Lưu Huệ Anh về đến chỗ ở của mình liền gọi cho Trần Dĩnh, hai người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó Trần Dĩnh hỏi Lưu Huệ Anh vẫn ở nhà Trương Hoa chứ? Lưu Huệ Anh nói cô đã về chỗ mình rồi. Lưu Huệ Anh im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu thật sự không quay lại đây sao?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Như vậy có nghĩa là cậu sẽ đánh mất Trương Hoa đấy!”
“Không phải của mình thì có ép buộc cũng không được!”
Lưu Huệ Anh cười: “Trương Hoa là một người đàn ông tốt, nếu cậu không thèm thì để tớ vậy!”
“Không phải cậu thích anh ấy rồi đấy chứ?”
“Tớ chỉ đùa với cậu thôi, làm gì mà lo lắng thế?”
“Ai lo lắng chứ, sớm muộn anh ấy cũng là của người khác thôi!” – Trần Dĩnh vội phản bác.
Lưu Huệ Anh giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu cậu không lo lắng, vậy tớ chỉ có thể thành thật nói với cậu, tối qua bọn tớ uống rượu say nên đã ngủ với nhau rồi!”
Trần Dĩnh ở đầu dây bên kia trầm ngâm rất lâu mới lên tiếng: “Sao cậu có thể làm như vậy?”
Lưu Huệ Anh cười ha hả, sau đó nói: “Còn nói là không lo, chỉ nói có thế đã lừa được cậu rồi!”
5.
Ban ngày Trương Hoa đi dạo ở rất nhiều cửa hàng đồ điện, bản thân cũng không hiểu mục đích của mình là gì? Đây đúng là một kiểu tâm lý hết sức kì quái!
Giờ đúng là đã đến lúc Trương Hoa cần phải cân nhắc đến chuyện đi làm lại. Những lời nói lần trước của Cổ Triết Đông thực sự đang phát huy tác dụng với Trương Hoa, chủ yếu là vì sự sinh tồn. Đối với Trương Hoa hiện nay mà nói tìm một công việc không phải chuyện khó khăn, nhưng tìm một công việc có thể phát huy tiềm năng và có chế độ đãi ngộ tốt thì hơi khó khăn. Nếu không phải vì Cổ Vân Vân, Trương Hoa đã đồng ý quay lại công ty điện tử Triết Đông.
Trong lúc Trương Hoa đang do dự chưa quyết định, anh cảm thấy dường như đi dạo ở các khu mua bán đồ điện tử sẽ tìm được đáp án. Thực ra anh biết rõ không thể tìm được đáp án, nhưng anh vẫn cứ đến. Tâm lý con người rất kì lạ, thỉnh thoảng gặp phải vấn đề khó giải quyết thường hi vọng tìm được đáp án dựa trên những hành động mà bản thân biết rõ không thể mang lại đáp án.
Đang là kỳ nghỉ tết nên khu thương mại khá vắng vẻ. Những nhân viên bán hàng của công ty điện tử Triết Đông nhìn thấy Trương Hoa đều nhiệt tình chào hỏi, có một số người vẫn quen miệng gọi anh là “giám đốc Trương”. Trương Hoa cũng nói chuyện phiếm với họ vài câu, đến trưa, anh ra ngoài ăn rồi đi dạo thêm vài cửa hàng nữa, khi nhìn đồng hồ cũng đã đến bốn giờ chiều.
Sau đó anh đi chợ mua ít thức ăn. Buổi tối vừa ăn cơm vừa xem ti vi, Trương Hoa cảm thấy căn phòng lạnh ngắt. Ăn cơm xong, xem ti vi một lúc, thấy chán, anh liền bật máy chơi điện tử. Chơi một lát thấy chán lại lên giường đi ngủ sớm.
6.
Trương Hoa nằm một lúc rồi lại dậy ra khỏi phòng khách lấy gạt tàn mang vào đặt đầu giường, sau đó hút thuốc liên tục. Trương Hoa trước đây không có thói quen hút thuốc trên giường, đây có thể coi là lần đầu tiên. Thực ra rất nhiều thói quen của con người được hình thành dần dần do sự tác động khách quan.
Trương Hoa nghĩ, xét từ góc độ đãi ngộ, phát triển hay thu nhập thì quay về công ty Triết Đông chắc chắn tốt hơn theo đuổi công việc nhân sự. Nhưng về công ty Triết Đông lại phải đối mặt với hai vấn đề: Một là tiếp tục làm việc với Cổ Vân Vân, hai là có thể sẽ phải cạnh tranh với công ty điện tử Kinh Thao cũng đồng nghĩa với việc phải nghe đến cái tên Lục Đào bất cứ lúc nào.
Đây là hai chuyện mà anh không muốn xảy ra. Đương nhiên còn có một phương án khác có thể đ bảo chế độ đãi ngộ và sự phát triển sau này, đồng thời có thể giải quyết hai vấn đề trên, đó là lựa chọn một công ty kinh doanh khác. Nhưng Trương Hoa lại không có đủ tự tin vào bản thân, anh mới làm việc ở Triết Đông một thời gian ngắn, các công ty khác chưa chắc thừa nhận khả năng của anh.
Trương Hoa vốn dĩ có thể không cân nhắc đến vấn đề tài chính, tiếp tục lựa chọn công việc ổn định và đơn giản, nhưng cứ nghĩ đến con là anh cảm thấy chuyện ấy cực kì quan trọng. Cho dù nói thế nào, đứa con trong bụng Trần Dĩnh cũng là con của anh, anh luôn hi vọng có thể tạo cho nó một môi trường trưởng thành tốt nhất.
Anh thậm chí còn thầm nghĩ, đợi khi nào có điều kiện kinh tế ổn định, anh sẽ đón nó về ở với mình. Trương Hoa thầm nghĩ, Trần Dĩnh sớm muộn gì cũng tái hôn, nếu như vậy, anh tuyệt đối không muốn đứa trẻ lớn lên bên cạnh bố dượng.
7.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Trương Hoa quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa, về nhà ở mấy hơn, dù sao anh cũng đi từ hôm mùng hai đến giờ.
Buổi trưa trong nhà vẫn có một vài họ hàng thân thích. Ăn cơm trưa xong, lúc buổi chiều sau khi khách về rồi, nhân lúc mẹ và Nhã Vận không có ở bên cạnh, bố Trương Hoa hỏi: “Con bé về nhà chưa?”
Trương Hoa biết bố đang hỏi đến Trần Dĩnh liền nói: “Về hôm mùng ba rồi ạ!”
“Con có đưa nó về không?”
“Có ạ!”
“Hôm nay con mới về nhà, ở lại nhà nó hai ngày à?”
Trương Hoa thầm nghĩ, xem ra bố mình suy nghĩ rất kín kẽ: “Không ạ, con chỉ ở một ngày, hôm qua con đi dạo quanh trung tâm thành phố ạ!”
Bố Trương Hoa vốn định hỏi gì thêm nhưng thấy mẹ Trương Hoa và Nhã Vận đi vào bèn không hỏi nữa. Nhã Vận chạy đến kéo tay Trương Hoa: “Anh cả, vào phòng với em một lát!”
Mẹ Trương Hoa cười: “Cái con bé này, đã là học sinh lớp mười hai rồi mà còn bám riết lấy anh hai như trẻ con ấy!”
Nhã Vận kéo Trương Hoa vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Có phải anh nên cho em một vài phần thưởng không?”
“Tại sao phải thưởng cho em?”
“Thì em đâu nói với bố mẹ chuyện chị ta đón tết ở chỗ anh, có phải anh cũng nên thưởng cho em cái gì không hả?”
“Thôi được rồi, anh dẫn em đi siêu thị, muốn mua gì thì tự chọn lấy!”
“Anh cả đúng là tốt thật!”
Sau khi ra ngoài, Nhã Vận nói với mẹ: “Con với anh cả đi siêu thị đây!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Chuẩn bị đòi anh mua đồ ăn cho con chứ gì?”
Nhã Vận làm mặt xấu rồi kéo Trương Hoa ra khỏi nhà.
8.
Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ hỏi: “Chuyện công việc thế nào rồi?”
Trương Hoa nói: “Con chưa quyết định được chọn công việc ổn định hay chọn việc có thu nhập cao!”
“Chúng ta không cần giàu có, chỉ cần ổn định là được rồi, như thế mẹ cũng khỏi phải lo lắng cho con!”
“Công việc gì không quan trọng, quan trọng là bản thân cảm thấy vui vẻ”.
Nhã Vận nói: “Anh lấy chị Vân đi, như thế khỏi phải lo chuyện tiền bạc!”
Mẹ Trương Hoa liền nói: “Cái con bé này chỉ biết nói lăng nhăng, cứ như thể thấy nhà nó giàu nên mới lấy nó làm vợ ấy!”
Nói rồi mẹ Trương Hoa thở dài, sau đó nói: “Phải nói là con bé Vân ấy cũng không tồi, nhưng cũng thấy mâu thuẫn lắm, dù gì gia đình ta cũng là gia đình bình dân, kết thông gia với nhà người ta cũng mong hai bên có thể qua lại, nhưng kết thông gia với nhà giàu như thế chỉ sợ muốn đi lại cũng khó!>
Trương Hoa liền nói: “Sau này nhà ta đừng bàn những chuyện này nữa, mấy năm tới con sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn đâu!”
Mẹ Trương Hoa cũng không nói chuyện này nữa, hồi lâu sau bà đột nhiên bâng quơ nói: “Tính ra thì còn khoảng hai tháng nữa là đẻ, cũng không biết con trai hay con gái nữa!”
Hai bố con Trương Hoa không nói gì, Nhã Vận liền tiếp lời: “Đáng nhẽ ra con được làm cô rồi, trong nhà sẽ có thêm một đứa trẻ con để chơi, nhưng giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thôi!”
Nghe Nhã Vận nói thế, Trương Hoa liền nói: “Ai bảo em giờ không thể làm cô? Cho dù thế nào em cũng vẫn là cô!”
Nhã Vận lắc đầu: “Cho dù là cô thật thì cũng khác rồi!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Đúng thế, cứ mong sớm được bế cháu nội, thế mà giờ không được ở bên cạnh”
Một lát sau, mẹ Trương Hoa nhìn anh nói: “Đợi khi nào đứa bé lớn một chút, con phải nghĩ cách đòi lại đứa bé, đàn bà tái hôn rồi, con riêng sẽ bị bắt nạt đấy!”
NGUỒN : DakMil.WapSite.Me
Cổ Vân Vân một mình đến quán ăn mà đám bạn học thường xuyên tụ tập, liên tục uống rượu. Ngày hôm nay đã là lần thứ năm bố mẹ cô gọi cô đến để bàn chuyện cưới xin với Mạnh Phàm Khải rồi.
Cuối cùng, Cổ Vân Vân không thể không vâng lời bố mẹ. Mặc dù trước mặt bố mẹ cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng mình thích Trương Hoa, nhưng bố mẹ cô đã phân tích lợi hại cho cô nghe. Một mặt, tập đoàn Triết Đông đang găp phải khủng hoảng về kinh tế, cần đến sự trợ giúp của tập đoàn Hoa Thiên; mặt khác, Trương Hoa xét về xuất thân hay tình trạng hiện tại đều không xứng với cô.
Cổ Triết Đông nói thẳng: “Mặc dù Trương Hoa có năng lực nhất định nhưng hoàn toàn không đủ lấy con làm vợ. Bố có thể chấp nhận một nhân viên như thế chứ tuyệt đối không chấp nhận một người con rể như thế!”
Mẹ Cổ Vân Vân cũng ngon ngọt khuyên bảo Cổ Vân Vân, một mặt hi vọng con gái sau này sẽ sống hạnh phúc, mặt khác cũng phải nghĩ cho lợi ích của công ty....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ