào cũng luôn đứng về phía con mình. Hồi đầu vì không biết chuyện của Trần Dĩnh, từng oán trách Trương Hoa đã vội vàng ly hôn để đi theo Cổ Vân Vân, nhưng chẳng bao lâu sau đã tha thứ cho Trương Hoa. Giờ lại biết Trương Hoa ly hôn là bởi vì Trần Dĩnh có người đàn ông khác bên ngoài, họ bắt đầu thương xót con mình, thậm chí còn nghĩ sao con trai mình lại hiền lành đến thế, chuyện như thế này mà dứt khoát không chịu nói ra để giữ thể diện cho Trần Dĩnh.
2.
Trước tình cảnh này, bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận bắt đầu nảy sinh sự bất mãn với Trần Dĩnh. Nhã Vận thậm chí còn nói: “Rất có thể đứa bé ấy không phải là con của anh cả, chị ấy với anh cả ly hôn mấy tháng sau mới có bầu mà”
Con người đều như vậy, đều chỉ suy đoán đến mặt không có lợi cho mình. Bố mẹ Trương Hoa cũng vậy, hơn nữa, họ lại thuộc lớp người có tư tưởng truyền thống, không thể chấp nhận được chuyện lăng nhăng của lớp thanh niên hiện nay, huống hồ Trần Dĩnh bấy lâu nay đã giấu nhẹm chuyện này.
Hồi đầu họ thích Trần Dĩnh vì nghĩ Trần Dĩnh không phải là loại con gái đó, cho dù xét về mặt nào Trần Dĩnh cũng là một cô con dâu đạt tiêu chuẩn, một người vợ truyền thống. Đương nhiên bọn họ vẫn ôm một chút hi vọng, hi vọng những điều đó đều là do Cổ Vân Vân thêu dệt lên.
Nhưng giờ, nhìn thấy biểu hiện của Trần Dĩnh, tia hi vọng trong lòng họ hoàn toàn tắt ngấm. Không khi trong phòng như đông đặc lại, Trần Dĩnh bối rối không biết phải làm sao.
Mẹ Trương Hoa do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Đáng nhẽ ra không nnày, nhưng là bố mẹ của thằng Hoa, chúng tôi vẫn cần phải hỏi cho rõ ràng, đứa bé này có phải là con của thằng Hoa không?”
Khi mẹ Trương Hoa hỏi câu này, Trần Dĩnh biết tất cả đã kết thúc, tất cả đã không còn có thể quay lại như trước đây. Cô vốn có thể khẳng định với bố mẹ Trương Hoa rằng đây là con của anh, nhưng lúc này nói những lời này có ý nghĩa gì?
Khi bố mẹ Trương Hoa đã biết rõ chuyện cô với Lục Đào, khi bố mẹ Trương Hoa đã hoài nghi đứa bé này không phải là con của Trương Hoa, tất cả những viễn cảnh tươi đẹp đều đã bị vỡ tan. Cho dù có bù đắp thế nào cũng không thể quay trở lại.
3.
Trần Dĩnh đặt đũa xuống, chạy vào trong phòng, ngồi ngây ra trên giường, nước mắt chảy dài. Nếu là trước đây, rất có thể cô đã nằm lăn ra giường, lấy chăn trùm kín mặt mà khóc một trận cho đã, nhưng hiện giờ bụng đã to quá rồi, muốn nằm bò ra cũng không thể được nữa....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ