- Ngồi đây đi.
Một giọng nam lạnh lùng vang lên. Tiểu Y phát hiện ngay ra đó chính là tiếng của yêu nghiệt. Cô vội vàng nhìn sang cô Thẩm Bình thì chỉ thấy cô đang chăm chú nhìn Hải Băng. Còn lại 44 người khác thì cằm rớt xuống đất, hóa đá hết cả rồi.
Cô Thẩm Bình cũng hết sức ngạc nhiên nhưng với cương vị là 1 giáo viên, cô không thể thể hiện ra bên ngoài giống như học sinh của mình được. Hải Băng từ lúc mới vào lớp đã khiến cô ngạc nhiên hết lần này tới lần khác. Cô không chỉ ngạc nhiên về trí thông minh tuyệt vời của anh, mà còn ngạc nhiên với thái độ của anh. Đặc biệt là đôi mắt. Nhìn rất đáng sợ. Cũng chính vì đôi mắt ấy mà tiết đầu lên lớp cô đã dạy sai cả chương trình. May là không có vẫn đề gì xảy ra. Bình thường Hải Băng rất ít nói, nhưng 1 khi đã thốt ra lời thì đã chắc như đinh đóng cột. Lần này anh lại nói như vậy, phải chăng có 1 lí do nào đó???
Về phần Tiểu Y, thấy thế nguy nên định lên tiếng phản đối
- Thưa…thưa cô…
- Được rồi, quyết định như vậy đi. Em sẽ ngồi cạnh Hải Băng.
Lời nói vừa thốt ra, lập tức 45 con người hóa đá tập 2 ( lần này bao gồm cả Tiểu Y (T,,T)) Tiểu Y lệ rơi đầy mặt nghĩ. Wtf? Cô ngồi cạnh hắn sao. Chẳng lẽ 3 năm vẫn chưa đủ sao. Lần này thì thảm thật rồi.
- Em về chỗ đi.
Tiểu Y lững thững đi về chỗ, 43 cặp mắt khác hét nhìn cô, nhìn Hải Băng rồi lại nhìn Tiểu Quyên. Có gì mà phải nhìn? Có lên đoạn đầu đài cũng là cô chứ có phải họ đâu mà phải nhìn? Hơn nữa, sao phải nhìn cô ta? ( Dám ví chuyện ngồi cạnh anh Hải Băng ẹp trai vậy là lên đoạn đầu đài hả bà) Nghĩ vậy cô cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Quyên. Và thật “trùng hợp”, Tiểu Quyên cũng đang nhìn cô nhưng với 1 ánh mắt ….. hình viên đạn. Tiểu Y bất giác chột dạ, nuốt nước bọt “ực” 1 cái. Tiểu Y về tới chỗ thì lập tức tiếng xì xào nổi lên:
- Mọi người mọi người. Rốt cuộc giữa cô ta và Hải Băng có quan hệ gì nhỉ? Cô ta là gì của Hải Băng?
- Bạn gái sao?
- Ai mà biết chứ. Hứ.
- Bạn gái sao? Không phải chứ.
- Hải Băng lạnh lùng vậy mà. Đúng là lầm lì xì ra khói.
- Nhưng Hải Băng đẹp trai moz.
- Lần này cô ta thảm rồi.
- Hả. Sao lại thảm.
- Nếu cô ta là bạn gái Hải Băng chẳng phải sẽ đối đầu với Quyên Quyên sao?
- Ukm. Đúng vậy.
- Vậy mấy cậu có nhớ mấy cô gái lần trước dám tới lớp mình tỏ tình với Hải Băng không?
- Uk. Tội nghiệp cho họ quá.
- Rồi cô ta cũng vậy thôi.
- …..Bla…Bla….
- E hèm! Các em trật tự đi. Chúng ta cùng học bài nào. Hôm nay chúng ta sẽ học bài……
Vậy là tiết học đã bắt đầu.
- Này! Nhìn ra chỗ khác đi. Mặt tôi sắp thủng rồi.
- Hả.
- *nhếch mép* Đẹp trai quá à.
- Cái gì. Đồ điên. Tuy vẻ ngoài có chút hơn người đấy. Nhưng để đươc tôi ngắm thì còn lâu nhá. Đồ nhỏ nhen, bẩn tính.
- Cậu…..
- Sao? Tôi nói đúng quá còn gì
- * xiết chặt tay* *nghiến răng trèo trẹo*
- Á. Đau quá. Cậu..cậu có buông ra không?
- Hừ…. – Hải Băng mặt đen như đít nồi, buông tay Tiểu Y ra.
Cô vừa xoa tay vừa nhìn xung quanh. Đúng là xấu hổ mà. Ủa. Sao mọi người đều nhìn cô hết vậy. Mặt cô có dính gì sao.
- E hèm! – Hải Băng lên tiếng
Ngay lập tức những con mắt ấy trở về vị trí ban đầu, chăm chú nghe giảng. Tiểu Y đáng thương, hết nhìn bạn lại nhìn Hải Băng mà chẳng hiểu gì. Thôi kệ vậy. Cô lẩm bẩm 1 mình. Im lặng được 1 lúc, cô lại quay sang bên Hải Băng. Thấy anh đang đọc truyện tranh cô lên tiếng:
- Cậu không học à?
- …
- Không sợ cô mắng sao?
- …
- Bài hôm nay rất quan trọng đó
- Tôi đang học đấy thôi.
- Nói xạo! Cậu đang đọc truyện tranh mà.
Hải Băng quay sang nhìn cô với 1 ánh mắt sắc lạnh. Tiểu Y cảm thấy như có 1 luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
- Shut up! I khow.
……………………………………….
12h trưa. Tiếng chuông báo hết tiết vang lên. Tiểu Y thu dọn sách vở, đồ đạc khoác ba lô ra về. Hôm nay cô còn phải qua phòng trọ xem có thiếu gì hay bừa bọn gì không để còn vào ở luôn. Đồ đạc, vali, sách vở chắc Lâm bố đã chuyển tới rồi. Ra tới cổng, cô sực nhớ ra sáng nay không phải cô cuốc bộ mà là có đi xe. Cô thầm trách mình ngốc. Sao lại tin lời tên lạ mặt đó. Dù nghĩ như vậy nhưng theo quán tính, cô vẫn chạy ra chỗ xe hỏng ban sáng. Có quỷ mới tin chiếc xe vẫn còn ở đó. Nhưng lỡ đâu….Ồ. Trống trơn rồi, lần này thì mất thật rồi. Biết nói sao với Lâm bố đây? Tiền chục triệu đấy chứ ít à. Hơn nữa, chẳng lẽ bây giờ cô phải cuốc bộ hơn 5km về nhà trọ sao? Bất lực, mệt nữa, cô ngồi thụp xuống đường và….khóc như mưa…Ặc…(Chị Tiểu Y nhà mình mà cũng mít ướt gớm)
- Này! Lau đi.
Tiểu Y ngước đôi mắt sũng nước lên nhìn thì thấy trước mặt mình là 1 chiếc khăn mùi xoa nam, được gấp vuông vắn.(Thời này còn có người dùng khăn mùi xoa không?) Và người cầm nó là……
- Yêu nghiệt! – Tiểu Y nói trong tiếng nấc.
- Tôi ghét con gái khóc. Lau đi.
- Mất…mất xe rồi. – Tiểu Y lau nước mắt nói.
- Ngốc như cậu không mất mới lạ.
- Này…! Cậu nói gì hả? _ Và chị Tiểu Y…hết khóc.
- Có về không?
- Hả?
- Cậu muốn cuốc bộ về tôi cũng không cản đâu.
- Gì cơ?
- Lên xe tôi đèo về.
- Ukm.
Tiểu Y lên xe nhưng vẫn còn sụt sịt.
- Ở đâu?
- Hả?
- Nhà trọ.
- Uk. Tớ quên. Số 132 đường X
- ….
- Cảm ơn cậu.
- ………
Vậy là Hải Băng im lặng đèo Tiểu Y về. Bỗng cô cảm thấy có cái gì đó vui vui. Hải Băng vẫn là Hải Băng. Ở lớp nghe bạn bè nói cô không tin Hải Băng đã thay đổi nhiều như vậy. Trước kia anh không phải con người lạnh lùng như vậy. Trước kia, trước kia. Đúng rồi, trước kia cô và anh có rất nhiều kỉ niệm. Buột miệng cô hát vài câu
Setsunaku furitsumoru yuki no youni mabushi sugite
Hakanaku tokete yuku oto no youni naka zuni iru yo
Nani mo nai to omotteita keredo jitsu wa tsuraku kurushiku
Nagai kaidan nobori tsukare yatto aeru to omotta no ni
Mou inai no ne uketomerarezu
Shikat anai kara kono song kikou ka
Ima nani shiteru no, nani shitaino ore wa koko da
Messeeji tsutaeruyo aishiteta iya, aishiteru
Nanika aruto omotte ita miburiteburi imi mo nakute
Ano nukumori to ano yasashisa ga
Nai no dakara mou kono song kikou ka
Tsurai yo setsunai yo sabishii yo kurushii yo nakitai yo
Arigatou iu mae ni gomen oiwazuni aa
Ima nani shiteru no , nani shitai no ore wa koko da
Messeeji tsutaeruyo aishiteru
Setsunaku furitsumoru yuki no youni mabushi sugite
Tsuyoku ikite yuku hana no youni shiawase ni nare
- Này!
- Gì. – Tiểu Y im lặng. Hình như vừa rồi cô hát hơi quá lố thì phải. Mọi người bên đường đều chú ý tới giọng ca “oanh vàng” của cô.
- Cậu không biết xấu hổ à?
- Hả? – Chị Tiểu Y giả nai nhiều quá nhen
- Giọng hát của cậu… dở ẹc. Đừng làm tôi mất mặt. Hơn nữa cậu nặng như trâu ý. Sao không tự lăn về nhà đi.
- Cái gì? Tôi có 42kg đấy.
- Tôi tưởng hơn tạ chứ. – Hải Băng tỉnh bơ trả lời lại.
- Cái gì? Cậu….cậu…cậu đi chết đi.
Hải Băng khẽ nhếch mép mỉm cười, 1 đường cong tuyệt mỹ. Lâu lắm rồi anh không được tranh luận với ai như vậy. Cuộc sống khi con người ta lớn lên thật là khác. Không thể tùy tiện biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Nhưng đối với cô, anh luôn cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa còn cảm thấy vui khi chọc cô tức giận(==’)
- Đúng là…Vừa đèo được người ta 1 đoạn đã so đo tính toán. Cậu vẫn nhỏ mọn như trước. – Tiểu Y lầm bẩm
- Xuống đi.
- Hả? Tôi mới chỉ nói như thế mà cậu định cho tôi cuốc bộ hả.
- Gì? Nói gì? Tới nơi rồi mà
- …..*á khẩu* – mấy giây sau – Hì hì, cảm ơn cậu.
Tiểu Y xuống xe định mở cửa vào nhà thì….
- Này! Này! Cậu làm gì vậy hả? – Tiểu Y thét lên
- Vào nhà
- Đây là nhà tôi. Sao cậu vào nhà tôi chứ.
- Ăn cơm.
- Cái gì.
- Tôi đèo cậu về. Cậu không báo đáp tôi gì sao?
Nói rồi Hải Băng vào nhà, ngồi chễm trệ trên ghế sôfa ngoài phòng khách. Hai chân gác lên bàn.
- Hừ…Đồ làm phách.
Tiểu Y quang cặp vào mặt Hải Băng rồi ngoan ngoãn vào bếp. Hải Băng chỉ nghe thấy tiếng động trong bếp nhưng không biết cô nấu gì.
….15p sau….
- Này! Ăn đi.
Tiểu Y vứt cái nồi kêu “bịch” 1 tiếng xuống bàn.
- Bát? – Hải Băng hỏi
- Không có.
- Cái gì đây?
- Mì.
Vậy là Hải Băng ăn mì do Tiểu Y nấu. Nhưng vừa cho được đũa mì vào miệng thì nước mắt chảy ra ròng ròng, mặt cũng đỏ lên nhanh chóng. Hải Băng mặt đen như đít nồi nhìn ai kia đang cười nhăn nhở
- A! Tôi quên. Lúc nãy cho ớt hơi quá tay. Cậu ăn ngon miệng
Nói rồi, Tiểu Y quay lưng cút thẳng lên tầng 2. Nhưng vừa đi được 1 đoạn thì.
- Á. Quên mất.
Cô liền chạy 2 bước 1 xuống cầu thang. Nhưng may mắn lần này không được hít đất nữa. Thì ra là cô chạy ra phòng khách lấy ba lô. Cô lấy từ ba lô 1 cuốn sổ tay. Có lẽ để khi tham quan nhà có thiếu gì còn có cái ghi vào rồi bổ sung sau. Tầng 2 gồm có 1 phòng ngủ khoảng 30,32m2 gì đấy và 1 phòng WC. Tất cả tường đều sơn màu kem. Có hoa văn nhỏ li ti. Nhìn rất trang nhã. Bên ngoài có ban công khá rộng. Phòng ngủ có 1 chiếc giường đôi có ga, chăn, gối màu tím viền trắng kê giữa phòng. Bên phải giường là 1 chiếc tủ quần áo khá lớn màu gỗ. Bên trái giường là 1 chiếc bàn học. Đối diện với giường là 1 chiếc giá sách lớn, chạy dọc hết bức tường. Trên đó Lâm bố, Lâm mẹ đã sắp xếp tất cả sách,sách tham khảo, vở, tiểu thuyết , truyện tranh….của cô. Bên ngoài ban công thì bên trái có 1 chiếc xích đu, bên phải có 1 bộ bàn ghế, đối diện với cửa thì toàn là hoa. Từ cầu thang đi xuống là phòng bếp. Phòng bếp khá nhỏ. Nhưng có đủ bếp, trạn… còn có 1 chiếc tủ lạnh nhỏ nữa. Giữa phòng có 1 bộ bàn ăn. Bên ngoài là phòng khách có diện tích bằng phòng ngủ. Phòng khách khá đơn giản, góc trái cửa ra vào có 1 bộ ghế sôfa màu trắng. Đối diện với bộ ghế là tủ đựng TV… Xem ra bố cô đã chuẩn bị hết rồi. Cô chỉ cần sắm thêm 1 chút đồ gia dụng thôi. Cô đi ra ngoài phòng khách thì thấy tên yêu nghiệt đã ăn xong nhưng không chịu rửa xoong nồi gì hết...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ