Polaroid
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Để anh bật!”

Trần Dĩnh lắc đầu: “Thôi anh ạ, yên tĩnh ăn cơm cũng tốt mà!”

Hai người gần như chẳng nói chuyện gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Trương Hoa vừa ăn vừa có lẽ đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm trong yên lặng như thế này. Anh ngẩng đầu nhìn Trần Dĩnh, chợt phát hiện trong mắt cô hình như đang ngân ngấn nước, vội hỏi: “Em sao thế?”

Trần Dĩnh cũng ngẩng đầu nhìn Trương Hoa, vội nói: “Không sao!”

Ăn xong cơm, Trương Hoa thu dọn trong bếp, xong xuôi đi ra, không nhìn thấy Trần Dĩnh trong phòng khách, anh liền vào phòng trong, thấy Trần Dĩnh đang đứng bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương Hoa cũng đến cạnh cô, nhìn ra bên ngoài. Trần Dĩnh nghe thấy tiếng bước chân Trương Hoa nhưng không ngoảnh đầu, khẽ nói: “Đẹp quá, thật muốn ra ngoài một chút!”

3.

Trương Hoa đứng bên cạnh không nói gì, cũng lặng ngắm màn tuyết bên ngoài cửa sổ. Trong kí ức của anh, dường như chưa bao giờ tuyết rơi nhiều đến thế, hơn nữa lại mấy ngày liên miên.

Trần Dĩnh lại khẽ nói: “Anh nói xem, tại sao bầu trời lại kì diệu như thế, có thể biến nước thành những bông tuyết tuyệt đẹp, giả sử mỗi lần thay vì mưa lại có tuyết rơi thì tốt biết bao!” Câu hỏi này có phần ngây thơ như trẻ con, nhưng Trương Hoa vẫn trả lời: “Nếu là như vậy thì mãi mãi là mùa đông!”

Trần Dĩnh chợt sực tỉnh, gật đầu: “Nói cũng phải!”

Lúc này, bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận đang ngồi xem ti vi. Mẹ Trương Hoa đột nhiên nói: “Tuyết rơi suốt cả ngày rồi, cũng không biết con bé giờ thế nào nữa?”

Bố Trương Hoa và Nhã Vận đều biết mẹ Trương Hoa đang nói về Trần Dĩnh. Nhã Vận rõ ràng vẫn còn giận: “Đấy cũng là chị ta tự chuốc lấy thôi!”

Mẹ Trương Hoa thở dài, sau đó nói: “Con bé vốn ngoan ngoãn là thế, còn tưởng đã tìm được một đứa con dâu ngoan hiền chứ!”

Bố Trương Hoa ngồi bên cạnh không nói năng gì. Nhã Vận lên tiếng: “Trước đây con tưởng chị ta tốt hơn chị Vân Vân nhiều, giờ mới thấy chị Vân Vân vẫn tốt hơn!”

Mẹ Trương Hoa lúc này mới sực nhớ: “Nếu đúng như những gì nó nói, ngoài anh con ra không có bất cứ người đàn ông nào khác thì cũng được coi là gái ngoan

Nhã Vận lại nói: “Chị Vân gọi điện cho con rồi, bảo con vào thành phố chơi, hay là chúng ta bảo chị Vân đến nhà mình chơi đi, như thế chúng ta sẽ biết chị ấy là người thế nào!”

Mẹ Trương Hoa thở dài: “Đám thanh niên bây giờ thật chẳng biết nói thế nào nữa!”

Bố Trương Hoa lúc này mới lên tiếng: “Chuyện của bọn chúng cứ để chúng tự giải quyết, đừng có bảo cái cô Vân Vân kia đến nhà, trừ phi anh con chịu dẫn nó về!”

4.

Trần Dĩnh đột nhiên ngoảnh đầu lại hỏi Trương Hoa: “Chỗ sách em mua chắc vẫn còn nhỉ?”

Trương Hoa gật đầu: “Vẫn còn, anh chưa hề động vào!”

“Thế thì tối nay em có cái để xem rồi!”

“Không xem ti vi à?”

Trần Dĩnh cười cười: “Không xem nữa, một khi xem phim truyền hình là phải xem liên tục, em sợ mệt ! Mà tí nữa em sang bên giường của Nhã Vận ngủ cũng được ! »

“Em ngủ bên này đi, giường rộng hơn một chút, anh ngủ ở trên giường Nhã Vận cũng được”.

Trần Dĩnh đi ngủ rất sớm, Trương Hoa xm tivi một lúc ở phòng khách rồi cũng vào phòng, nói với Trần Dĩnh đang nằm trên giường: “Anh chơi điện tử một lúc có được không?”

Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa cười: “Anh chơi đi!”

Trần Dĩnh nằm đọc sách, bên ngoài trời vẫn có tuyết rơi, Trương Hoa ngồi bên cạnh chơi điện tử. Trong phòng, ngoài tiếng lách cách từ bàn phím ra, tất cả đều rất yên tĩnh, nhưng Trần Dĩnh nằm trên giường mà cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đột nhiên, Trương Hoa bật nhạc trong máy tính lên, cả căn phòng chìm trong tiếng nhạc êm dịu. Cuối cùng, Trần Dĩnh đặt sách xuống, nghe nhạc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc cô tỉnh lại, đèn trong phòng vẫn bật nhưng Trương Hoa đã tắt máy đi ngủ rồi.

Trần Dĩnh nhìn đồng hồ, đã là hơn bốn giờ sáng. Cô ngồi dậy tắt đèn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ phủ trắng tuyết rồi lại chìm dần vào giấc ngủ. Sáng tỉnh dậy, Trương Hoa đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, ngoảnh đầu lại nhìn cô nói : “Anh đã mua đồ ăn sáng rồi, em đánh răng rửa mặt rồi ra ăn nhé!”

Đến tận chiều hôm nghỉ phép cuối cùng của Trần Dĩnh, trời vẫn có tuyết rơi. Tivi cũng bắt đầu đưa tin, nói rằng năm nay gặp phải trận tuyết lớn, chủ yếu tập trung ở phía Nam, rất nhiều thành phố gặp phải vấn đề ách tắc giao thông rât nghiêm trọng.

5.

Trần Dĩnh nói: “Chiều nay em phải về rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa!” Trương Hoa đến bên cửa sổ, nói “Trận tuyết này chẳng biết còn rơi đến bao giờ!”

Trần Dĩnh nói : “Không sao đâu, em sẽ chú ý một chút là được mà!”

“Em cũng đi làm vài hôm nữa là về nhà rồi, hay là thôi xin nghỉ luôn đi!”

“Không được, mấy hôm nay được nghỉ phép là vì em có giấy chứng nhận của bệnh viện, tiếp đó là nghỉ vì lí do cá nhân, hơn nữa em đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi, có rất nhiều việc phải giải quyết cho xong!” sau đó Trần Dĩnh cười nói: “Đương nhiên chủ yếu là vì chưa thanh toán hết lương, nhỡ công ty không trả nốt tiền lương thì sao?”

Trương Hoa chẳng còn cách nào khác, đành phải đưa cô về. Lúc đưa Trần Dĩnh về căn phòng lạnh ngắt kia, Trương Hoa vẫn luôn miệng hỏi Trần Dĩnh ở một mình có được không. Trần Dĩnh nói: “Không sao, em sẽ cẩn thận hơn mà!”

Ngồi một lúc, Trương Hoa nói: “Tối nay anh định về nhà thăm bố mẹ, từ đây về cũng gần!”

Trần Dĩnh nói: “Thế anh đi đi, cũng sắp hết năm rồi, hỏi xem bố mẹ còn thiếu cái gì không?”

“Thế anh đi đây!”

“Anh đi đi, không cần lo cho em đâu!”

Lúc Trương Hoa ra đến cửa, Trần Dĩnh lại gọi anh, Trương Hoa ngẩng đầu lại, Trần Dĩnh nói: “Gặp bố mẹ rồi anh giúp em nói một tiếng xin lỗi, mấy hôm nữa là em về nhà rồi, em không đến chào từ biệt bố mẹ nữa!”

Trương Hoa gập đầu: “Ok!” sau đó dặn dò Trần Dĩnh phải chú ý một chút rồi đi. Lúc ngồi trên xe, , xem ra Trần Dĩnh còn kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Rồi lại nghĩ, về nhà biết nói gì với bố mẹ đây, từ trước đến giờ anh luôn tìm cách giấu giếm chuyện của Trần Dĩnh.

6.

Trương Hoa về đến nhà mới biết những lo lắng ấy là thừa, bố mẹ anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện của Trần Dĩnh, ngay cả Nhã Vận cũng không nói gì. Mặc dù anh cũng không nhắc đến chuyện đó nhưng Trương Hoa rõ ràng vẫn cảm thấy hơi áp lực. Lúc ăn cơm, ngay cả Nhã Vận vốn rất lắm mồm cũng trầm ngâm không nói.

Ăn cơm xong, lúc ngồi trong phòng khách, mẹ mới bắt đầu nói những chuyện này: “Sau này con định thế nào?” Trương Hoa tròn mắt ngạc nhiên: “Định cái gì hả mẹ?”

“Trần Dĩnh đã như thế rồi, ly hôn cũng đã ly hôn rồi, bố mẹ cũng không nói nhiều nữa, nhưng con cũng phải ăn nói làm sao với cái cô Cổ Vân Vân kia chứ!”

“Giữa con và cô ấy chẳng có gì cả, nếu mà có thì ngay từ thời học đại học đã có rồi!”

Mẹ Trương Hoa tức tối nói: “Người ta là con gái đã trao thân cho con rồi, con còn nói là không có gì được ư?”

Lúc này Trương Hoa mới hay ngay cả chuyện xảy ra hôm anh say rượu Cổ Vân Vân cũng nói ra rồi. Nhưng Trương Hoa không có cách nào giải thích cho mẹ được, chỉ biết trầm ngâm. Mẹ Trương Hoa nói tiếp: “Nghe nói cái ông tổng giám đốc trước đây của Trần Dĩnh tuổi tác đã cao rồi, lớn tuổi như thế nó còn theo, không biết trước đây có còn theo người đàn ông nào khác nữa không? Còn nữa, bồ bịch với một người đàn ông lớn tuổi như vậy có phải là vì tiền không ?”

Trương Hoa nhìn mẹ một lát rồi nói: “Mẹ à, không phải như vậy đâu, mẹ không hiểu rõ chuyện rồi!”

Mẹ Trương Hoa có vẻ bực tức: “Đến tận lúc này con còn nói đỡ cho nó à, chẳng trách giấu nhẹm bố mẹ chuyện này!”

Trương Hoa thực lòng không biết nói với mẹ thế nào, cuối cùng đành phải nói: “Mấy hôm nữa cô ấy sẽ về quê rồi không lên đây nữa đâu!”

7.

Mẹ nói: “Như thế cũng tốt. Đã như thế rồi còn mặt mũi nào mà quay lại!” sau đó nhìn Trương Hoa hỏi: “Nói thật với mẹ đi, đứa bé ấy có phải của con không?”

Câu hỏi này càng khiến cho Trương Hoa không thể trả lời. Trong thâm tâm, anh tin rằng đứa bé ấy là con mình, đặc biệt là dạo này thường xuyên ở bên cạnh Trần Dĩnh, anh càng xác nhận điều này. Giờ mẹ anh đột nhiên hỏi vậy khiến anh chẳng biết trả lời thế nào, bởi vì chẳng có bằng chứng gì chứng minh nó là con của anh cả.

Mẹ Trương Hoa thấy con trai do dự lại hiểu nhầm: “Con cũng nghĩ ngờ phải không?”

“Không phải nghi ngờ, là…”

Ngập ngừng một lát, Trương Hoa nói: “Là con không biết phải nói những chuyện này với mẹ thế nào nữa!”

“Sau này đứa bé ra đời, xác nhận đúng là con mình thì đón đứa bé về bố mẹ nuôi, nếu như không phải thì từ nay về sau cắt đứt hẳn quan hệ!”

Trương Hoa lúc này mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề, những chuyện mà trước đây anh lo lắng cuối cùng đã xảy ra rồi. Bố mẹ anh là mẫu người truyền thống, một khi đã biết những chuyện này của Trần Dĩnh chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về cô, hay nói cách khác, mẹ anh mà biết chuyện của Trần Dĩnh, xét từ một phương diện nào đó thì hai người rất khó mà quay lại với nhau. Ít nhất thì muốn nhận được sự đồng ý của bố mẹ anh cũng là chuyện cực kì khó khăn....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
» Truyện : Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần
12345»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt