“Anh có biết đã bao lâu rồi kể từ khi em ngồi một mình trong một căn phòng thắp sáng bằng nến với một người đàn ông không?” cô nói, quay sang nhìn anh.
“Không.”
“Đó là một câu hỏi bẫy. Câu trả lời là chưa bao giờ.” Cô có vẻ tự thấy thú vị bởi ý tưởng của mình. “Kỳ quặc phải không? Em đã cưới, có một đứa con, em đã hẹn hò, vậy mà chưa bao giờ làm việc này.” Cô ngập ngừng. “Và nếu anh muốn biết sự thật thì đây là lần đầu tiên em ở một mình với một người đàn ông tại nhà người đó kể từ ngày em ly dị.” Giọng cô thoáng chút ngượng ngùng.
“Nói em nghe điều gì đó đi,” cô nói, mặt cô gần sát mặt anh. “Anh sẽ mời em vào nhà nếu em không tự mời mình chứ? Trả lời thành thật nhé. Anh nói dối là em biết liền.”
Anh xoay xoay chai bia. “Anh không chắc.”
“Tại sao?” cô hỏi ồn. “Em có gì mà...”
“Hoàn toàn không phải ở em,” anh ngắt lời. “Chủ yếu là vì bà Nana và những gì bà có thể nghĩ.”
“Vì bà là sếp anh à?”
“Vì bà là bà của em. Vì anh kính trọng bà. Nhưng chủ yếu là vì anh tôn trọng em. Hôm nay anh đã cómột buổi tối tuyệt vời. Trong suốt năm năm qua, anh không thể nhớ ra mình từng đi với ai mà lại vui hơn thế nữa.”
“Vậy mà anh vẫn không định mời em vào nhà.” óvẻ không hiểu.
“Anh không nói vậy. Anh chỉ nói anh không chắc.”
“Thế nghĩa là không còn gì.”
“Nghĩa là đúng lúc anh đang tìm cách mời em vào mà không làm em cảm thấy bị xúc phạm thì em lại đi trước một bước. Nhưng nếu thật sự điều em muốn hỏi là anh có muốn mời em vào không thì câu trả lời là có, anh có muốn.”
Anh chạm đầu gối mình vào đầu gối cô. “Toàn bộ chuyện này bắt đầu từ đâu vậy?”
“Cứ cho là bắt đầu từ việc em không có nhiều may mắn trong thế giới hẹn hò đi.”
Anh hiểu là mình nên im lặng, nhưng khi nhấc taylên, anh cảm nhận được cô đang dựa vào anh. “Lúc đầu em không bận tâm lắm,” cuối cùng cô lên tiếng. “Ý em là, em đã quá bận với Ben và trường học, nên em không để tâm nhiều vào chuyện ấy. Nhưng về sau, khi tình cảnh đó kéo dài, em bắt đầu tự hỏi. Em tự hỏi về chính mình. Và em tự hỏi mình những câu điên rồ này. Mình có đang làm gì sai không? Mình có đang thiếu để tâm đến chuyện này không? Mình bốc mùi gì kỳ cục à?” Cô cố mỉm cười, nhưng vẫn không thể giấu được nỗi buồn và sự nghi hoặc ẩn chứa bên trong. “Như em đã nói đấy, những câu hỏi điên rồ. Vì thi thoảng, có thể em gặp gỡ một người và nghĩ rằng bọn em hợp nhau, và rồi đột nhiên em chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu nữa. Không chỉ là anh ta không gọi điện nữa, mà là nếu em tình c gặp anh ta sau này, anh ta xử sự cứ như thể em là một kẻ mang bệnh dịch. Em không hiểu. Đến giờ vẫn không hiểu. Và điều đó làm em buồn. Làm em tổn thương. Rồi thời gian qua đi, càng ngày càng khó để trách cứ họ, và cuối cùng em đi đến kết luận là chắc mình có gì đó không ổn. Cóthể đơn giản là số em phải sống một mình.”
“Em chả có gì không ổn hết,” anh siết nhẹ cánh tay cô để trấn an.
“Cứ cho em một cơ hội. Em cam đoan anh sẽ tìm thấy điều gì đó thôi.”
Thibault có thể cảm nhận được vết thương lòng ẩn dưới câu nói đùa đó. “Không,” anh khẳng định. “Anh không nghĩ là mình sẽ tìm ra.”
“Anh thật ngọt ngào.”
“Anh nói thật.”
Cô mỉm cười nhấp một ngụm bia. “Đa phần thôi.”
“Em không nghĩ anh nói thật sao?”
Cô nhún vai. “Như em vừa nói. Đa phần thôi.”
“Nghĩa là thế nào?”
Cô đặt chai bia xuống bàn và sắp xếp lại suy nghĩ. “Em nghĩ anh là một người tuyệt vời. Anh thông minh, anh làm việc chăm chỉ, là người tốt, và anh thân thiết với Ben. Em biết đều đó, hoặc ít nhất thì em nghĩ em biết, dựa trên những gì em thấy. Nhưng những điều anh không nói ra làm em băn khoăn về anh. Em tự nhủ rằng em biết về anh, nhưng khi ngẫm lại, em lại thấy không phải. Anh như thế nào hồi ở đại học? Em không biết. Sau đó thì sao? Em không biết. Em biết anh đến Iraq và em biết anh đi bộ đến đây từColorado, nhưng em không biết vì sao. Khi em hỏi, anh chỉ nói rằng ‘Hampton có vẻ là một nơi dễ chịu.’ Anh là một người thông tốt nghiệp đại học, nhưng anh đồng ý làm việc với mức lương tối thiểu. Khi em hỏi tại sao, anh trả lời rằng anh yêu chó.” Cô vuốt tóc. “Vấn đề là, em cảm thấy anh đang nói thật. Chỉ là anh không nói hết. Và phần anh đã bỏ sót là phần sẽ giúp em hiểu rõ hơn anh là ai ”
Nghe cô nói, Thibault cố gắng không nghĩ về những điều đã không nói với cô. Anh biết mình không thể nói với cô mọi chuyện; anh sẽ không bao giờ nóiết mọi chuyên. Cô sẽ không hiểu được, vậy nhưng... anh muốn cô biết con người thật của anh. Trên tất cả, anh muốn được cô chấp nhận.
“Anh không nói về Iraq vì anh không muốn nhớ lại thời gian ở đó,” Anh nói.
Cô lắc đầu. “Anh không phải nói với em nếu anhkhông muốn....”
“Anh rất muốn chứ,” anh nói nhỏ. “Anh biết em hay đọc báo, nên em hoàn toàn có thể hình dung được nơi đó thế nào. Nhưng không phải như em tưởng tượng, và anh cũng thật sự không có cách nào khiến nó trở nên thật nhất cho ó là một cái gì đó em phải tự trải nghiệm. Ý anh là, hầu hết thời gian không đến nỗi tồi tệ như em có thể nghĩ. Nhiều lúc - hầu như mọi lúc - mọi việc ổn cả. Với anh thì dễ dàng hơn với người khác, vì anh không có vợ con gì hết. Anh có bạn bè, anh có công việc hằng ngày. Hầu như lúc nào cũng cóviệc để làm. Nhưng đôi khi nó lại khủng khiếp. Rất khủng khiếp. Đủ để khiến anh muốn quên đi hoàn toàn việcã từng ở đó.”
Cô im lặng trước khi hít một hơi dài. “Và anh đếnHampton này vì những gì đã trải qua ở Iraq?”
Anh cạy nhãn chai bia, chậm rãi bóc ra và cào thủy tinh bằng móng tay. “Theo một nghĩa nào đó,” anh nói.
Cảm thấy sự ngập ngừng của anh, cô đặt bàn taylên tay anh. Hơi ấm của nó dường như phần nào xoa dịu đi cảm giác gì đó trong anh.
“Victor là bạn thân nhất của anh ở Iraq,” Thibault bắt đầu kể. “Cậu ấy đã chiến đấu cùng anh tất cả ba lần. Đơn vị của anh bị thương vong rất nhiều, và cuối cùng, anh đã sẵn sàng để những ngày đó lại phía sau. Và anh hầu như đã thành công, nhưng đối với Victor, mọi chuyện không dễ dàng gì. Cậu ấy không thể thôi nghĩ về nó. Sau khi giải ngũ, bọn anh mỗi người một ngả, cố gắng hòa nhập lại với cuộc sống. Cậu ấy về nhà ở California, anh trở lại Colorado, nhưng bọn anh vẫn cần nhau, em hiểu không? Nói chuyện qua điện thoại, gửi email và cùng giả vờ rằng cả hai đều đã quên được cái sự thật là, trong khi bọn anh dành bốn năm cuối để ngày qua ngày cố gắng không bị giết thìởnhà lại cư xử như thể thế giới sẽ kết thúc nếu họ mất chỗ ở bãi đậu xe, hay bị mang nhầm đồ uống ởStarbucks. Dù sao, bọn anh cũng đã quyết định gặp lại nhau để đi câu cá ở Minnesota...”
Bỗng nhiên anh im bặt, không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhưng biết rằng mình phải nhớ. Anh uống một ngụm bia dài rồi để chai lên bàn.
“Đó là mùa thu năm ngoái, và anh... anh đã rất vuiđược gặp lại cậu ấy. Bọn anh không nói về thời gian ởIraq, và bọn anh cũng không cần phải nói. Dành vài ngày với một người hiểu những gì từng trải qua cùng nhau là đủ cho cả hai bọn anh. Victor, cho tới lúc đó, đã ổn hơn. Không phải là tốt, nhưng ổn. Cậu ấy đã cóvợ và sắp có con, và anh còn nhớ lúc đ anh rất tin tưởng rằng cậu ấy rồi sẽ ổn, cho dù thỉnh thoảng cậu ấy vẫn bị ác mộng và ký ức ám ảnh.”
Anh nhìn cô với ánh mắt thể hiện một cảm xúc mà cô không thể gọi tên.
“Vào ngày cuối cùng, bọn anh đi câu từ sáng sớm.Chỉ hai người bọn anh trên chiếc thuyền chèo tay, và khi bọn anh chèo ra giữa hồ, mặt hồ vẫn còn phẳng lặng ư gương, cứ như bọn anh là những người đầu tiên làm xáo trộn mặt nước. Anh nhớ có thấy một con chim ưng bay qua hồ, hình ảnh phản chiếu lướt đi ngay dưới nó, và anh nghĩ rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp hơn thế.” Anh lắc đầu hồi tưởng lại. “Bọn anh đã định kết thúc buổi đi câu trước khi mọi người kéo đến quá đông; sau đó sẽ đến thị trấn làm vài cốc bia và ăn thịt nướng. Chút kỷ niệm để kết thúc cuộc du ngoạn. Nhưng bọn anh quên cả thời gian và cứ thế lênh đênh trên hồ quá lâu.”
Anh bắt đầu bóp trán, cố gắng giữ bình tĩnh. “Anh đã nhìn thấy chiếc thuyền m từ trước. Anh không biết tại sao mình lại để ý đến nó giữa những cái khác. Đó là một bản năng, và có thể nó có liên quan tới thời gian ở Iraq. Nhưng anh nhớ là đã tự nhắc mình để mắt đến họ. Tuy nhiên, điều này rất lạ. Không phải họ đang làm gì bất thường so với những người trên các con thuyền khác. Chỉ là vài thiếu niên đang chơi đùa lướt sóng. Có sáu người trên con thuyền đó - ba trai và ba gái - và em có thể tin rằngtới đó để vui chơi lần cuối trên mặt nước khi mà thời tiết vẫn còn đủ ấm.”
Khi tiếp tục, giọng anh khàn khàn. “Anh nghe thấy nó đến gần, và anh biết bọn anh sẽ gặp rắc rối ngayả trước khi anh nhìn thấy nó. Một âm thanh đặc biệt phát ra từ động cơ khi nó vòng lại phía bọn anh như tên bắn. Nhanh đến mức mà tiếng động phát ra từ động cơ dường như chỉ chậm hơn so với nó một phần nghìn giây, làm cho não chỉ có thể nhận thức được tình hình nguy hiểm bằng tiềm thức. Anh chỉ có đủ thời gian đầu lại để nhìn thấy mũi tàu lao về phía bọn anh với tốc độ gần năm mươi ki lô mét một giờ.” Anh ép chặt các ngón tay vào nhau. “Khi đó, Victor đãnhận thấy việc gì đang xảy ra, và anh vẫn còn nhớ vẻ mặt cậu ấy - một sự kết hợp khủng khiếp giữa sợ hãi và ngạc nhiên - chính xác là vẻ mặt của các bạn anh ởIraq trước khi họ chết.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ