Gã tự hỏi Beth sẽ nghĩ sao về điều này nhỉ.
Gã không tin vào điều đó. Gã đã từng gặp khá nhiều lính thủy đánh bộ, đủ để biết rằng hầu hết bọn này cù lần như hòn đá. Nhưng chắc chắn có cái gì đó mờ ám ở tên này, nếu chính đồng đội của hắn còn không tin tưởng hắn như thế.
Và tại sao hắn lại đi bộ xuyên đất nước để rồ chân tại đây? Hắn đâu có quen ai trong thị trấn, và nghechừng hắn còn chưa đến đây bao giờ. Điều này chắc chắn có gì đó rất đáng nghi. Hơn nữa, gã bị bám riết bởi một cảm giác rằng câu trả lời đang ở ngay trước mắt, nhưng gã vẫn chưa thể tìm ra nó. Gã sẽ tìm ra. Luôn luôn là vậy.
Clayton tiếp tục chăm chú nhìn về phía ngôi nhà, rằng cuối cùng tến lúc phải giải quyết tên này. Tuynhiên không phải ngay bây giờ. Không phải đêm nay.Không phải với con chó lảng vảng ngay đó. Có lẽ làtuần sau. Khi Thigh-bolt đang làm việc.
Thấy chưa, đó là sự khác biệt giữa gã và những người khác. Hầu hết mọi người đều sống như những kẻ tội phạm; làm trước, lo lắng hậu quả sau. Nhưng đó không phải là Keith Clayton. Gã phải nghĩ thấu đáo trước. Gã lập kế hoạch. Gã lường trớc các khả năng. Đó là lý do vì sao đến lúc này gã còn chưa làm gì, ngay cả khi gã thấy hai kẻ kia trở về vào đêm nay, thậm chí gã biết chuyện gì đang xảy ra trong căn nhà, ngay cả khi gã nhìn thấy Beth đi ra ngoài mặt mũi nóng bừng, tóc tai rối tung. Cuối cùng, gã biết, đây là vấn đề về lợi thế, và hiện tại Thigh-bolt đang có lợi thế, bởi hắn có cái thẻ nhớ máy ảnh. Cái thẻ nhớ cùng những tấm ảnh có thể cắt phăng nguồn cung cấp tiền cho Clayton.
Nhưng lợi thế chẳng là gì nếu không được sử dụng.Và Thigh-bolt đã không sử dụng nó. Nghĩa là Thigh-bot không biêt hắn có gì, hoặc đã quăng nó đi, hoặc hắn là kẻ chỉ quan tâm đến việc của mình.
Hoặc có thể là cả ba.
Clayton cần phải chắc chắn. Đó là bước đầu tiên cần thực hiện, luôn luôn như thế. Tức là phải tìm cho ra cái thẻ nhớ. Nếu hắn vẫn còn giữ nó, gã sẽ tìm ra và hủy nó đi. Lợi thế sẽ trở lại Clayton, và Thigh-bolt sẽ nhận được cái hắn phải nhận. Thế còn nếu Thigh-bolt đã tống khứ cái thẻ nhớ sau khi tìm thấy nó? Càng tốt. Gã sẽ xử lý Thigh-bolt, và mọi việc sẽ bắt đầu trở lại bình thường với gã và Beth. Đó là điều quan trọng nhất.
Chết tiệt, trông cô ta thật vô cùng quyến rũ khi bước ra khỏi căn nhà. Có vẻ gì đó rất nóng bỏng và gợi tình khi thấy cô ta và bit cô ta đã làm gì, dù là với Thigh-bolt. Đã lâu rồi cô ta mới có một gã đàn ông, và trông cô ta... khang khác. Hơn nữa, gã biết rằng sâu đêm nay, cô ta chắc chắn sẽ sẵn sàng đi xa hơn nữa.
Những kẻ lợi dụng nhau thì có bao giờ biết dừng lại đâu cơ chứ.
Beth
“Bà cá là cháu đã có một buổi tối vui vẻ,” bà Nanadài giọng.
Sáng hôm sau, Beth mắt nhắm mắt mở xuống bếp và vấp phải bàn ăn. Ben vẫn đang ngủ trên tầng.
“Vâng đúng,” cô vừa nói vừa ngáp.
“Và?”
“Và... không gì cả.”
“Nếu không làm gì cả thì cháu về hơi muộn đy.”
“Đâu có muộn. Bà thấy không? Cháu dậy sớm và tỉnh táo thế này còn gì.” Cô thò đầu vào tủ lạnh, rồi đóng cửa tủ mà không lấy gì cả. “Nếu cháu về muộn thì cháu không thể thế này được. Mà sao bà lại tò mò thế?”
“Bà chỉ muốn biết xem mình có còn người làm công vào sáng thứ Hai không.” Nana rót cho mình một cốc cà phê và thư thái ngồi xuống một chiếc ghế cạnh bàn.
“Sao lại không cơ chứ.”
“Vậy mọi chuyên suôn sẻ phải không?”
Lần này thì Beth để câu hỏi lơ lửng một lúc khi cô mãi nhớ lại buổi tối hôm qua. Vừa khuấy cà phê, cô vừa nghĩ trong suốt một thời gian dài mình chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế. “Vâng,” cô trả lời. “Mọi chuyện suôn sẻ bà ạ.”
* * *
Trong vài ngày sau đó, Beth dành nhiều thời gian nhất có thể cho Logan, nhưng giữ cho mọi việc không quá lộ liễu trước mặt Ben. Cô không chắc tại sao điều này lại quan trọng. Có vẻ như nó đúng với những lời mà các chuyên gia về hôn nhân gia đình luôn khuyên mấy ông bố bà mẹ đang nuôi con mà lại hẹn hò. Nhưng thực ra, cô biết lý do không chỉ có vậy. Chỉ là cóó khiến cô thấy bị kích thích khi làm bộ chẳng có gì thay đổi giữa họ; điều này khiến cho mối quan hệ của họ có vẻ như không chính đáng, gần giống như một cuộc dan díu vậy.
Tất nhiên là không thể qua mắt bà Nana rồi. Thithoảng, trong khi Beth và Logan vẫn cố tạo vẻ ngoài bình thường thì bà Nana lại lẩm bẩm câu gì đó vô nghĩa như là “đôi lạc đà ở Sahara” “trông như tóc với dép lê”. Sau đó, cùng với Logan, Beth cứ phải vắt óc ra để hiểu mấy lời lầm bẩm đó. Câu đầu chắc là ý nói họ thuộc về nhau; còn câu thứ hai thì phải nghĩ lâu hơn, và cô vẫn không hiểu gì cho đến khi Logan nhún vai gợi ý, “Có thể nó liên quan đến Công chúa tóc dài’ và ‘Cô bé Lọ Lem’ chăng?”
Những câu chuyện cổ tích. Nhưng là những câuchuyện hay, với kết thúc có hậu hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau. Bà lúc nào cũng thật dễ thương mà không cần để lộ mình cũng ủy mị như ai.
Những khoảnh khắc lén lút khi chỉ có hai người luôn tạo một úc như trong mơ. Beth say mê mỗi chuyển động và cử chỉ của anh, cảm thấy như bị trêu chọc một cách đáng yêu mỗi khi anh kín đáo cầm tay cô lúc họ đi sau Ben trong các cuộc đi dạo buổi tối, rồi lại nhanh chóng bỏ tay cô ra khi Ben quay lại. Logan có giác quan thứ sáu về việc Ben đang ở cách bao xa - một kỹ năng được tôi luyện từ hồi đi lính, cô đoán vậy - và cô cảm thấy dễ chịu khi thấy mong muốn tạm thời giữ bí mật chuyện tình cảm của cô chẳng làm khó anh tẹo nào.
Cô cũng thấy nhẹ nhõm trước việc Logan tiếp tục đối xử với Ben đúng như cách anh vẫn làm trước đây.Hôm thứ Hai, anh xuất hiện với một bộ cung tên nhỏ kiếm được ở cửa hàng đồ thể thao. Anh và Ben dành một giờ bắn tên vào các mục tiêu, tốn phần lớn thời gian cho việc đi tìm những mũi tên khó điều khiển bị bay vào bụi rậm đầy gai hay mắc trên cành cây, trò này khiến khuỷu tay cả hai đầy những vết trầy xước. Sau bữa tối, họ chơi cờ ở phòng khách trong lúc cô và bà Nana dọn bếp. Vừa lau đĩa cô vừa kết luận rằng nếu không có nào khác nữa thì cô vẫn có thể yêu Logan mãi mãi chỉ đơn giản vì cái cách mà anh đối xử với con trai cô.
Tuy phải giữ thận trọng và kín đáo nhưng họ vẫn tìm được cái cớ để ở riêng bên nhau. Vào thứ Ba, khi từ trường về, cô thấy anh đã lắp một cái xích đu, với sự cho phép bà, để “chúng ta sẽ không phải ngồi trên bậc thang nữa.” Khi Ben đang học nhạc, cô chìm đắm trong chuyển động chậm rãi, vững vàng của xích đu khi ngồi cạnh anh.
Hôm thứ Tư, cô cùng anh vào thị trấn để mua một đợt thức ăn mới cho lũ chó. Làm những công việc thường ngàvà đơn giản là được ở riêng với anh cũng đã là đủ. Thỉnh thoảng, khi họ cùng ngồi trong xe, anh vòng một tay ôm cô, trán cô thì dựa vào người anh, lòng cảm thấy hạnh phúc biết chừng nào.
Lúc dạy học cô vẫn luôn nghĩ đến anh, tưởng tượng anh đang làm gì, hoặc tự hỏi anh và bà đang nói chuyện gì. Cô hình dung chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi dính lấy người anh, hay cánh tay rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn gồng lên khi anh huấn luyện bầy chó. Vào sáng thứ Năm, khi Logan và Zeus vừa mới xuất hiện trên lối dẫn vào nhà để bắt đầu ngày làm việc mới, cô quay phắt người lại từ cửa sổ phòng bếp. Bà Nana đang ngồi ở bàn, chậm rãi xỏ chân vào đôi ủng cao su - cả một thách thức đối với đôi tay yếu ớt của bà. Beth h
“Liệu Logan có thể nghỉ một hôm không hả bà?” cô hỏi.
Bà Nana chẳng buồn giấu một nụ cười châm chọc. "Tại sao?”
“Hôm nay cháu muốn ra ngoài cùng anh ấy. Chỉ hai bọn cháu.”
“Thế còn việc ở trường?”
Cô đã diện sẵn quần áo, chuẩn bị đồ ăn trưa.“Cháu đang định gọi điện xin nghỉ ốm.”
“Ồ,” Nana nó
“Ôi bà, cháu yêu anh ấy mà,” cô thốt lên.
Bà Nana lắc đầu, nhưng mắt bà lấp lánh. “Bà vẫn luôn thắc mắc khi nào thì cháu mới tự nói ra điều đóthay vì cứ đánh đố bà với mấy thứ bí ẩn ngốc nghếch kia.”
“Cháu xin lỗi.”
Bà Nana đứng lên, giậm giậm chân vài cái để chắcchắn là đôi ủng thoải mái. Vài vết bẩn xuất hiện trên sàn nhà. “Bà nghĩ bà có thể sếp được trong ngày hôm nay. Chắc ổn cả thôi. Dù sao thì dạo này bà xem ti vi quá nhiều rồi.”
Beth vén một lọn tóc ra sau tai. “Cảm ơn bà.”
“Không có gì. Nhưng mà đừng có lấy đó làm thóiquen. Cậu ta là người làm công tốt nhất chúng ta từng có đấy.”
Họ dành buổi chiều trong vòng tay nhau, làm tình, và khi đã đến giờ về - cô muốn có mặt ở nhà khi Ben đi học về - cô đã có thể tin chắc rằng Logan yêu cô nhiều như cô yêu anh, và anh, cũng như cô, đang tính dành hết quãng đời còn lại của họ bên nhau.
Điều duy nhất gây ảnh hưởng đôi chút đến niềm hạnh phúc hoàn hảo của cô là cái cảm giác có điều gì đó đang làm anh lo lắng. Không phải là cô - cô chắc chắn như vậy. Cũng không phải tình hình mối quan hệ của họ; cách anh cư xử khi họ ở bên nhau khiến việc đó quá hiển nhiên. Có một cái gì khác nữa, điều mà cô không thể xác định được, nhưng khi nghĩ lại, cô thấy rằng mình nhận ra điều đó lần đầu tiên vào chiều thứ Ba, ngay sau khi cô về nhà với Ben....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ