Lúc này Trương Hoa đã hiểu ra mọi chuyện, mục địch cuối cùng của Cổ Triết Đông không phải là bồi dưỡng anh trở thành giáo viên đào tạo cho công ty điện máy Triết Đông mà là bồi dưỡng anh thành một giáo viên đào tạo tổng hợp, cũng chính là giáo viên đào tạo thoát li với các nghiệp vụ cụ thể của d nghiệp, thậm chí là vượt qua cả lí thuyết truyền thống. Bởi vì qua cách nói của ông ấy, ông ấy muốn thông qua đào tạo để gây ảnh hưởng đến một lớp người về cách cư xử, sinh tồn và giá trị trực quan.
Trương Hoa liền hỏi thẳng: “Vì sao lại chọn tôi?”
Khi Trương Hoa hỏi câu này, Cổ Triết Đông biết rằng Trương Hoa đã hiểu ra ý của mình, ông ta hài lòng gật đầu: “Cậu có thể hiểu ý là tốt rồi, còn về vì sao lại chọn cậu, đương nhiên là có nguyên nhân của nó!”
Trương Hoa không nói gì, anh biết ông ta sẽ tiếp tục nói. Cổ Triết Đông nói: “Những người cùng tôi gây dựng cơ nghiệp phần lớn đều không có trình độ văn hóa cao”, sau đó Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa cười: “Bao gồm cả tôi cũng thế, Hàn Thiên Phàm cũng vậy!”, dạo này Trương Hoa cũng biết được nhiều chuyện, biết Hàn Thiên Phàm là một trong những người đã sát cánh với Cổ Triết Đông từ thuở hàn vi.
6.
Cổ Triết Đông lại nói: “Về sau, những thanh niên gia nhập vào bộ phận đào tạo mặc dù tố chất văn hóa tương đối cao nhưng trong số đó, tìm được người có hình tượng và tố chất tổng hợp rất khó. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là phẩm chất nội tại, một người có phẩm chất bình thường thì làm sao có thể ảnh hưởng người khác? Thay đổi người khác?”
Đến lúc này thì Trương Hoa hoàn toàn hiểu được ý đồ của Cổ Triết Đông. Đương nhiên nghe những điều ấy, Trương Hoa thấy hơi dễ chịu, ít nhất Cổ Triết Đông đã thừa nhận anh có phẩm chất. Còn về việc Cổ Triết Đông làm thế nào để khẳng định phẩm chất của anh thì Trương Hoa không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng Trương Hoa vẫn còn một thắc mắc, đó là làm thế nào để thực hiện suy nghĩ của ông ta, lại phải làm thế nào để hoàn thành tâm nguyện của ông ta? Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa, đại khái đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì liền cười bảo: “Hôm nay tôi tìm cậu đến đây chỉ là cho cậu hiểu tại sao dạo này tôi lại cho cậu tiếp xúc với nhiều kiến thức, bảo cậu chỉnh lí nhiều tài liệu như thế. Còn về chuyện sau này phải làm thế nào, cậu không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt yêu cầu là được rồi!”
“Tôi hiểu rồi ạ!”
Cổ Triết Đông tiếp tục nói: “Đương nhiên đối với tôi mà nói, bên cạnh việc hoàn thành tâm nguyện chắc chắn còn phải cân nhắc đến chuyện lợi ích kinh tế. Đối với cậu, bên cạnh việc giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, cậu sẽ bước chân vào con đường thành công được người khác ngưỡng mộ. Hoặc nói một cách cụ thể, cậu sẽ có được sự thành công và công việc mà người khác ngưỡng mộ!”
Chỉ vài câu nói đơn giản là có thể hoàn toàn xóa bỏ được những thắc mắc của Trương Hoa. Nếu Cổ Triết Đông chỉ nói chuyện trên phương diện cá nhân thì chắc chắn sẽ gây băn khoăn cho Trương Hoa. Dù sao Cổ Triết Đông cũng là người làm kinh doanh. Nhưng Cổ Triết Đông đã nhắc đến lợi ích kinh tế, cũng coi như đã rất thẳng thắn công khai lợi ích của đôi bên.
NGUỒN : DakMil.WapSite.Me
CHƯƠNG 53
1.
Số tiền mà Trương Hoa gửi cho Trần Dĩnh không phải là ít, nhưng Trần Dĩnh vẫn không dám sử dụng bừa bãi, mãi đến khi xác định sẽ mở cửa hàng hoa tươi cô mới sử dụng đến số tiền này.
Cô bắt đầu bế con ra ngoài tìm địa điểm, những địa điểm đẹp một chút cô không dám thuê, bởi vì tiền thuê mặt bằng tương đối cao. Chạy mất mấy ngày trời, cuối cùng Trần Dĩnh cũng tìm được một địa điểm tương đối vừa ý. Vừa ý không phải là vị trí mà là vì tiền thuê khá rẻ, con phố này hơi khuất, người qua lại không nhiều, Trần Dĩnh cuối cùng vẫn quyết định thuê chỗ này.
Thuê mặt bằng rồi mới hay chuyện mở cửa hàng, chẳng hề dễ dàng như mình tưởng tượng, phải làm rất nhiều thủ tục. Sau khi hoàn tất thủ tục, lại phải sơn sửa và bài trí lại bên trong cửa hàng, còn phải tìm nguồn nhập hàng. Bởi vì không có kinh nghiệm nên cô phải chịu thiệt không ít về giá cả.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Trần Dĩnh mới phát hiện thực chất mình quá non nớt, bởi vì cô không hiểu rõ về hoa tươi, ngoài ra còn phải phối hợp thế nào, gói ghém ra sao cho đẹp… cô đều không biết, thậm chí thỉnh thoảng có người đến cửa hàng, cô còn không biết nói thế nào với họ.
Thế là Trần Dĩnh lại ôm con lên mạng tìm hiểu. Cô không nhớ là đã bao lâu không lên mạng rồi. Ở trên mạng, cô tìm đọc một khối lượng lớn các tài liệu liên quan đến hoa tươi, có rất nhiều thông tin cô còn phải học thuộc lòng.
Dẫn theo con vào quán internet rất bất tiện, cuối cùng cô đã nghĩ một cách copy hết tất cả tài liệu vào hòm thư điện tử của mình, sau đó đi tìm cửa hàng in để in ra, rồi mang về nhà đọc. Những tài liệu cần học thuộc cô thường học vào buổi tối ở nhà, còn ban ngày vừa trông cửa hàng vừa tìm hiểu thực tiễn.
Bởi vì không có ai dạy nên tiến độ công việc diễn ra rất chậm chạp. Có lẽ khả năng con người đều vì bị bức ép mà nảy sinh, ít nhất thì Trần Dĩnh cũng thấy ngạc nhiên vì bản thân mình có thể kiên trì làm một việc như thế này.
2.
Nhưng sự kiên trì này chẳng thể đem lại lợi ích thực tế cho Trần Dĩnh, một mặt vì người ở đây không mấy lãng mạn, mặt khác hoa tươi không bảo quản được lâu. Nếu trong thời gian ngắn không bán hết hoa sẽ trở thành rác. Thế nên Trần Dĩnh dần dần mới rút ra được kinh nghiệm là một lần không nên nhập quá nhiều, và nên nhập những loại nào. Mặc dù kinh nghiệm thì cũng tích lũy được chút ít nhưng thực tế buôn bán vẫn bị lỗ.
Nhiều lúc Trần Dĩnh ôm con đến cửa hàng mà ngưỡng mộ cặp vợ chồng bán đồ ăn vặt ở đối diện. Bọn họ khoảng ngoài ba mươi, mới từ dưới quê lên, mặc dù ngày nào cũng mệt nhưng dường như họ rất vui vẻ.
Bọn họ có một đứa con trai bốn, năm tuổi, theo lý mà nói trẻ con đến tuổi này nên cho đi mẫu giáo rồi. Trần Dĩnh thường bế con sang bên đó ăn cơm, cũng từng hỏi về chuyện này nhưng hai vợ chồng đều bảo: “Trẻ con dưới quê chúng tôi đều không cần đi học mẫu giáo, đợi lớn hơn một chút thì cho đi học tiểu học, giờ cứ để nó ở nhà cho vui!”
Nhiều lúc Trần Dĩnh cảm thấy cuộc sống của họ rất bình yên, êm ả. Suy nghĩ duy nhất của họ là sau này có thể cho con đi học đại học, được giỏi giang hơn người. Câu nói này khiến cho Trần Dĩnh vô cùng khó chịu. Bố mẹ cô trước đây cũng luôn có suy nghĩ ấy, hi vọng cô tốt nghiệp đại học xong sẽ tìm được một công việc tốt, có thể sống hạnh phúc. Giờ nghĩ lại những ngày sống bên Trương Hoa thực sự quá hạnh phúc.
Nhiều lúc ôm con trong tay, nhìn gia đình họ cô lại không khỏi rớt nước mắt. Mặc dù họ không giàu có nhưng ít nhất cả nhà ba người họ còn đoàn tụ bên nhau.
Nhưng đó vẫn không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là việc buôn bán ngày càng lỗ nghiêm trọng. Trần Dĩnh không dám rút toàn bộ tiền trong tài khoản ra, phải giữ lại một phần, quyết không đụng vào. Giữ số tiền này là để đề phòng nhỡ con gái có ốm đau đột xuất còn có cái dùng đến>
3.
Nhưng bây giờ xem ra không động đến cũng không được. Buổi tối Trần Dĩnh ngồi trong nhà do dự không quyết định được. Cô không bao giờ gặp phải hoàn cảnh này, nếu không muốn đóng cửa hàng hoa tươi lại thì sẽ phải dùng đến khoản tiền kia. Nếu như đóng cửa hàng lại, tương lai biết sống thế nào? Nếu rút tiền ra mà bị lỗ hết thì sau này phải làm sao?
Lúc này cô không muốn mở miệng với bố mẹ, cũng không muốn cầu cứu Lưu Huệ Anh, tiền là lần trước vay cô còn chưa trả. Đương nhiên cô càng không muốn nhờ đến Trương Hoa, sợ anh sẽ đòi con lại.
Con bé đột nhiên òa khóc, Trần Dĩnh vừa dỗ con vừa khóc. Giờ cô thật sự rơi vào hoàn cảnh cô độc, không nơi nương tựa. Cô thậm chí còn không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu. Nhìn con mà lòng Trần Dĩnh đau như cắt. Bản thân mình chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng cô không đành lòng nhìn con cũng phải chịu khổ chung với mình. Thời tiết ngày càng nóng nực, không khí trong phòng cũng đang tăng dần, liệu Trần Dĩnh còn có thể chịu đựng được không khí nóng nực này không?
Đương nhiên cô có thể lựa chọn con đường gửi con cho Trương Hoa, nhưng cô luôn thầm nhủ cho dù có khổ sở thế nào cũng không thể làm như vậy. Nếu đưa con cho Trương Hoa thật, chẳng phải cô sẽ chẳng còn gì sao?
Ngày hôm sau, Trần Dĩnh quyết định sẽ dùng số tiền đó, cho dù thế nào cũng không thể đóng cửa hàng hoa, đây là hi vọng duy nhất trước mắt của cô. Lúc Trần Dĩnh ra ngân hàng rút nốt món tiền này, cô lại phát hiện trong tài khoản của mình có thêm một khoản tiền nữa.
Nhìn khoản tiền này, mắt Trần Dĩnh lại ươn ướt. Cô biết mình đã nợ Trương Hoa quá nhiều, chắc cả đời này cũng không thể trả nổi. Mà khoản tiền này của Trương Hoa cũng coi như đã cứu vớt cuộc đời Trần Dĩnh, nếu không cô thật không biết sau này có thể xảy ra chuyện gì?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ