Ring ring
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận không theo vào, nhưng ba người ở bên ngoài chẳng ai nói điều gì, cũng chẳng ai buồn ăn nữa, dường như chẳng ai biết nên làm thế nào bây giờ.

Trần Dĩnh biết những chuyện này chắc chắn là do Cổ Vân Vân nói với Nhã Vận, Trương Hoa không bao giờ nói những chuyện này ra. Giờ cô mới biết những chuyện đã xảy ra không thể nào biết mất cùng với thời gian, nó thậm chí sẽ hiển hiện lên cùng với sự trôi chảy của thời gian.

Cô từng tưởng rằng có thể dùng thời gian để quên hết những chuyện này, có thể dùng thời gian để khiến cho tất cả mọi việc lặng lẽ qua đi, thậm chí có thể dùng thời gian để đưa mình quay trở lại thời điểm trước khi quen biết Lục Đào.

Giờ mới phát hiện ra mình đã sai lầm, không có bất cứ sai lầm nào bị mài mòn bởi thời gian. Cô đột nhiên nhớ lại một câu chuyện mà cô từng đọc trong sách.

Bố nói với con trai: Nếu như con cảm thấy mình từng làm sai chuyện gì, từng làm tổn thương người khác, hãy đóng một cái đinh lên tường, mỗi lần làm sai lại đóng một cái. Người con trai mỗi lần nhìn thấy một cái đinh trên tường là như nhìn thấy lỗi lầm của mình, thế nên số đinh ngày càng ít đi. Một hôm, người bố bảo con trai nhổ hết những cái đinh ra, lấy xi măng trát lại và sơn lại bức tường, sau đó hỏi con trai: Giờ con nhìn thấy cái gì? Người con trai đáp: Những sai lầm và sự tổn thương gây ra cho người khác đều biến mất. Người bố nói: Con sai rồi, mặc dù bên ngoài chúng ta không thể nhìn ra sự khác biệt, nhưng những cái lỗ ấy mãi mãi còn ở bên trong. Sau đó người cha nói với con trai, mỗi khi làm một việc sai lầm hay làm tổn thương một người sẽ hình thành một cái lỗ hổng vĩnh viễn, cho dù kĩ thuật có cao đến đâu, những lỗ hổng ấy mãi mãi tồn tại.

4.

Lúc này Trần Dĩnh mới hay “lỗ hỏng” mà mình đã tạo ra sẽ mãi mãi không thể biết mất, càng không thể bị che đậy bởi những viễn cảnh tươi đẹp do cô tưởng tượng ra. Vốn tưởng bản thân mình có thể chạy trốn khỏi những sai lầm này, giờ mới thấy “chạy trời không khỏi nắng”. Đáng lẽ ra cô phải hận Cổ Vân Vân, nhưng sự tuyệt vọng trong lòng khiến cô chẳng còn sức để căm hận Cổ Vân Vân nữa. Những chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, không thể tránh khỏi, cho dù Cổ Vân Vân không nói cũng sẽ có người khác nói ra.

Bao lâu nay cô đã quen với viễn cảnh hạnh phúc, thậm chí bắt đầu quen với sự thay đổi thái độ của Trương Hoa, nhưng hạnh phúc đã tan tành như bong bóng xà phòng chỉ sau có một đêm. Suốt cả buổi tối, bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận không vào phòng Trần Dĩnh. Trần Dĩnh biết đã đến lúc cô nên rời khỏi căn nhà này.

Ngày hôm sau Trần Dĩnh dậy từ rất sớm, mẹ Trương Hoa vẫn đang ở trong nhà bếp nấu nướng, Trần Dĩnh vẫn gọi mẹ như bình thường, sau đó nói: “Con đi làm đây!” Mẹ Trương Hoa đứng ở trong bếp nhìn theo, định nói gì nhưng lại thôi. Đây là lần đầu tiên Trần Dĩnh không ăn sáng ở nhà mà đi làm luôn. Cô đến công ty từ rất sớm nhưng xin nghỉ một ngày, sau đó ra ngoài tìm phòng. Vì sắp tết nên rất nhiều người trả phòng thuê, vì vậy Trần Dĩnh nhanh chóng tìm được nhà.

Trần Dĩnh biết nhiều lắm cũng chỉ ở khoảng mười ngày là phải về quê. Nhưng tiền thuê trọ trả theo tháng, đành phải trả tiền thuê một tháng. Đợi làm xong thủ tục thuê nhà cũng đến chiều rồi.

Trần Dĩnh quay về nhà. Lúc về đến nhà chỉ có mẹ Trương Hoa ở nhà, bố Trương Hoa và Nhã Vận đều đã ra ngoài. Mẹ Trương Hoa nhìn thấy cô liền hỏi: “Sao về sớm thế?”

5.

Trần Dĩnh cố nặn ra một nụ cười, sau đó nói: “Con đã tìm được nhà ở bên ngoài rồi, con về lấy ít đồ ạ!”

Mẹ Trương Hoa chỉ ừ rồi không nói gì thêm, cũng không biết phải nói gì. Mẹ Trương Hoa hiểu bây giờ Trần Dĩnh đã không thể tiếp tục sống ở đây, bản thân bà cũng không có lí do gì để giữ cô lại, có giữ lại cũng chỉ gây khó xử cho cả hai.

Mẹ Trương Hoa ngồi trong phòng khách, còn Trần Dĩnh vào phòng thu dọn đồ đạc. Thực ra đồ đạc Trần Dĩnh đã thu dọn gần hết từ tối qua rồi, vì vậy chẳng mấy chốc đã mang đồ ra ngoài.

Mẹ Trương Hoa nhìn thấy Trần Dĩnh xách vali to vội đến giúp: “Bụng to thế này… để tôi giúp một tay!”

Trần Dĩnh mỉm cười: “Không sao ạ, bên ngoài có lái xe taxi rồi, con gọi anh ta đến giúp một tay!” nói rồi liền ra ngoài gọi lái xe vào.

Đợi lái xe xách đồ ra xe, Trần Dĩnh nhìn mẹ Trương Hoa một lát rồi nói: “Con xin lỗi đã làm phiền nhà ta bao lâu nay!” Mẹ Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, cũng chẳng biết nói gì. Trần Dĩnh đợi một lát rồi khẽ nói: “Thế thôi con đi đây ạ!” nói rồi liền quay người vội vã đi nhanh ra ngoài, sợ mẹ Trương Hoa nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Mẹ Trương Hoa ngồi ngây ra trong phòng khách, nhìn Trần Dĩnh đi ra khỏi sân, trong lòng vô cùng khó chịu. Bà thực lòng không muốn tin Trần Dĩnh là loại con gái lăng nhăng như vậy, cho dù nhìn thế nào bà cũng thấy không giống, thế nhưng tất cả những chuyện này đều là sự thực.

Tối đó bố Trương Hoa và Nhã Vận về mới phát hiện Trần Dĩnh đã chuyển đi. Lúc ăn cơm, Nhã Vận nói: “Chuyển đi cũng tốt, nếu không cả nhà đều khó xử!” nhưng rõ ràng cả nhà giờ đã mất đi tiếng cười vui vẻ.

6.

Trần Dĩnh sắp xếp đồ đạc xong bèn đi siêu thị mua ít đồ. Sau khi làm xong mọi chuyện trời đã tối lắm rồi, lúc này cô mới thấy rất đói nên mới ra ngoài ăn chút gì rồi về. Nằm lên giường, cô đột nhiên cảm thấy căn phòng thật lạnh lẽo, yên tĩnh đến đáng sợ. Phòng trọ rất nhỏ, ngoài một chiếc giường và một cái tủ cũ kĩ ra, chẳng có bất cứ vật dụng gì.

Trần Dĩnh biết bây giờ cô phải thắt chặt chi tiêu của mình, qua tết không quay lại đồng nghĩa với việc cô phải mất một thời gian dài thất nghiệp. Khi sinh con, cô cũng cần phải dùng đến rất nhiều tiền.

Trần Dĩnh cũng cảm thấy bản thân mình kì quặc khi không khóc lóc vật vã. Có lẽ trải qua nhiều chuyện như vậy đã khiến cô trở nên kiên cường. Nhưng trong căn phòng quá mức yên tĩnh vẫn khiến cho cô cảm thấy bức bách. Lúc này cô thật mong có ai đó nói chuyện với mình, lại nghĩ sớm biết thế này đã tìm một căn phòng có tivi, ít nhất trong phòng cũng có chút âm thanh.

Trần Dĩnh đột nhiên muốn gọi điện cho Trương Hoa, nhưng lấy điện thọai ra rồi lại đặt xuống. Đây là lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài cô đột nhiên có ý nghĩ rất muốn gọi cho Trương Hoa vào lúc đêm hôm thế này. Trần Dĩnh không hiểu tại sao khi cô sợ hãi và cô đơn, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Trương Hoa.

Trần Dĩnh lại nhớ đến Lưu Huệ Anh, nhưng rồi cô cũng quyết định không gọi vì cô không biết gọi rồi sẽ nói gì với Lưu Huệ Anh. Cuối cùng cô bật nhạc trong điện thọai lên mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, nằm trên giường nghe nhạc và nghĩ ngợi vẩn vơ, sau đó Trần Dĩnh mơ màng ngủ lúc nào không biết.

7.

Ngày hôm sau Trương Hoa biết tin Trần Dĩnh chuyển khỏi nhà, là Nhã Vận gọi điện bảo với anh. Trương Hoa đặt điện thoại xuống, đầu tiên là cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì Cổ Vân Vân lại làm như vậy.

Cho đến bây giờ Trương Hoa vẫn không hiểu tại sao mình lại cứ muốn giấu giếm chuyện của Trần Dĩnh, chẳng nhẽ chỉ bởi thể diện của một thằng đàn ông thôi sao? Hay là vì bảo vệ thanh danh cho Trần Dĩnh?

Thực ra trong tiềm thức của Trương Hoa vẫn có một chút kì vọng mà anh không thể phủ nhật, đó là có thể một ngày nào đó bản thân anh sẽ tha thứ cho Trần Dĩnh, nếu đúng là như thế mọi chuyện có thể quay lại từ đầu dễ dàng hơn. Nhưng có những chuyện một khi đã công khai rồi thì chẳng còn đường cứu vãn. Vì vậy Trương Hoa mới khổ công giữ gìn cái “tấm áo khoác” đẹp đẽ của Trần Dĩnh, nhưng thật chẳng ngờ Cổ Vân Vân bỗng chốc xé tan “tấm áo” ấy.

Trương Hoa đặt điện thọai xuống, hồi lâu sau mới gọi cho Cổ Vân Vân. Đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với Cổ Vân Vân. Đợi Trương Hoa trút giận xong, Cổ Vân Vân mới nói: “Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Trương Hoa lớn tiếng nói: “Tôi đã nói với cậu từ sớm rồi, chúng ta không thể, cậu không nói những chuyện này ra chúng ta đã không thể, cậu nói rồi chúng ta càng không thể!” nói rồi anh liền cúp máy ngay lập tức rồi ném phăng điện thoại xuống giường.

Anh cũng không biết mình đang giận ai nữa. Trương Hoa đi ra ngoài phòng khách, lấy thuốc lá ra hút. Rít liền mấy hơi, Trương Hoa lại tức tối đấm tay xuống mặt bàn. Cái gạt tàn trên bàn rung lên rồi lăn xuống đất, vỡ tan tành. Trương Hoa ngồi ngẩn ra nhìn cái gạt tàn>

8.

Đáng tiếc là Cổ Vân Vân không nhìn thấy những hành động này của Trương Hoa, nếu nhìn thấy những hành động này cô sẽ biết rằng nói ra những chuyện này là một hành động cực kì sai lầm của mình.

Cô không hiểu Trương Hoa, cô luôn nghĩ rằng chỉ cần Trần Dĩnh chịu biến mất khỏi cuộc đời Trương Hoa, Trương Hoa sẽ lựa chọn cô. Còn về cô gái mà cô nhìn thấy ở nhà Trương Hoa hôm ấy không thể nào trở thành nhân vật chính, nhiều lắm cũng chỉ là môt “khúc nhạc đêm”. Nhưng Trần Dĩnh thì khác, cô ta đang có con với Trương Hoa, hơn nữa cả nhà Trương Hoa đều đối xử tốt với cô ta.

Chính bởi điểm này, Cổ Vân Vân mới nhẫn tâm nói ra quá khứ không hay của Trần Dĩnh. Cổ Vân Vân tin rằng bố mẹ Trương Hoa một khi biết rõ chân tướng sự việc chắc chắn sẽ khó mà chấp nhận Trần Dĩnh. Nếu là như thế, Trần Dĩnh chỉ có thể ra đi, và cuối cùng là quay về quê....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện : Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba Tác giả : Liên Tâm
» Em Chết Đi... Anh Sẽ Đứng Nhìn Em Chết.!
» Truyện Tình Yêu Em Muốn Ngủ Với Anh.!
» Truyện Tình Yêu: Xu Xu Đừng Khóc
» Truyện Tình Yêu: Bà Xã Gìa Xì Tin
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt