- Oái! Đã tới trường rồi sao? – Liếc mắt xuống đồng hồ – Trời 3p. Sao anh đi nhanh quá vậy?
- Hì. Có gì đâu. Em vào lớp học đi kẻo muộn.
- Cảm ơn anh. Gặp lại tôi sẽ báo đáp.
- Khoan đã… Em học lớp nào?
- 11 Toán.
- Vậy à. Trước kia anh cũng từng…. Mà em vào lớp học đi.
- Vậy bye anh
- Bye.
Nói xong cô đeo cặp và đi thẳng vào trường luôn. Trong đầu cô vẫn còn 1 số thắc mắc, nhưng chúng nhanh chóng bị khung cảnh trước mắt cô làm cho tan biến. Trường mới của cô thật đẹp và rộng. Đúng là trưởng điểm có khác, hình như trường mới được đầu tư xây mới lại với kinh phí hơn 600 tỉ đồng.
Mải nghĩ, bây giờ cô mới nhận rằng tất cả học sinh đều đang hối hả ra ngoài sân tập trung. Ồ, hôm nay là thứ 2, có lẽ là Chào cờ. Cô nghĩ phải nhanh chóng tìm lớp và ổn định thôi:
- Bạn gì ơi! Cho mình hỏi lớp 11 Toán ở đâu vậy? – Thấy có bạn gần đó, Tiểu Y liền tóm lấy hỏi. ( Ặc. Có vẻ hơi du côn)
- Ờ! Bạn nhìn thấy cái bảng xanh xanh kia không?
- Này! Ở đây nhiều bàng màu xanh như vậy tôi biết cái bảng nào chứ.
Tiểu Y nói xong thì tên kia đã mất hút từ lâu rồi (==”). Tiểu Y hừ lạnh 1 tiếng rồi lại lăng xăng đi tìm lớp của mình. Trời ơi, sao trường này đông học sinh quá vậy? Tiểu Y than thầm.
- Các hs nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị làm lễ chào cờ.
- Ôi mẹ ơi, phải nhanh chóng tìm lớp thôi.
Tiểu Y nói xong lại tiếp tục tìm. Hu ra! Chỗ kia hình như có cái bảng xanh đề 11 Toán thì phải, như bắt được vàng, cô vội chạy ra. Vừa tới nơi cô đã nhận ra tên yêu nghiệt đang ngồi chễm chệ ở cuối lớp. Bao hận thù nổi lên, sắc mặt biến đổi, cô hừ lạnh 1 tiếng:
- Hừ….
- Bạn gì ơi! Hình như bạn đang chắn tấm bảng của lớp tớ rồi. Bạn đứng sang 1 bên được không?
Kèm theo đó là tiếng cười rần rần của lũ con trai mà sau này Tiểu Y nhận xét là trông như lũ khỉ đột đang bị bỏ đói trong sở thú. Ặc. (==”). Vì hơi bất ngờ nên tạm thời các nơ ron thần kinh của Tiểu Y bị ngưng hoạt động hết. Phải mất mấy giây sau, cô mới lắp bắp:
- Ồ, mình…. mình…. xin lỗi….à…à…mình….mình…là thành viên mới của lớp. Rất vui khi được làm quen với các bạn trước như vậy. – Kèm theo đó là 1 nụ cười không thể rực rỡ hơn.
Lần này thì tới lượt 34 nam nhân + 10 nữ nhân bên dưới kia hóa đá. Trừ đúng 1 người vẫn đang thản nhiên đọc sách. Nói xong, Tiểu Y thản nhiên đi xuống cuối lớp, ngồi xuống chỗ trống duy nhất còn lại là chiếc ghế bên trên tên yêu nghiệt. Cô vừa ngồi xuống ghế thì tiếng xì xào nổi lên
- Tôi đã nghe nói lớp mình sẽ có thành viên mới. Nhưng không thể ngờ đó lại là 1 cô gái xinh như vậy.
- Ừ! Công nhận là xinh thật đó! Không biết có chảnh không nhỉ?
- Mày ngu thế! Lúc nãy không nhìn thấy cô ta đỏ mặt à, dễ thương vậy cơ mà.(><)
- Thôi đi mấy ông! Có xinh cũng chẳng tới lượt mấy ông đâu. “Cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga” – một bạn nữ quay ra lườm tên vừa rồi nói
- Im đi chúng mày! Ê!Đỗ Quyên Quyên. Mày có đối thủ rồi đó. – một bạn nữ khác quay ra phía 1 bạn trông có vẻ tiểu thư nói.
- Cô ta không xứng. Hừ… – Người tên Đỗ Quyên Quyên nói.
Tiểu Y nghe thấy hết, dù có chút khó chịu nhưng Tiểu Y vẫn cố nhẫn nhịn. Cô nghĩ mới vào lớp mới không nên sinh thù kết oán thì hơn, bớt được gì thì bớt. Quay xuống tên yêu nghiệt, cô thấy cậu ta chỉ nhíu mày 1 chút nhưng vẫn đọc sách như không nghe thấy chuyện gì.
- Chào bạn! – tên nam ghế trên quay xuống
- Ừk. Chào.
- Sao bạn tới muộn vậy? Sao hôm tập kết tớ không thấy bạn? Bạn tên gì? Bạn ở đâu vậy? Bạn định ở ktx hay nhà trọ? Hay nhà bạn gần trường…..Bla….Bla…
- Stop!
Tên kia lập tức im bặt….
- Bạn là con trai mà sao nói nhiều quá vậy? Tôi tới muộn hay không, có đi tập kết hay không thì chẳng liên quan gì tới bạn. Tuy cái gì cũng có lí do của nó nhưng xin lỗi tôi không có nghĩa vụ phải giải thích hay báo cáo với bạn. Bạn không phải bố tôi. Vậy nhé. Bạn làm ơn quay lên cho.
Tên kia ngượng chín mặt nhưng vẫn phải quay lên. Tiểu Y mỉm cười,1 nụ cười đắc thắng. Cô nghĩ. Như vậy có quá đáng không nhỉ, nhưng phải như vậy thì cô mới không thể bị bắt nạt được. Cô chợt nghĩ tới những ngày tháng sau này có thể trả thù tên yêu nghiệt đáng ghét ấy, làm cho hắn sống dở chết dở, cô bật cười ngây ngốc.
- Bạn kì quá. Sao lại cười 1 mình chứ.
Lại tên biến thái đó………..
- Này! Rốt cuộc sáng nay bạn uống nhầm thuốc hay là do thời tiết quá nắng khiến mấy dây thần kinh trong đầu bạn bị đứt hết vậy? Tôi cười là việc của tôi. Bộ tôi cười là thế giới mất hòa bình à…( Câu này Cat rất thích nên mượn của tác giả Kawi cho vào (^^))
- Thôi, thôi, tôi xin lỗi.
Do volum của Tiểu Y không hề nhỏ cho nên 3 lớp bên cạnh đều nghe thấy. Họ cười long trời lở đất khiến cậu bạn kia mặt đỏ bừng, chắc cậu ta đang ước có 1 cái lỗ nào đó để chui xuống cho bớt xấu hổ. Riêng tên yêu nghiệt thì chỉ buồn nhếch mép 1 tí rồi lại trở về trạng thái lạnh lùng ban đầu. Không hơn không kém 1 tảng băng biết di chuyển. Nhưng cảnh này đã bị 1 bạn nữ trong lớp phát hiện. Cô ta la lên:
- Oa. Hotboy lớp mình cười rồi kìa1
- Ai cơ? – Tiểu Y thắc mắc
Nhưng 88con mắt đổ dồn về phía yêu nghiệt đã cho cô câu trả lời. Cô xùy xùy tay nói:
- Hắn ta thì hotboy gì chứ. Mà có gì lạ đâu. Mọi ng chưa nhìn thấy cậu ta cười bao giờ à.
- Đúng vậy! – 44 con người đồng thanh đáp.
Tiểu Y chỉ nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất. Wtf? Cậu ta chưa cười bao giờ sao? Lạ thật. Tiểu Y quay xuống nhìn yêu nghiệt 1 lần rồi lại quay lên thản nhiên như không.
Tùng….Tùng….Tùng….Tiếng trống cất liên, lập tức toàn bộ hs nháo nhác như ong vỡ tổ đi về lớp mình. Tiểu Y nghĩ với bản chất hậu con bà đậu của mình thì kiểu gì cũng không thể lành lạnh đi vào lớp. Do vậy cô đi rất cẩn thận
- Cậu vẫn vậy? – Là yêu nghiệt
- Giật cả mình! Cậu điên à.
- Cái vỏ bọc đó. Vẫn chưa bỏ được sao?
- Vỏ bọc gì? Bỏ gì? – Tiểu Y giả nai
- Hừ….. – Yêu nghiệt hừ lạnh 1 tiếng rồi bỏ đi
- Phù!!!Hứ… Làm gì mà cứ như giết người ta tới nơi vậy. – Tiểu Y lầm bầm
*************
Chắc hẳn các mem đang rất thắc mắc về yêu nghiệt đúng không. Mọi chuyện sẽ đc sáng tỏ ở các chương sau. Còn đây là 1 số thông tin cơ bản về yêu nghiệt.
Tên: Lục Hải Băng
Tuổi: 17 – tuổi trẻ tài cao
Đặc điểm nhận dạng: Cục băng di động
Hotboy khối 11 THPT CBN
Chỉ số IQ: 183
Chỉ số AQ: Tùy tâm trạng
Lục Hải Băng xuất thân từ 1 gia đình có thể nói là nghèo khó. Bố mẹ làm chỉ đủ ăn và nuôi anh cùng em trai ăn học. Anh cùng Lâm Y Y không phải thanh mai trúc mã nhưng lại có rất nhiều điểm tương đồng. Anh cùng cô học 3 năm tiểu học rồi lên cấp 2 mỗi ng 1 trường. Tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại. Nhưng Trái Đất có hình tròn, anh và cô lại gặp nhau ở trường cấp 3 này.Và cũng từ đó mở ra biết bao nhiêu chuyện.
Nguồn: DakMil.WapSite.Me
Chương 02: Không biết nên đặt tên là gì nữa
……………….Tới cửa lớp, Tiểu Y đứng bên ngoài đợi cô giáo chủ nhiệm gọi vào. Cô cảm thấy hơi run:
- Lâm Y Y! Có gì mà phải run chứ. Can đảm lên.
- Hôm nay cô xin giới thiệu với cả lớp 1 thành viên mới. Bạn ấy có lực học rất tốt. Các em hãy cùng giúp đỡ nhau và nhớ không được bắt nạt bạn ấy nhé.
Nói rồi cô quay ra cửa lớp gọi.
- Vào lớp đi em.
- Dạ!
Tiểu Y đi vào lớp với khuôn mặt không thể toa toét hơn. ( Trông chẳng khác gì mấy con đười ươi (==”)
- Chào các bạn. Mình tên là Lâm Y Y, thành viên mới của lớp. Mong các bạn giúp đỡ.
Nói rồi cô cúi đầu chào tất cả mọi người.
- Được rồi các em! Bây giờ là việc xếp chỗ ngồi cho bạn Y Y.
Cô Thẩm Bình – tên GVCN đảo mắt quanh lớp rồi nói.
- Lớp ta có 45 bạn, thêm Tiểu Y là 46. Nhưng lớp còn khá nhiều chỗ trống nên cô cho em lựa chọn.
- Dạ vâng ạ. Cảm ơn cô.
Tiểu Y đảo mắt 1 vòng quanh lớp. Đang định lên tiếng thì:
- Tiểu Y xinh đẹp. Bạn ngồi đấy đi
- Ông vẫn chưa từ bỏ à. Tiểu Y, sang đây ngồi với tớ đi.
- Đừng! Tiểu Y phải ngồi chỗ tôi
- …………….Bla…..Bla…..
- Có gì mà mọi người có vẻ hào hứng vậy. Lũ adua.
Nói rồi người đó khẽ nhếch mép cười. Một nụ cười đầy khiêu khích. Nhìn kĩ cô mới biết đó là người họ Đỗ tên Quyên ban nãy. Lập tức tiếng huyên náo, ồn ào ban nãy tan biến. Nhanh như chưa hề tồn tại vậy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ