_ Mọi việc bên đó vẫn ổn chứ Minh? - chị nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
_ À dạ vẫn tốt ạ! Cửa hàng đông khách chứ chị?
_ Um..vẫn ổn, Minh ở đó đừng ăn uống tiết kiệm quá rồi lại ốm, không có ai bên cạnh...với lại chị biết chuyện em gửi tiền về để mở cửa hàng cho chị rồi.
_ Trời! Đã nói với má vậy rồi mà còn haizz
_ Minh à! Đừng đối tốt với chị quá như thế...chị...chị sợ mình không làm chủ được cảm xúc.
Tôi im lặng vì chẳng biết nói gì hơn...trước đó tôi đã dặn má hai là mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền về rồi thêm ít tiền trong tài khoản nữa để mở cho chị cái shop quần áo...chủ yếu là tạo cho chị việc làm để nguôi ngoai bớt nỗi buồn. Chị hay suy nghĩ linh tinh, sợ nghĩ ăn bám hay gì gì đó thì mệt.
_ Sao Minh không nói gì?
_ À không! Chị đừng nghĩ ngợi gì cả, thôi em có chút việc, chào chị lúc khác mình nói chuyện nha
_ Minh vẫn vậy nhỉ, luôn trốn tránh hì...mau về nhé, cu Bi nhớ em lắm đó
Chị cười buồn rồi kết thúc cuộc trò chuyện, một khoảng lặng trong căn phòng lạnh lẽo...tắt điện nằm trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ nổi, đêm nay sẽ khó ngủ lắm đây, bật dậy mở tủ lấy chai rượu và cái cốc bỏ vài đá rồi ngồi xuống nền nhà tựa vào giường. Vị đắng nồng sộc thẳng lên mũi khiến tôi khẽ nhăn mặt, khói thuốc bay mờ ảo...những lúc có tâm trạng thì tôi thường như vậy. \"Bi nhớ em lắm đó\", bật cười khi nghĩ lại câu nói này của chị...cuộc sống mập mờ, tình cảm bế tắc, làm sao để tôi có thể thoát khỏi cái mớ bòng bong chết tiệt này đây. Những lúc này cần lắm một ai đó ở bên cạnh để trải hết mọi nỗi niềm, xung quanh chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo...tối tăm, le lói chút ánh sáng mờ ảo từ cái đèn đường qua lớp rèm cửa sổ, khu phố đã về đêm nhưng còn nhộn nhịp lắm, tiếng cười nói lẫn trong tiếng còi xe inh ỏi, đâu đó đằng xa tiếng còi báo hiệu của cảnh sát đi tuần...âm thanh ồn ào và hỗn tạp giống như những suy nghĩ đan xen, đối lập nhau trong đầu tôi vậy. Ngụm rượu đắng ngắt khiến tôi khẽ rùng mình...điếu thuốc đã tàn trong tay từ lâu mà tôi chẳng hề hay biết...mọi chuyện sẽ ra sao?
Buổi sáng bị đánh thức của tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, uể oải mở mắt cố lết cái thân xác mệt mỏi vì đêm qua ngủ gục, vào về sinh cá nhân..chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì khi mà miệng đắng ngắt. Vơ vội cái áo khoác rồi đi ra ngoài...tuy ngoài trời nhiệt độ khá thấp nhưng cái lạnh không đến nỗi cắt ra cắt thịt như ở nhà nên tôi chịu được, thể trạng kém nên mỗi khi trở rét hay thay đổi thời tiết là tôi thường bị viêm họng hay sốt nhưng qua bên này vẫn thấy ổn, lạ thật. Hòa vào dòng người trên phố, đa phần người dân ở đây thường đi bộ đi làm, một nét văn minh mà mình cần học hỏi...cũng chẳng dại gì mà áp đặt với bản thân vì chỗ làm của tôi khá là xa nên đi xe điện cho lành. Đến nơi làm việc như thằng mất hồn, cảm giác mệt mỏi ngấm dần vào cơ thể..hai mắt trĩu xuống, cố gắng tập trung để quên đi cái cảm giác đó. Hết ngày, trở về nhà vừa mở cửa ra là tôi nằm bẹp trên giường chẳng thèm đóng cửa, giờ có trộm hay cướp thì cũng mặc kệ. Mê man không biết gì cho tới khi có vật gì đó mát lạnh chạm vào mặt, mở mắt thì nhận ra con bé người tàu đang lau mặt cho mình...mọi lần mời vào chơi thì nằng nặc từ chối mà lần này lại chủ động. Nó thấy tôi tỉnh thì vội bật dậy chạy ra ngoài, đang thắc mắc thì ông bố con bé bước vào trên tay cầm cái túi gì đó, mùi thơm này không lẫn vào đâu được. Sau khi ăn no, uống thuốc xong, cảm ơn rồi chào qua chào lại vài câu thì ông ta đứng dậy ra về rồi quay người lại chỉ tay vào cái chốt cửa ý muốn tôi chốt lại...công nhận lão này cũng chu đáo ra phết. Ngồi một lúc nữa thì thấy đỡ hơn chút, gượng dậy mò ra định chốt cửa vào thì gặp ngay con bé kia nó đứng lù lù trước cửa..giật mình suýt ngã, con bé lúng túng chắp tay ra sau giấu cái gì đó khiến tôi nheo mắt khó hiểu. Đang định cất lời hỏi thì nó chìa cho tôi cái túi nhỏ màu đỏ...qua trình bày và giải thích bằng cả ngôn ngũ lẫn cử chỉ thì tôi mới hiểu đó là cái bùa may mắn của bọn tàu. Cũng cảm ơn và vui vẻ nhận lấy và đóng cửa lại sau khi con bé kia về phòng...nằm trên giường suy nghĩ mông lung rồi chợt cầm cái \"bùa may mắn\" lên nhìn ngắm, mùi hương khá thơm và nhẹ nhàng khiến tôi có cảm giác dễ chịu hơn đôi chút...kì lạ thật.
Đến giờ onl nên tôi bật máy lên, cả ngày chỉ có lúc này là rảnh để có thể nói chuyện được nên bắt buộc tôi phải mở máy. Vài tin nhắn của hai con bé kia, trả lời ngắn gọn, lúc sau tôi nhận được cuộc gọi của thằng Kiên
_ Đã cơm nước gì chưa mày? - vẫn là cái giọng ồm ồm của nó
_ Vừa ăn xong! Ở nhà mọi thứ vẫn tốt chứ?
_ Ờ! Từ ngày Yến sinh bé Na xong là tao chẳng còn thời gian rảnh nữa mày à?
_ Vợ đẹp con ngoan như mày là nhất rồi còn kêu than cái gì nữa
_ Biết là thế nhưng...à mà thôi, tao có chuyện này muốn nói với mày nghe nhưng phải hứa là giữ bình tĩnh nghe chưa?
_ Rồi...nói nhanh đi, úp mở sốt ruột
_ Cái Trang nó về Việt Nam rồi đó, được gần tháng nay
_.....
_ Mày có nghe bố nói không đấy hả?
_ Ờ ờ có nghe...sao..sao giờ này mày mới nói cho tao biết
_ Có lí do cả...đó chỉ là một nửa, nó về cùng một thằng du học sinh nữa...qua điều tra của tao thì thằng đó ăn đứt mày với lại nhiều làn tao gặp hai đứa nó tình cảm, ôm, nắm tay các kiểu từ nhà hàng cho tới rạp chiếu phim...mẹ kiếp
_ Mày chắc chứ?
_ Mắt bố mười trên mười đó con...cả chị Nhung còn biết nữa là haizz...lòng dạ đàn bà đéo thể nào lường được, chấm dứt hi vọng đi được rồi đó mày, trở về với thực tại và quý trọng người đang ở bên cạnh mình đi
Tôi tắt máy vì không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào nữa của thằng Kiên...thay đổi thật sao? Người mà tôi vẫn cứ ngu ngơ chờ đợi rồi hi vọng đang cười nói vui vẻ bên cạnh một người đàn ông xa lạ...chết tiệt thật. Tôi như phát điên lên, muốn đạp đổ mọi thứ..tại sao Trang lại đối xử với tôi như thế, \" Em sẽ quay về\"...nực cười cho sự ngu ngốc của tôi. Bất lực thực sự khi đang ngồi chết dí trong bốn bức tường ở một đất nước xa xôi, người mà mình thương yêu bấy lâu đang tay trong tay cười nói với người con trai khác, lời như đồn. Chỉ còn rượu và thuốc lá có thể giúp tôi quên đi nỗi đau này...cảm giác bị phản bội nó đau thật, tự dưng mình bị biến thành một thằng hề trong con mắt những người khác. Chỉ trách mình quá ngu ngốc thôi, chợt nhận ra sự mù quáng đến lú lẫn...dù có yêu nhau thật lòng đi chăng nữa thì cũng chẳng đến được với nhau khi mà mẹ Trang kiểu gì cũng bất chấp thủ đoạn để ngăn cản, gia cảnh không hợp. Đúng! Hoàn toàn đúng, một thằng ất ơ, đầu đường xó chợ lại dính thêm cái mác tù thì là sao sánh ngang với một tiểu thư giàu sang được nuông chiều từ nhỏ. Tình cảm nó khiến tôi trở lên ngu muội.
Tôi phải quay về để xem người con gái đó có thực sự như lời thằng Kiên nói không? Đau một lần rồi thôi...sẽ chẳng còn niềm tin nữa khi mà nó dần trở nên xa xỉ, \"anh chờ em nhưng em không hề đợi anh\"
__________________
Phần 3
Sáng hôm sau chợt tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại...khẽ mở mắt nhưng nhanh chóng phải nheo lại bởi ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ, cơ thể mệt mỏi với cái đầu nặng trịch, cổ họng bỏng rát..đưa tay xang bên cạnh định với lấy ly nước như một thói quen nhưng nhận ra là cả đêm qua do uống hơi nhiều nên nằm ngủ luôn trên nền nhà. Gượng dậy bò lồm cồm đến giường với lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi...bác Xuân gọi.
_ Dạ! cháu chào bác - tôi giật mình khi nhận ra bác Xuân gọi nên vội bắt máy
_ Làm gì mà bác gọi cả chục cuộc không bắt máy thế?
_ Thấy trong người không được khỏe nên ngủ quên mất
_ Vậy à! Ốm đau thế nào để lát bác qua đưa đi viện...đừng như mấy lần trước
_ Dạ không sao đâu bác...nghỉ ngơi là khỏe liền ạ
_ Um...vậy ăn chút gì rồi uống thuốc vào, nghỉ ngơi bao giờ khỏe thì đi làm cũng được.
_ Cháu cám ơn bác
_ Ơn huệ gì...bác coi mày như con cái trong nhà, có việc gì cần thì cứ nói đừng ngại.
_ Dạ cháu biết rồi ạ
Nói thêm vài ba câu nữa thì bác Xuân có việc bận nên cúp máy, quăng con điện thoại lên giường rồi nhìn đống tàn thuốc với chai rượu lăn lóc trên nền nhà. Lắc đầu thở dài, châm điếu thuốc cuối cùng trong bao, ngồi tựa vào tường ngẫm nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, thêm một lần nữa...một người con gái vội đến và chợt đi, có phải chăng là họ đang muốn trêu đùa tôi, thử xem sức chịu đựng của tôi lớn đến nhường nào...chết tiệt. Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đợi chờ thì cái ngày mà tôi hằng chờ đợi đã đến nhưng không ngờ nó lại bất ngờ và cay đắng đến vậy. Đã từng suy nghĩ rất nhiều và chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho tình huống xấu nhất là Trang sẽ không bao giờ quay trở lại nhưng chưa hề nghĩ và cũng chưa từng tưởng tượng ra cái viễn cảnh Trang có người khác, có vẻ như tôi quá tự tin vào tình cảm Trang dành cho tôi mà quên mất đi một điều là sự cô đơn, nỗi nhớ luôn thôi thúc con người ta cần có một ai đó ở bên cạnh để chia sẻ, đồng cảm và hơn hết là một điểm tựa những khi yếu lòng. Nếu Trang có người khác thì tôi hiểu và không hề trách Trang, khoảng cách và thời gian là hai yếu tố làm tình yêu trở lên phai nhạt, nhưng khi vượt qua được thử thách đó thì tình cảm lại bền chặt hơn bao giờ hết. Mối tình đầy ngang trái này đã được dự liệu có kết cục như vậy từ trước, hai con người cứ cố chấp muốn vượt lên mọi thử thách, mọi rào cản để được đến bên nhau nhưng đâu biết rằng cuộc sống thực sự không như trên phim ảnh...có cố đến đâu đi chăng nữa thì cũng vậy thôi, đôi khi chấp nhận lại là một cách sống. Nhưng khốn nạn thay là trong thâm tâm tôi vẫn chưa hoàn toàn tin những điều thằng Kiên nói là thật...không phải tôi không tin nó mà là vẫn ngờ vực về chuyện Trang có người khác, dù sao tôi cũng hiểu rất rõ về con người của cô ấy, nhưng tại sao khi quay trở về mà cô ấy không tìm kiếm tôi hoặc ít nhất cũng là một cuộc gọi hay một tin nhắn thôi cũng được. Chết tiệt thật! Hay là cô ấy đã hoàn toàn quên tôi, một thằng từng xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy. Liệu rằng cô ấy đang có một nỗi khổ tâm nào đó mà tôi không biết...không chắc về điều này, có lẽ tôi chỉ là một thằng thất tình đang cố chấp viện mọi lí do để níu giữ chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại. Những suy nghĩ trái chiều cứ lặp đi lặp lại khiến đầu tôi muốn nổ tung, muốn biết được sự thật thì chỉ còn một cách..tôi sẽ quay về để chứng thực mọi thứ để khỏi phải ân hận về sau, nỗi đau này cần được dứt khoát một lần, cứ dai dẳng như vậy có khi tôi phát điên mất....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ