Trương Hoa đi làm về thấy Trần Dĩnh đang ở trong bếp nấu nướng. Trần Dĩnh đặt con ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách để có thể trông con. Trương Hoa thay quần áo xong liền chạy lại ôm con dậy chơi.
Ăn cơm xong, Trương Hoa đột nhiều nói với Trần Dĩnh: "Em đưa hóa đơn mua hàng ban sáng đây anh xem nào!”
Trần Dĩnh thầm nghĩ: "Xem hóa đơn làm gì? Sợ mình tiêu nhiều quá chăng?”, nhưng Trần Dĩnh vẫn đưa cho Trương Hoa xem, lòng thầm nhủ may mà chưa vứt đi.
Trương Hoa xem rồi liền nói: “Sao em, lại mua quần áo rẻ tiền cho con mặc thế này? Còn nữa, đồ chơi còn dùng lâu dài, sao không mua loại cao cấp ấy?”
Thấy Trần Dĩnh ngồi bên không nói gì, Trương Hoa liền bảo: "Thôi bỏ đi, đợi vài ngày nữa có thời gian rảnh anh sẽ dẫn nó ra ngoài mua cái khác; còn nữa, ngày mai anh phải đi đào tạo ở thành phố khác, ngày kia mới về. Trong hai ngày ấy em không cần chuẩn bị cơm tối cho anh đâu!". Trần Dính gật đầu váng dạ.
5.
Buổi tối không có Trương Hoa ở nhà, Trần Dĩnh lại cảm thấy rất hụt hẫng, mặc dù bật ti vi nhưng vẫn thấy nhà cửa im ắng. Mặc dù dạo này Trương Hoa nói chuyện với cô đều như ra lệnh nhưng có anh ở nhà cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn.
Trương Hoa cứ về đến nhà là lại ôm con, hơn nữa rất thích tắm cho con, giúp con thay quần áo, những hành động ấy khiến Trần Dĩnh cảm thấy rất ấm áp.
Cho dù thái độ của Trương Hoa dành cho cô chẳng ra sao, nhưng Trần Dĩnh vẫn mong ngóng Trương Hoa ngày ngày về nhà sớm, có thể ở bên cạnh hai mẹ con cô mỗi tối. Đáng tiếc là cả tối nay anh không về, trong nhà chỉ còn mỗi
Bởi vì nhiều lớp đào tạo, hơn nữa các lớp đào tạo đều ở thành phố khác, nếu là các thành phố ở xa thì chắc chắn phải ngủ ở ngoài một ngày, thậm chí có lúc phải ở ngoài hai ngày. Những thành phố ở gần hơn, lái xe về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi.
Mặc dù trong thời gian đó có vài ngày được ở trong thành phố không phải đi xa nhưng cũng không phải ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm. Nhiều lúc anh ăn uống ở ngoài xong mới về nhà.
Trần Dĩnh mặc dù không hài lòng với những chuyện này, nhưng không bao giờ dám nói gì. Đôi khi Trần Dĩnh cảm thấy mình ở đây giống hệt như một ô sin, một người chăm trẻ không hơn không kém. Nhiệm vụ của cô là chăm đứa bé, còn về những chuyện có liên quan đến “chủ nhân", có không được phép hỏi.
Trương Hoa phần lớn đều ngủ bên giường của Nhã Vận, thỉnh thoảng cũng sang ngủ chung với hai mẹ con, nhưng Trần Dĩnh biết Trương Hoa chỉ vì muốn trông con mà thôi. Thỉnh thoảng Trương Hoa sang phòng, Trần Dĩnh lại bất chợt nhớ đến cái đêm trước khi cô rời đi.
Trong lòng Trần Dĩnh thậm chí có hi vọng Trương Hoa sẽ đột nhiên khao khát, sẽ có nhu cầu. Nhưng ngay lập tức cô lại gạt bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Có thế sự thay đổi của Trương Hoa khiến cho cô cảm thấy anh càng lúc càng xa cô, xa đến mức khó nắm bắt. Ngoài thái độ đối với con không hề thay đổi, còn lại đường như mọi thói quen và hành vi của anh đều thay đổi rất lớn.
Thế nhưng khi ngủ chung với hai mẹ con, Trương Hoa lại không có biểu hiện gì là khao khát chuyện ấy, ngay cả khi đi uống rượu ở bên ngoài về cũng vậy. Thỉnh thoảng Trần Dĩnh thậm chí nghĩ, có phải Trương Hoa đã có người khác ở ngoài rồi?
NGUỒN : DakMil.WapSite.Me
CHƯƠNG 57
1.
Những bữa tiệc mà hiện giờ Trương Hoa tham dự hoàn toàn khác với những bữa tiệc rượu khi còn làm ở bên công ty điện tử Triết Đông. Trước đây mời anh ăn uống đều là những ông chủ khu vực ngoại ô, những người đi cùng toàn là bạn bè hoặc quản lí cửa hàng của ông chủ đó, tố chất của họ thường không cao.
Giờ thì khác hẳn, về cơ bản đều là ông chủ các doanh nghiệp hoặc các cán bộ quản lý cấp cao; tố chất và trình độ của họ rõ ràng hơn hẳn những ông chủ ở ngoại ô kia.
Những ông chủ này khi đi ăn thường nói với Trương Hoa: “Những thanh niên vừa có kinh nghiệm quản lý lại vừa có kiến thức kinh doanh phong phú như thầy Trương đây quả là hiểm có, làm giáo viên đào tạo thì phí hoài quá!”, thậm chí còn cười bảo: “Nếu như không phải vì chủ tịch Cổ, tôi thật muốn giành anh về làm cho tôi đấy!”
Những lời ca tụng ấy có lẽ chính lả nguyên nhân chính khiến cho Trương Hoa dần dần sinh ra kiêu ngạo, lại cộng thêm với sự tán dương của những người làm nghề đào tạo, rất nhiều nhân viên mua sách xin anh kí tên... Những điều ấy đã khiến Trương Hoa rất khó dùng li trí để điều chỉnh tâm lý hiện tại của mình.
Vì vậy mới nói, trẻ có thế mạnh của tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ mãi mãi tồn tại nhược điểm chỉ mạng của tuổi trẻ. Ngoài ra, một con đường thành công ổn định mới là một con đường bền vững, một con đường thành công bột phát hoặc thông qua những thủ đoạn không mấy hay ho thường có tuổi thọ không dài, trừ phi người trong cuộc có thể nhanh chóng lĩnh hội được nguy cơ tiềm tàng, từ đó ứng biến có hiệu quả. Còn về tương lai của Trương Hoa ra sao còn phải xem nhận thức của bản thân anh đến đâu. Nhưng hiện giờ Trương Hoa chắc chắn chưa nhận thức được những chuyện này, anh vẫn còn đang đắm chìm trong tâm lý nóng lòng tiến đến thành công.
Trước đây anh thích đi xe buýt, nhưng giờ anh đã có thói quen lái xe ra ngoài. Giờ thì anh đã hiểu tâm lý của Cổ Văn Vân vì sao không thích đi xe buýt, dù sao cảm giác tự mình lái xe cũng khác hẳn với đi xe buýt. Trương Hoa mấy lần về nhà bố mẹ nhưng đều lái xe về ăn bữa cơm rồi đi ngay, thậm chí có lần còn chẳng ở lại ăn cơm.
Nhã Vận đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học. Hôm cô nhận được giấy báo đã vui mừng gọi cho Trương Hoa. Nhưng Trương Hoa tỏ ra không mấy hào hững trong điện thoại, chỉ hỏi Nhã Vận đã tìm hiểu kĩ chưa, tình hình trường học thế nào, trình độ giáo viên chuyên ngành ra sao, học phí bao nhiêu?
Những chuyện này khiến Nhã Vận vô cũng không vui. Trương Hoa lại về nhà, đưa cho Nhã Vận một cái phong bao lì xì đỏ, nói là phần thưởng cho cô đỗ đại học. Nhã Vận không nhận mà tức giận nói: "Em không cần tiền của anh, em chỉ hi vọng anh cũng vui chung với em, dù sao em cũng đại học rồi!”
Lúc này Trương Hoa mới hiểu ra tâm trạng của em, nghĩ lại thấy hồi đầu, lúc cấm tờ giấy báo trúng tuyến trên tay, anh đã phấn khởi đến mấy đêm liền không ngủ nổi, hoàn toàn chẳng cân nhắc đến chuyện chọn trường nào, càng không nghĩ đến chuyện lựa chọn ngành học nào. Bố mẹ anh và Nhã Vận cũng vui lây với anh. Tại sao giờ khi nghe thấy Nhã Vận thông báo nhận được giấy trúng tuyển, anh lại nghĩ đến nhiều vấn để thể? Bản thân anh dần trở nên lý trí chăng? Hay anh đang trở thành một con người quá thực dụng?
Thế là Trương Hoa vội vàng xin lỗi em gái, báo sẽ chung vui với em. Thấy Nhã Vận vẫn còn đang giận, Trương Hoa liên nói với mẹ: "Con cho em nó ra ngoài ăn, kể cho nó nghe mấy chuyện hồi học đại học!", sau đó lại gần dỗ dành Nhã Vận: "Thôi đừng giận nữa, anh sẽ dẫn em ra ngoài kể cho em mấy chuyện rất thú vị hồi học đại học!”. Nhã Vận nghe thấy mới hơi nguôi ngoai.
Trương Hoa dẫn Nhã Vận vào một nhà hàng ở trong thành phố. Trẻ con đúng là trẻ con, sau bữa ăn, tâm trạng Nhã Vận lại vui vẻ trở lại. Nhất là sau khi nghe anh kể mấy chuyện thú vị hồi học đại học, Nhã Vận háo hức muốn được đi học ngay.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Trương Hoa hỏi Nhã Vận chiều nay muốn vào thành phố chơi hay về nhà. Thực ra Trương Hoa biết thừa Nhã Vận đến đây rồi nhất định sẽ đòi ở lại chơi. Nhã Vận đáp: "Đương nhiên là phải đi chơi rồi!”
Trương Hoa liền nói: “Chiều nay anh không thể đi với em được, anh phải về công ty có chút việc. Em một mình phải cẩn thận một chút!”, sau đó lấy cái lì xì đỏ ra: “Giờ thì chịu nhận rồi chứ hả?”. Nhã Vận đón lấy cái lì xì, nói: "Nể anh có thành ý, em đành phải nhận vậy, vừa hay trưa nay phải dùng đến!”
“Chắc là chiều nay anh không thể đưa em về, em nhớ về nhà sớm đây!”
Nhã Vận gật đầu: “Muộn cũng chẳng sao, cũng lắm em về nhà anh ngủ là được chứ gì!”
Trương Hoa lập tức nói: “Không được!”. Trần Dĩnh đang ở chỗ anh. Bố mẹ anh và Nhã Vận đầu không biết chuyện này, Trương Hoa cũng không muốn để Nhã Vận biết.
Nhã Vận lại tỏ vẻ không vui: “Tại sao không được?”black">Trương Hoa nói: “Đã nói không được là không được! Ngoan, chiều nhớ về nhà sớm đấy!"`
Nhà Vận liền tỏ và vui vẻ, áp sát vào người anh: “Thôi được, em sẽ về nhà sớm! Giờ thì mua cho em một cái kem chứ hả?”
3.
Trương Hoa cũng đến bó tay với cô em gái, đành để mặc cho Nhã Vận kéo mình đi mua kem. Mua kem xong, Trương Hoa nói: “Giờ thì được rồi chứ hả?”
Nhã Vận ăn vừa nói: "Anh đi đi, em không giữ đâu!”
Trương Hoa nhìn thấy em gái như vậy chỉ biết cười như mếu, thực sự bất lực với cô em gái, dặn dò Nhã Vận về sớm rồi lái xe về công ty.
Đáng tiếc là Trương Hoa không nhận ra nụ cười tinh quái của Nhã Vận. Nếu anh phát hiện ra chìa khóa nhà của mình đã bị Nhã Vận ban nãy lén lấy trộm trong lúc níu tay anh thì chắc Trương Hoa chỉ còn biết cười nhăn nhó. Bởi vì Trương Hoa không để chung chìa khóa nhà với chìa khóa xe, mà chìa khóa xe thì anh luôn cầm trên tay....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ