Có lần, khi thấy Bảo nằm dài trên bàn ngủ khò, bản thảo ngổn ngang, giấy tờ vò cục vương vãi dưới chân, vỏ bim bim, lon nước ngọt vứt tứ tung, kiến đi hàng đàn trong phòng, má Bảo đập cô một phát và nổi cáu: “Má không hiểu con sáng tác kiểu gì được trong cái chuồng heo bẩn thỉu này!”. Cô cười hì hì và trả lời: “Con có thể tượng tượng ra phòng ốc của mình gọn gàng và sạch sẽ!”.
Quay quay bì ni lông đựng sách mấy vòng, Bảo bước chân lên cầu thang.
- Trên gác nóng như lò gạch mà lên chi trển? - Má Bảo ngẩng đầu lên hỏi.
Cô nhìn má cười toe:
- Con cần yên tĩnh để viết. Ngồi dưới đây nghe mấy ông kia lè nhè chắc con sẽ lại quăng bản thảo.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Chương 2 Bắt quen với "thiếu gia
Bảo mò mặt xuống cầu thang khi tiếng réo gọi của bao tử quấy rối cô sáng tác. Quán có hai bàn ghép lại có năm thằng con trai đang ngồi nhậu, đó là mấy thằng nhóc 9x sống trong hẻm. Có thằng đang là sinh viên, có thằng đã đi làm. Lâu rồi Bảo mới thấy cả đám tụ tập đông đủ, có lẽ tại trời nóng nên tụi nó rủ nhau ra mấy quán nhậu sân vườn mát mẻ.
- Người đẹp, cho tụi em chai nữa! - Thằng Hiển giơ chai rượu lên gọi Bảo.
- Ờ.
Bảo trả lời rồi đi tới thùng giấy lấy chai rượu Gò Đen. Lúc cô bước lại đặt chai rượu lên bàn, thằng Vĩnh túm tay cô vuốt vuốt, cười hề hề:
- Tay bà chị đẹp quá!
Bảo giật mạnh tay ra, nắm bàn tay thành một cú đấm bổ một cái xuống đỉnh đầu Vĩnh. Cả đám con trai cười sặc sụa.
- Há há, ai biểu chọc chị mày.
- Nó thấy gái là giở trò dê xồm. Bị đấm xịt máu mũi hoài mà không chừa.
- Thằng khìn đó không có ngán đâu.
- Tao mê chị Bảo lâu rồi mà tụi bay không biết hả?
Thằng Vĩnh cười khà khá rồi đá lông nheo với Bảo. Cô phì cười bổ tiếp một cú nữa xuống đầu nó.
Bảo Nam, con bà dì của Bảo tức là Bảo phải gọi nó là cậu lên tiếng:
- Chị Bảo ngồi uống với tụi em cho vui. - Nó chẳng bao giờ xưng cậu với Bảo.
- Thôi, Bảo không nhậu đâu cậu.
Một chiếc xe máy đột ngột phanh kít trước quán làm Bảo giật bắn. Mấy thằng nhóc nhốn nháo, có thằng còn huýt sáo. Màn chào đón tưng bừng này còn dành cho ai khác đâu ngoài Hải Phượng xinh đẹp nhà đối diện mà mấy thằng nhóc đều ngưỡng mộ. Phượng xuống xe, vẫy tay chào anh chàng người yêu sau đó kéo valy vào quán. Ngồi xuống ghế Vĩnh đưa cho, Phượng quạt hai tay trước mặt cho mát:
- Sài Gòn nóng quá! Bảo, cho chị lon Coca.
Bảo nhoẻn cười đi lấy lon nước ngọt trong tủ lạnh:
- Em tưởng còn lâu chị mới về.
Phượng cười tươi khoe hàm răng trắng đều:
- Tụi nhân viên kêu rát quá nên chị phải về.
- Ủa, quán bar có chuyện gì hả chị?
- Ừ, cũng có chút chuyện.
Phượng khui lon nước Bảo đưa uống một ngụm rồi nói tiếp:
- Nhiều việc quá thằng nhóc quản lý không kham nổi. Giờ chị về thay đồ rồi tới quán bar. Không có chị mấy đứa nhân viên thích thì đi làm, không thích thì nghỉ. Chị phải tới hét cho tụi nó sợ. Chút nữa bé chở chị tới quán bar hen. Xe sửa bữa giờ chưa lấy được nữa nè.
- Dạ. - Bảo gật đầu.
***
Khách trong quán bar khá đông, toàn những chàng trai cô gái ăn mặc sành điệu. Tiếng nhạc dance sôi động trong không gian tối mờ khiến Bảo thấy thích thú. Hải Phượng mua lại nơi này từ một người bạn, biến quán cà phê cũ kỹ xập xệ thành một quán bar mới toanh. Đã có thời điểm Bảo đến bar nhảy nhót như con điên sau khi suýt nữa thì bị gã người yêu làm cùng công ty đem “dâng” cho lão sếp già háo sắc. Lúc đó lòng Bảo trống rỗng, đau như bị ai đó đâm một nhát vào tim, chán chường, mệt mỏi và thấy ghê tởm đàn ông.
Cậu nhân viên bê tới bàn cho Bảo một ly cocktail và dĩa trái cây. Hải Phượng đã mất hút vào trong phòng quản lý. Chẳng có ai để chuyện trò, Bảo rút điện thoại ra lướt web đọc tin tức. Lúc ngẩng đầu lên cho đỡ mỏi, Bảo nhìn thấy Hải Anh, anh chàng cô đụng phải lúc chiều ở nhà sách và cũng là anh trai của thằng bạn thân nhất ngồi ngay quầy bar. Anh mặc áo sơ mi trắng có cổ tay xắn lên vài bận, dù không bỏ vào quần nhưng trông anh vẫn bảnh như thường.
Đại chưa bao giờ kể cho Bảo nghe về đại gia đình mình nhưng cô biết nhà Đại rất giàu. Chú Hai của Đại là tổng giám đốc doanh nghiệp sách Hoàng Lâm và hệ thống nhà sách Hoàng Lâm, chú Tư là tổng giám đốc chuỗi nhà hàng Hoàng Nam. Ba Đại qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi Đại còn rất nhỏ, còn mẹ hiện đã tái hôn và sống ở Mỹ. Hai anh em được ông bà nội nuôi dưỡng. Ông nội Đại mới qua đời hồi đầu năm ngoái, người thường được gọi là đại gia Hoàng Lâm sở hữu số tài sản khổng lồ nhờ những chiến lược đầu tư kinh doanh thông minh trong quá trình tạo dựng sự nghiệp.
Hồi năm đầu mới qua Singapore du học, Đại đã diễn một vở kịch do chính anh dàn dựng. Bối cảnh là một bệnh viện ở Singapore, anh đứng ngoài hành lang nói chuyện với cậu bạn của mình: “Tớ phải làm gì đây khi người con gái yêu tớ đang nằm trong kia một mình chống chọi với bệnh tật. Cô ấy nói với tớ đừng bỏ rơi cô ấy”. Và cô bạn gái của Đại là Bảo lặn lội từ Việt Nam sang thăm bạn trai chứng kiến màn “người ấy và em anh chọn ai”, dù buồn nhiều nhưng cô vẫn nói lời chia tay trước để bạn trai mình chăm sóc cô gái kia. Sau đó thì sao? Hóa ra cô gái đó chỉ bị cảm xoàng, sau khi cô gái ra viện, Đại và nàng tung tăng bên nhau như đôi sam.
“Có những người tôi chỉ có thể ngồi từ xa và ngắm họ, bởi vì thế giới của họ khác xa thế giới của tôi. Họ là những thiếu gia con cháu đại gia, họ đi siêu xe và sống trong những căn biệt thự thuộc hàng ‘khủng’ với hàng chục người giúp việc. Họ sở hữu số tài sản kếch xù, có công ty riêng và hầu như họ chẳng phải lo nghĩ gì cả vì đã có người khác nghĩ thay họ.”
Bảo đã viết như thế về các anh chàng thiếu gia trong tiểu thuyết của cô. Ngoài đời, cô vẫn chưa được kiểm chứng những điều đó. Mặc dù chơi thân với Đại và sau đó trở thành bạn gái của anh nhưng Đại chẳng bao giờ để lộ mình là cháu trai của đại gia Hoàng Lâm, trông anh rất giống con nhà bình thường từ đầu tóc, quần áo cho tới đồng hồ, điện thoại. Tại sao cô không thử kết bạn với anh chàng thiếu gia đang ngồi uống rượu kia nhỉ? Chỉ cần một cú vồ ếch được dàn dựng là có thể bắt quen được với anh. Cô có thể làm được mà, phải thế không?
Bảo đứng dậy nhẹ nhàng đi về phía quầy bar, trên tay cô là một vỏ chuối. Khi gần tới chỗ ngồi của Hải Anh, cô thảy vỏ chuối xuống sàn. Kế hoạch chỉ còn một bước nữa là thành công thì Hải Phượng bất ngờ đi từ đâu tới chân giẫm lên vỏ chuối và trượt cái véo, cả người đổ về phía trước. Hải Anh vội đưa tay ra đỡ theo phản xạ trước đôi mắt mở to của Bảo. Kế hoạch bắt quen với anh của cô hoàn toàn bị phá sản.
- Em dâu! Em có sao không? - Hải Anh giúp Phượng đứng vững.
Bảo trố mắt. Em dâu??? Sao Hải Anh lại gọi Phượng là em dâu?
- Dạ, em không sao. - Phượng cười dịu dàng, vuốt lại mái tóc. - Mà vỏ chuối ở đâu ra vậy?
Phượng nhặt vỏ chuối lên ném vào trong sọt rác sau quầy bar. Chợt phát hiện ra Bảo đang đứng gần đó, Phượng vẫy tay gọi cô lại:
- Ủa, bé định về hả? Ở chơi chút đã.
- Dạ, đâu có. - Bảo bước lại cười toe. - Em định đi tìm chị nói chuyện cho đỡ buồn.
- Ủa, chị nói thằng Nhím tới ngồi nói chuyện với em mà. Nó đâu rồi?
- Nhím nào vậy?
- Là cái thằng bưng cocktail và dĩa trái cây ra đó.
- Nó bê ra rồi đi đâu mất tiêu em có thấy đâu.
- Cái thằng… - Phượng bặm môi rồi xua tay. - Thôi, quên đi. Lại đây ngồi bé. Uống gì chị kêu mấy đứa làm cho.
- Dạ, thôi. - Bảo ngồi lên một chiếc ghế cao.
Hải Anh từ nãy giờ im lặng nghe hai chị em nói chuyện, lúc này anh mới lên tiếng hỏi Bảo:
- Bé nè, em có phải cô bé hồi chiều đụng phải anh ở nhà sách không?
Bảo nhoẻn cười:
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ