Anh chầm chậm thở ra. “Chiếc thuyền máy lao thẳng đến chỗ bọn anh. Nó va vào đầu Victor và giết cậu ấy ngay lập tức. Một phút trưc bọn anh còn tán gẫu chuyện cậu ấy hạnh phúc thế nào khi cưới vợ, và ngay sau đó, cậu bạn thân của anh - người bạn thânnhất anh từng có - đã chết.”
Elizabeth đặt tay lên đầu gối Logan và siết chặt. Mặt cô tái xanh. “Em rất tiếc...”
Anh hầu như chẳng còn nghe cô nói gì.
“Điều đó thật bất công, em biết không? Sống sót qua ba lần làm nhiệm vụ ở Iraq, sống sót qua tất cả những gì màbọn anh đã trải qua... để rồi bị giết chết bởi một chuyến đi câu cá? Thật chẳng có nghĩa lý gì. Sau đó, anh không biết nữa, anh khá là hoảng loạn. Không phải về thể chất, mà là tinh thần, giống như anh rơi xuống hố sâu suốt một thời gian dài. Anh chán nản, anh không ăn, anh không thể ngủ hơn vài tiếng một đêm, và có một thời gian anh không thể ngừng khóc. Victor từng thú nhận cậu ấy bị ám ảnh bởi ảo ảnh của những người lính đã chết, và sau cái chết của cậu ấy, anh cũng bị ám ảnh. Đột nhiên, chiến tranh quay trở lại và hiện hữu như chưa bao giờ chấm dứt. Cứ mỗi lần cố gắng ngủ, anh lại thấy Victor hay những cảnh tượng trong những trận chiến bọn anh từng trải qua và anh bắt đầu thấy run rẩy toàn thân. Thứ duy nhất giữ anh khỏi bị điên loạn chính là Zeus.”
Anh dừng lại để nhìn Elizabeth. Bất chấp những ký ức đang ùa về, anh vẫn không khỏi giật mình bởi vẻ đẹp nơi gương mặt cô giữa những lọn tóc xoăn vàngóng ánh.
Gương mặt cô đượm vẻ cảm thông. “Em không biết phải nói gì.”
“Anh cũng vậy.” Anh nhún vai. “Giờ cũng không biết nói gì.”
“Anh biết đó không phải lỗi của anh, đúng không?”
“Ừói khẽ. “Nhưng câu chuyện còn chưa kết thúcở đó.” Anh đặt tay lên tay cô, biết rằng mình đã đi quá xa để có thể dừng lại rồi.
“Victor thích nói về số phận,” cuối cùng anh mở lời. “Cậu ấy là người rất tin tưởng vào những thứ như vậy, và vào ngày cuối cùng bên nhau, cậu ấy nói rằng anh sẽ biết số phận của anh khi anh tìm thấy nó. Anh không thể gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu ngay cả khi cố gắng làm vậy. Anh vẫn nghe thấy cậu ấy nói hết lần này đến lần khác, và dần dần, anh nhận ra rằng trong khi còn chưa biết phải tìm số phận mình ở đâu,anh vẫn đinh ninh là sẽ không tìm thấy nó ở Colorado. Cuối cùng, anh xếp hành lý và lên đường. Mẹ anhnghĩ anh mất trí. Nhưng qua mỗi bước đi, anh lại thấy mình dần nguyên vẹn. Cứ như cuộc hành trình đó chính là điều mà anh cần để hàn gắn tất cả. Và khi đến Hampton, anhmình không phải đi xa hơn nữa. Đây là nơi dành cho anh.”
“Vậy là anh ở lại?”
“Ừ.”
“Còn số phận của anh?”
Anh không trả lời. Anh đã nói với cô nhiều sự thật nhất có thể, và anh không muốn lừa dối cô. Anh nhìn xuống bàn tay cô đang cầm tay anh, và đột nhiên, mọi thứ anh cảm nhận đều sai hết. Anh biết cần chấm dứt chuyện này trước khi nó đi quá xa. Đứng dậy và đưa cô trở lại xe. Nói chúc ngủ ngon và r Hampton trước khi mặt trời mọc vào sáng mai. Nhưng anh không thể nói những lời đó; anh cũng không thể đứng dậy. Có gì đó giữ lấy anh, anh quay lại phía cô, và bỗng thấy mình như tỉnh giấc mộng dài. Anh đã đi bộ qua nửa đất nước này để tìm người phụ nữ mà anh chỉ biết qua bức ảnh, để rồi kết thúc từ từ, nhưng chắc chắn, bằng tình yêu dành cho một người phụ nữ có thật, nhạycảm, xinh đẹp, người khiến anh cảm thấy mình được sống theo cách anh chưa bao giờ sống kể từ sau chiến tranh. Anh không hiểu rõ hết, nhưng trong đời mình, anh chưa bao giờ chắc chắn về điều gì hơn thế.
Nét mặt, ánh mắt của cô đủ để cho anh biết cô cũng cảm thấy giống như anh, và anh nhẹ nhàng kéo cô về phía mình. Khi mặt hai người gần sát nhau, anh có thể cảm nhận sức nóng từ hơi thở của cô khi anh chạm nhẹ môi vào môi cô lần đầu tiên, rồi lần thứ hai trước khi gắn chặt vào nó.
Vùi tay trong tóc cô, anh hôn cô bằng tất cả nhữnganh có trên thế gian này, với tất cả những gì anh khao khá Anh nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng của sự mãn nguyện khi anh ôm cô. Anh hé miệng và cảm nhận lưỡi cô, và bỗng nhiên, anh biết rằng cô đúng là dành cho anh, những gì đang diễn ra đúng là dành cho cả hai người. Anh hôn lên má, rồi lên cổ cô, nhẹ nhàng, rồi hôn môi cô lần nữa. Họ đứng lên khỏi ghế, vẫn ôm nhau, và anh lặng lẽ đưa cô vào phòng ngủ.
Họ hòa vào nhau. Thibault muốn điều này kéo dài đến vô tận, và thì thầm với cô lời yêu đương. Anh cảm nhận cơ thể cô run lên. Rồi cô thu mình dưới cánh tay anh, người cô cuộn lại trong sự mãn nguyện. Họ nói, cười và rúc vào nhau. Sau lần thứ hai, anh nằm bên cô, nhìn vào mắt cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má cô. Anh thấy những từ ngữ dâng lên trong lòng, những từ anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể nói với bất cứ ai.
“Anh yêu em, Elizabeth,” anh thì thầm, biết rằng điều đó đúng về mọi phương diện.
Cô với lấy bàn tay anh, hôn lên từng ngón.
“Em cũng yêu anh, Logan.”
Keith Clayton nhìn chằm chằm vào Beth khi cô bước ra từ ngôi nhà, gã biết chính xác điều gì đã xảy ra bên trong. Càng nghĩ về việc đó, gã lại càng muốn đi theo cô và mắng cho cô một trận ngay khi cô về đến nhà. Giải thích vấn đề theo cách mà cô có thể hiểu, để cô nhận ra rằng những chuyện kiểu này là không thể chấp nhận được. Chẳng hạn như một hoặc hai cái tát, không đau nhưng đủ cho cô hiểu gã đang nói đến chuyện gì. Không, làm thế chẳng giải quyết được vấn đề gì. Gã sẽ không làm thế. Gã chưa bao giờ đánh Beth. Gã không phải loại người như vậy.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Còn gì có thể làm cho tình hình xấu thêm nữa hay không?
Thứ nhất, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà thằng cha đó lại tới làm ở trại chó. Tiếp theo, hắn đã ởlại ăn tối mấy ngày liền nhà cô ta, đong đưa những ánh nhìn ủy mị mà ta vẫn thấy trong các bộ phim Hollywood rẻ tiền. Sau đó - đây mới là phần gây khóchịu - họ đến chỗ sàn nhảy dành cho lũ người thất bại, và rồi, ngay cả khi gã không thể nhìn thấy gì qua rèm cửa thì gã vẫn chắc chắn rằng cô ta bắt đầu cởi đồ như một con điếm. Có thể là trên đi văng. Cũó thể do cô ta đã uống quá nhiều bia.
Gã nhớ lại những ngày đó. Cho cô ta vài cốc rượu vang và cứ rót đầy khi cô ta không để ý, hoặc pha vào bia một ít vodka, lắng nghe cho tới khi từng từ cô ta nói ra bắt đầu dính lại với nhau, và kết thúc bằng một cuộc làm tình tuyệt vời ngay trong phòng khách. Rượu rất tốt cho cái đó. Cho cô ta một trận say bí tỉ, và cô t không chỉ không biết từ chối, mà còn trở thành một con hổ trên giường. Khi đóng đô bên ngoài căn nhà, gã chẳng khó khăn gì để tưởng tượng lại cơ thể cô ta trông như thế nào khi cô cởi quần áo. Nếu gãkhông quá tức giận thì hẳn cái cảnh tượng đó đã làm gã bị kích thích rồi, khi biết cô ở trong đó, vào cuộc, nóng bỏng và đầy mồ hôi. Nhưng vấn đề là: cô ta không cư xử như một người mẹ phải cư xử, đúng không hả?
Gã biết chuyện đó diễn ra như thế nào. Một khi cô ta đã bắt đầu làm tình với những thằng cha mà cô ta hẹn hò, chuyện đó sẽ trở nên bình thường và được chấp nhận. Một khi đã trở nên bình thường và được chấp nhận, cô ta sẽ làm điều tương tự trong các cuộc hẹn tiếp theo. Đơn giản là như vậy. Từ một sẽ dẫn đến hai, rồi dẫn đến bốn hayhay mười hay hai mươi; và điều gã không muốn nhất là việc cô ta đưa một lũ đàn ông vào cuộc sống của Ben, cái bọn sẽ nháy mắt với thằng bé khi ra khỏi cửa như thể muốn nói, Mẹ cháu đúng là một phụ nữ nóng bỏng.
Gã sẽ không để chuyện đó xảy ra. Beth ngu ngốc theo cách mà mọi ả đàn bà đều ngu ngốc, đó là lý do vì sao gã phải trông chừng cô ta ngần ấy năm. Và kếtquả đã rất khả quan, cho đến khi Thigh-bolt đến thị trấn.
Thằng cha này đúng là một cơn ác mộng biết đi. Dường như hắn cố tình muốn phá hoại cuộc sống củaClayton thì phải.
Ôi thôi nào, chuyện đó sẽ không đời nào xảy ra đâu, đúng không?
Tuần rồi gã đã biết thêm được một ít thông tin vềThigh-bolt. Hắn không chỉ làm việc ở trại chó - mà nhân tiện, xác suất xảy ra chuyện này là bao nhiêu nhỉ? - mà hắn còn sống trong một nơi rác rưởi xập xệ gần khu rừng. Và sau khi gọi vài cú điện thoại có-vẻ-công-việc đến sở cảnh sát ở Colorado, các đồng nghiệp ở đó đã cung cấp những thông tin còn lại. Gã biết rằng Thigh-bolt đã tốt nghiệp Đại học Colorado. Và hắn từng làm lính thủy đánh bộ, ở Iraq, và cũng được tuyên dương vài lần. Nhưng điều thú vị nhất là có vài tay cùng trung đội với hắn nói rằng hình như hắn đã thực hiện một loại thỏa thuận gì đó với ma quỷ để được sống sót....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ