Nhưng tối hôm đó...
Gã tự hỏi không biết có phải cô mặc một bộ đồ thiếu vải như vậy là để đợi gã đến hay không. Chẳng lẽ điều đó không có ý nghĩa gì sao? Mấy tháng trước, cô thậm chí còn mời gã vào nhà trong lúc Ben đang chuẩn bị đồ đạc nữa mà. Công nhận là lúc đó ngoài trời đang mưa rất to và Na thì cau có khó chịu với gã, nhưng rõ ràng là Beth đã tỏ ra hết sức dễ chịu, như kiểu muốn nhắc khéo rằng gã chưa hiểu hết về cô vậy. Cô có những nhu cầu; mà ai chẳng vậy. Và có gì là mất mát đâu nếu như gã thỉnh thoảng giúp cô thỏa mãn? Đâu phải gã chưa từng nhìn thấy cô nude bao giờ, và rõ ràng là họ đã từng có với nhau một mặt con còn gì. Dạo này người ta hay gọi đó là gì nhỉ? Đôi bên cùng có lợi? Gã có thể tưởng tượng ra mình sẽ thích thú chừng nào nếu lại được làm gì đó đại loại vậy với Beth. Miễn sao cô nàng đừng có lắm mồm hay gí cho gã hàng đống kỳ vọng này nọ. Dập tắt điếu thuốc, gã tự hỏi làm cách nào để gạ gẫm Beth được đây.
Clayton biết, không như gã, Beth đã “phòng đơn gối chiếc” suốt một thời gian dài, rất dài. Có một số tên mò tới đánh hơi, nhưng gã biết cách xử lý chúng đến nơi đến chốn. Gã vẫn nhớ cuộc nói chuyện ngắn gọn với Adam vài tháng trước. Anh ta khoác một chiếc áo vest bên ngoài áo phông, ra dáng ta đây Hollywood. Hollywood hay không chả biết, chỉ biết rằng mặt anh ta tái xanh như tàu lá chuối lúc Clayton bước tới cửa xe sau khi đã lừa được anh ta dừng lại trên đường về nhà sau buổi hẹn hò lần thứ ba với Beth, Clayton biết họ chỉ cùng nhau uống có một chai rượu vang trong bữa ăn tối đó - gã đã đứng ngoài phố theo dõi họ - và khi gã cho Adam xem kết quả kiểm tra nồng độ cồn bằng chiếc máy mà gã đã chỉnh sai đi để sử dụng cho những trường hợp tương tự, mặt anh ta đã chuyển từ tái xanh sang trắng bệch.
“Uống nhiều quá nhì?” Clayton hỏi, rồi diễn một vẻ mặt hoài nghi vừa đủ khi nghe Adam thề tới thề lui rằng chỉ uống có mỗi một cốc. Chỉ vừa mới vuốt nhẹ cái khóa số tám thôi mà gã đã có cảm tưởng rằng anh ta không ngất đến nơi thì cũng són ra quần, và suýt nữa thì gã đã cười ngặt nghẽo rồi.
Nhưng gã không cười. Thay vào đó, gã làm thủ tục giấy tờ, từ tốn chậm rãi, trước khi bắt đầu bài nói chuyện với Adam, cái bài mà gã luôn áp dụng đối với những kẻ Beth tỏ ra quan tâm. Rằng Clayton và Beth đã từng là vợ chồng và có với nhau một đứa con, và một điều rất quan trọng anh ta cần phải hiểu ấy là gã có bổn phận bảo vệ Beth và con trai. Và rằng, điều mà Beth không mong muốn nhất trong cuộc sống là có ai đó làm cô xao nhãng việc nuôi dạy con của bọn họ cũng như dính dáng tới ai đó nhăm nhe lợi dụng cô ấy. Việc họ ly dị không có nghĩa là Clayton không còn quan tâm Beth nữa.
Anh ta đã hiểu thông điệp của gã, dĩ nhiên rồi. Tất cả họ đều hiểu. Không chỉ vì gia đình nhà Clayton và các mối quan hệ của họ, mà còn vì Clayton đã gợi ý là sẽ làm mất chiếc máy đong độ cồn và các giấy tờ này nếu anh ta hứa không làm phiền Beth nữa và giữ kín buổi nói chuyện này. Bởi vì nếu Beth nghe được gì về cuộc trao đổi nho nhỏ giữa bọn họ thì sẽ không hay chút nào. Biết đâu còn ảnh hướng đến cả đứa trẻ nữa, đúng không? Mà Clayton thì sẽ không nhẹ tay với bất kỳ ai dám làm phiền tới con trai gã.
Ngày hôm sau, tất nhiên, Clayton đã ngồi sẵn trong chiếc xe cảnh sát của mình khi Adam đi làm. Mặt anh ta tái mét khi nhìn thấy Clayton vung vẩy cái máy đo nồng độ cồn trên tay. Clayton biết rằng trước khi lái xe đi, Adam đã hiểu được lời nhắn nhủ của gã. Và lần tiếp theo gã gặp Adam là khi anh ta đang ngồi với một cô thư ký tóc đỏ nào đó làm cùng văn phòng kế toán. Thế là rõ, Clayton đã đúng: anh chàng này chưa bao giờ có ý định lâu dài với Beth. Một tên bạc nhược chỉ lăm le nhanh chóng lợi dụng cô mà thôi.
Chà, một kẻ như thế làm sao xứng với Beth được.
Beth chắc chắn sẽ tức điên lên nếu biết được gã đã làm nhưng may mắn thay, gã không phải làm thế thường xuyên. Chỉ hạn hữu lắm gã mới phải động chân động tay, và lần nào mọi chuyện cũng ổn thỏa.
Thật ra còn hơn cả ổn ấy chứ. Kể cả cái vụ rình mò mấy cô nữ sinh thất bại hóa ra cũng êm xuôi. Cả chiếc máy ảnh lẫn cái thẻ nhớ đều không xuất hiện trên bàn cảnh sát trưởng hay trên mặt báo, từ tuần trước tới giờ. Sáng thứ Hai gã không có lúc nào rảnh mà đi tìm cái tên hippie vô công rỗi nghề Thibauit đó do bận xử lý một số giấy tờ quan trọng, nhưng gã biết được tên này đang ở nhà trọ Holiday Motor Court. Không may - hoặc cũng có thể gọi là may, gã nghĩ - tên này đã trả phòng, và không ai thấy hắn lảng vảng quanh đây nữa. Điều đó chứng tỏ là đến giờ thì tên này đã phải đi rất xa rồi.
Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Thực sự là tốt đẹp. Đầu óc gã mụ đi với ý tưởng đôi - bên - cùng - có - lợi với Beth. Chẳng phải là một ý hay sao? Gã đan tay sau gáy và ngả người xuống gối đúng lúc Nikki bước ra khỏi phòng tắm, người quấn trong một chiếc khăn, đằng sau cô nàng hơi nước bốc lên mờ mịt. Gã mỉm cười.
“Đến đây nào, Beth.”
Cô nàng sững lại. “Tên em là Nikki.”
“Anh biết. Nhưng tối nay anh muốn gọi em là Beth.”
“Anh nói cái gì cơ?”
Mắt gã tóe lửa. “Cứ im đi và đến đây, được chứ hả?”
Sau một vài giây lưỡng lự, Nikki miễn cưỡng bước tới.
Beth thừa nhận có lẽ mình đã đánh giá sai về anh. Ít nhất là trong công việc. Ba tuần qua, Logan Thibault tỏ ra là một nhân viên tuyệt vời. Thậm chí còn trên cả tuyệt vời. Không những không nghỉ việc ngày nào, anh còn đến sớm để cho lũ chó ăn - bà cũng luôn làm thế hồi chưa bị đột quỵ - và ở lại muộn hơn để quét dọn văn phòng. Một lần, cô còn nhìn thấy anh lau cửa kính bằng giấy báo vò nhàu tẩm nước lau kính Windex. Chuồng trại lại sạch sẽ như trước kia, sân huấn luyện được xén cỏ hai buổi chiều một lần, và thậm chí anh còn bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ khách hàng. Vì thế mà Beth cảm thấy như mình có lỗi khi cô đưa cho anh tuần lương đầu tiên. Cô biết rằng tiền lương đó chỉ vừa đủ để sống đạm bạc. Nhưng khi cô đưa cho anh tấm séc, anh chỉ mỉm cười và nói, “Cảm ơn. Thật tuyệt vời.”
Tất cả những gì cô có thể làm là khẽ đácách suợng gạo, “Không có gì.”
Ngoài lần đó ra, họ cũng chẳng gặp nhau nhiều. Học sinh đã bước vào năm học mới được ba tuần, và Beth vẫn đang cố gắng trở lại với nhịp điệu bình thường của công việc giảng dạy, những công việc phảinhiều tiếng đồng hồ ngồi lì trong phòng làm việc để cập nhật giáo án và chữa bài cho học sinh. Còn Ben, mỗi khi đi học về là thằng bé lại vội vã lao ra khỏi xeđể chơi với Zeus. Theo những gì Beth nhìn thấy qua cửa sổ phòng làm việc, có vẻ như Ben coi con chó làngười bạn mới thân thiết nhất của nó, và con chó hình như cũng nghĩ vậy với Ben. Xe của họ mới vào đến cổng thì nó đã bắt đầu đánh hơi xung quanh để tìm một cái gậy, và khi cánh cửa ô tô mở ra, nó đón chào Ben với cái gậy ngậm sẵn trong miệng. Ben sẽ lao ngay ra khỏi xe, và cô mới bước lên bậc tam cấp là đã thấy tiếng cuời rộn rã của thằng bé khi nó cùng con chó chạy đuổi nhau khắp sân. Logan - cái tên có vẻ hợp với anh hơn là Thibault cho dù lúc ở ngoài suối anh đã nói thích được gọi là Thibault hơn - cũng nhìn theo chúng, một nụ cười lướt qua gương mặt trước khi anh quay lại với công việc đang làm dở. Dù muốn hay không, Beth cũng phải thừa nhận rằng cô thích nụ cười và phong cách thoải mái mà anh thể hiện mỗi khi ở bên Ben hoặc bà. Cô biết rằng đôi khi chiến tranh gây ra những tác động tiêu cực đến tâm tính của người lính, khiến họ trở nên khó thích nghi trở lại với cuộc sống bình thường, nhưng ở anh không có bất cứ biểu hiện rối loạn nào của hội chứng sau chiến tranh. Anh gần như là một người bình thường - trừ việc đi bộ xuyên nước Mỹ - mà như vậy thì có thể đoán là anh chưa từng ra nước ngoài. Bà đã thề làchưa hề hỏi anh chuyện đó. Với tính cách của bà thì điều này quả là lạ lùng, nhưng đó lại là chuyện khácmất rồi. Dẫu sao thì có vẻ như anh thích hợp với cái trại chó nhỏ của gia đình cô hơn là cô nghĩ. Vài ngàytrước, khi Logan vừa hoàn tất công việc trong ngày, cô nghe tiếng Ben chạy xồng xộc từ ngoài sân vào phòng ngủ rồi lại phóng vèo qua cửa trước ra sân. Cô kín đáo nhìn qua cửa sổ, hóa ra cu cậu lấy quả bóng chày ra chơi với Logan. Cô đứng xem hai người ném bóng qua lại, còn Zeus thì cố đuổi theo những quả bóng bị trượt để tha về cho Ben.
Giá mà anh chồng cũ của cô có mặt ở đây để chứng kiến Ben chơi vui vẻ như thế nào khi nó không bị gây áp lực hay chỉ trích nhỉ.
Cô không ngạc nhiên khi thấy Logan và bà hợp nhau, nhưng tần suất bà nhắc tới anh mỗi tối sau khi anh về, và cái cách bà bình luận sôi nổi về anh quả thực làm cô sửng sốt. “Chắc là cháu sẽ thích cậu ấy,” hoặc, “Bà tự hỏi cậu ấy có biết Drake không nhỉ,” đó là cách bà dùng để ám chỉ Beth nên thử tìm hiểu Logan xem sao. Thậm chí bà còn cho phép anh huấn luyện lũ chó, việc mà bà chưa bao giờ để nhân viên nào đảm nhiệm. Đôi khi bà còn kể lại vài câu chuyện thú vị trong quá khứ của anh - chẳng hạn anh từng ngủ cạnh một gia đình Tatu ở miền Bắc Texas, hoặc anh từng có lần mơ thay mình đang làm việc cho Chương trình Nghiên cứu Koobi Fora[1"> ở Kenya để tìm hiểu về nguồn gốc của loài người. Mỗi khi nói về những chuyện như vậy, bất cứ ai cũng nhận ra lòng ngưỡng mộ của bà đối với Logan cũng như những gì anh đã trải qua....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ