Đã bao ngày dài, đoạn đường đời cô đơn mình anh bước… đến một ngày khi nỗi nhớ lớn dần thành tuyệt vọng, anh gục ngã trên đường tìm về em.
Qua một khu vườn khô cằn sỏi đá, anh nằm xuống nghỉ, bao nhiêu sức lực như bay mất khỏi cơ thể, mắt mệt đến mức không còn gắng gượng để nhìn xung quanh. Một cơn mưa lớn rơi rụng từ trời, gió bần bật đuổi nhau. Anh thiếp đi và từ từ mất dần cảm giác…
Trong giấc mơ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, anh nghe một giọng nói thận quen, rồi vị ngọt và hơi ấm đã từ lâu không gặp… cố chút sức tàn mở mắt, anh nhìn thấy em đang ôm chặt anh vào lòng.
Ra là bấy lâu nay, khi không có anh bên cạnh, em cũng đã mãi đi tìm anh khắp nơi. Ta cứ mãi tìm nhau, để rồi chỉ khi một người dừng lại mới có thể gặp. Định mệnh là thế sao?
Cơn mưa ngưng rơi tự lúc nào. Mặt trời nhẹ nhàng gởi tặng chút nắng để anh và em cùng sưởi ấm. Cảm động trước tấm lòng, tình cảm của hai nửa quả táo, Thượng đế dùng quyền năng của mình để hàn gắn chặt vết tách đôi ngày trước, đồng thời, Người cũng chọn trái cấm làm biểu tượng của tình yêu thăng hoa và hòa hợp. Ấy vậy mà đến ngày nay, chúng ta vẫn luôn được dạy rằng, khi tình yêu đến một ngưỡng nhất định, người ta sẽ được cùng nhau nếm trái cấm.
Khi sống cùng cam, nho, dưa hấu, một nửa trái cấm đã mang trong mình chút vị chua, vị chát, vị ngọt ngào… cũng như trong tình yêu, sẽ có chút ghen tuông, ích kỷ và có cả bao dung, vị tha lúc cần thiết. Có thể đôi khi những việc không hay trong tình yêu làm nó rạn nứt, chia lìa, nhưng với tình yêu đích thực, một duy nhất mà Thượng đế đã an bài cho mỗi người, thì tình yêu sẽ luôn luôn bền vững, vì vốn “sự gì Thiên chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly”.
Tình yêu cơ bản giống như một phép thử, để đến được đáp án cuối cùng, chúng ta phải chấp nhận những lần thử và sai. Cái sai có khi làm ta nản lòng, nhưng vẫn tiếp tục thử vì nhu cầu tìm được đáp án luôn là cần thiết.
Sẽ có lúc chúng ta cảm thấy cô đơn đến cùng cực, nhìn bao người tay trong tay, lòng dâng lên nỗi buồn không nhẹ. Nhưng hãy tin rằng, ở đâu đó trên thế gian này vẫn có một người chờ đợi, tìm kiếm ta, và đến một ngày ta sẽ gặp nhau, như hai nửa trái cấm vẫn tìm nhau dù muôn trùng sóng gió!
Luận đàn bà
Chẳng biết từ lúc nào mà cụm từ “tính đàn bà” luôn được dùng tặng cho một thằng đàn ông không đúng chuẩn đàn ông. Nói nôm na ra thì cứ hễ đàn ông mà nói nhiều, nhỏ nhen, ích kỷ, so đo… thì đều được tặng cho cái chữ “đàn bà”.
Rõ ràng trong lịch sử ghi lại, đã không ít người đàn bà được vinh danh trên lịch sử, từ nữ hoàng, đến thủ tướng, từ nữ tướng đến anh hùng… nhưng đàn bà vẫn cứ ngàn đời bị cho là không tốt. Ừ thì cánh đàn ông sẽ bảo, số trường hợp nổi trội kia chỉ là cá biệt, còn phần nhiều vẫn là xấu xa. Rõ ràng người ta lờ đi, lảng tránh, sợ hãi khi nhìn nhận rằng một con đàn bà có thể hơn mười thằng đàn ông gấp bội.
Một thằng đàn ông nói nhiều, người ta kêu nó là đàn bà. Còn một con đàn bà ít nói, họ gọi nó là con câm!
Vậy chung quy… con đàn bà là thế nào?
Theo kinh nghiệm non nớt của bản thân cùng những gì chứng kiến, con đàn bà cơ bản nhất sẽ phải làm những việc sau.
5 giờ sáng, con đàn bà lồm cồm tỉnh giấc, trong khi thằng đàn ông vẫn ngáy o o trên giường, rồi thì bắt đầu chuẩn bị vở tập, quần áo, lo buổi ăn sáng cho chồng con. Thằng đàn ông thì ngủ dậy, ngồi nhàn nhã ăn sáng, đọc báo, lâu lâu vỗ đùi cái đét vì biết đội banh mình thích tối qua bị loại, xoay qua cằn nhằn đàn bà sao đồ ăn hôm nay hơi mặn. Xong xuôi, đàn bà ngồi ăn qua quýt cho qua bữa rồi lại ào đến công ty làm việc. Tranh thủ đứng trong thang máy nhìn lại nhan sắc dần tàn phai.
Việc của con đàn bà ở công ty ai dám nói ít hơn cánh đàn ông, có khi còn nhiều gấp bội. Vừa ra khỏi đống công việc cao như núi, con đàn bà lại tất tả đi đón con về, nháo nhào vào bếp nấu cho kịp bữa cơm tối, dọn dẹp nhà cửa, tắm cho con, cho nó học bài rồi chờ đàn ông về nhà ăn cơm. Thấy trễ quá chưa về, đàn bà nhắn tin vẫn không hồi âm, lo lắng nên gọi điện thoại thì khóa máy… bồn chồn cả đêm không yên nhưng vẫn phải dối con là ba đi công chuyện để nó vào ngủ trước.
Đàn bà ngồi chờ mòn mỏi như cây kim giây quay hoài không nghỉ, hỏi đời mình cứ như cái vòng bất tận đó sao, có khi nào đến lúc nhắm mắt xuôi tay thì mới dừng lại? Tàn nửa đêm thì thằng đàn ông mò về, người nồng nặc mùi rượu, phảng phất trong đó cả mùi nước hoa xa lạ. Đàn bà cũng nuốt buồn, vứt sầu mà dìu đàn ông vào giường, thay đồ, lau người cho nó. Chờ cho đàn ông ngủ say, rồi ra ngoài ăn chén cơm nguội lạnh chan nước mắt… Đàn bà là vậy đó, đàn bà ơi!
Đàn ông có thể đi bất cứ nơi đâu, gây ra bao nhiêu lỗi lầm, để rồi khi quay về nhà, chỉ một câu xin lỗi chưa chắc thật lòng, một lời hứa chưa chắc làm được, thì đàn bà đã phải nuốt nước mắt mà thứ tha, bởi cái lý cái lẽ giữa cho gia đình hạnh phúc, giữ cho con còn cha, giữ cho nhà êm ấm. Đàn bà là vậy, cái lẽ thứ tha, cái đạo gia đình lúc nào cũng đặt để trên đầu mà thờ cả kiếp.
Là vị tha hay ngu ngốc… Là yêu thương hay cả tin khờ dại…
Người ta không thích đàn bà, luôn đặt đàn bà ở vị trí thấp có lẽ bắt nguồn từ sự cả tin, nhẹ dạ của đàn bà mà gây nên tội. Nếu ngày xưa đàn bà không nghe lời con rắn, dắt đàn ông đi ăn trái cấm thì có lẽ đến nay người ta sẽ còn sống ở miền hoan lạc.
Đó là cái tội lỗi đàn bà!
Cái tội lỗi đàn bà mấy ngàn năm trước kéo dài cho đến tận mấy ngàn năm sau không xử sao cho hết. Như có đợt cô chân dài nào đó rất được vọng trọng lộ ra mớ ảnh chụp cảnh quấn quýt cùng bạn trại không mặc đồ. Vậy là báo chí bắt đầu lôi cô ra như thể đấy là cái điều kinh tởm nhất mọt người đàn bà có thể phạm phải. Thử hỏi, bao nhiêu người trong cả cái cuộc đời dài đằng đẵng này không một lần quan hệ dục tính?
Cái tội lỗi đàn bà kia, phải chăng chỉ là quá tin vào người đàn ông nằm cạnh mình, để ghi lại cảnh yêu đương mà không ngờ có lúc nó biến thành con dao sắc nhọn cắm vào tim. Ừ, tội lỗi lắm đàn bà ơi!
Với đàn ông, đàn bà đóng cả năm vai trò, là vợ, là mẹ, là bạn, là người tình và là người làm không công.
Đàn bà là vợ đàn ông, sinh con cho đàn ông là điều hiển nhiên. Đàn bà là mẹ đàn ông, chăm sóc cho đàn ông từng miếng ăn, giấc ngủ như con trai mình. Đàn bà là bạn đàn ông, sẵn sàng nghe nó tâm sự chuyện đời, chuyện việc, đàn bà là người tình muôn năm, để dìu đàn ông lên những cao trào của nhục cam, cũng dĩ nhiên đàn bà lắm lúc là người làm không công, dọn dẹp, nấu nướng, giặt ủi quanh năm mà chưa bao giờ nhận lương.
Viết truyện ngắn, vẫn luôn xây dựng hình ảnh đàn bà vùng vẫy để thoát khỏi cái kiếp đàn bà mà xã hội đặt để. Đàn bà hút thuốc mạnh mẽ, độc lập nuôi con, sẵn sàng lên giường với thằng đàn ông mình thích, sẵn sàng đá nó xuống khỏi giường nếu không làm mình thỏa mãn.
Vậy mà đến cuối cùng, đàn bà cũng phải thổn thức trên vai đàn ông lúc yếu đuối nhất. Phải chăng cái bản chất sâu thẳm nhất của một con đàn bà vẫn là khao khát được khóc trên khuôn ngực vuông của bọn đàn ông?
Có con bạn thân là gái nhưng ai cũng bảo “tính đàn ông”, tách bạch rõ ràng, nó cũng nói luôn bản thân chẳng muốn sinh con hay ở nhà tề gia. Chồng thì cần cưới, nhưng làm vợ lại không muốn làm. Nghĩ thì ca này cũng khó, chuyển lên tuyến trên chắc giải quyết cũng không xong. Đàn ông để nó yêu cũng phải thuộc loại khó tìm. Mà trong đám, lại thương và lo cho nó nhất, cứ nhớ hoài mấy câu ngày xưa nội nói, “Đàn bà mà tính đàn ông, cả đời kiếp sống long đong lận đận con ơi.”
Bữa đọc được cái tài liệu về Tính nữ thiêng liêng, thấy người ta nói chẳng sai.
Dù là đàn ông hay đàn bà, thì trong 9 tháng đầu tiên hình thành nên cơ thể, người ta vẫn phải sống trong một môi trường thuần chất nữ, là tử cung người mẹ. Khi ra đời, đứa bé cũng phải vục mặt vào ngực người phụ nữ để lấy những dưỡng chất ban đầu hình thành cơ thế. Đàn ông, cũng là từ máu thịt đàn bà tạo nê.
Vậy đàn ông vì sao là phái mạnh? Cái mạnh chắc chắn không thể tính vào cơ bắp, vì giờ nữ lực sĩ cũng chẳng ít.
Như đã nói ai sinh ra cũng phải sống trong môi trường thuần chất nữ thiêng liêng, nên cái mạnh của đàn ông là có thể chống lại được chất nữ còn ăn sâu trong tâm thức để trở thành đàn ông đúng nghĩa.
Thế nên đàn ông khi khinh thường đàn bà, làm ơn hãy nhớ rằng mình đã phải vất vả cỡ nào để chống lại chất đàn bà trong mình nhé.
Đàn ông đàn bà cơ bản là khác nhau và chẳng bao giờ hiểu hết về nhau. Mà có lẽ do vậy nên lúc nào cũng bí ẩn trong mắt nhau, để rồi lao vào nhau mà tìm hiểu, mà khám xong rồi phá… thế nên chuyện đàn ông, đàn bà, vài trăm năm kể cũng chả hết.
Chung quy, xét về mặt nào, đời đàn bà cũng khổ hơn đàn ông. Mà cái khổ nhất, nhiều khi lại là chọn nhầm thằng đàn ông cho đời mình.
Có một ngày Sài Gòn cúp điện
Sài Gòn ngày cúp điện.
Đám con nít trong nhà lôi bộ cờ tỷ phú đóng bụi ra ngồi chơi, đổ xí ngầu leng keng, hỏi nhau, “Ê, đường Nguyễn Huệ mắc nhứt Sài Gòn hả mậy!?”, lát cãi nhau ỏm tỏi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ