Polly po-cket
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Sài Gòn ngày cúp điện.
Đám trẻ trong xóm ào ra sân, bu quanh bà giáo già 73 tuổi, nghe bà kể mấy câu chuyện ma da, ma trơi, ma xó, mấy bài học quả bão nhãn tiền lồng trong câu chuyện khơi khơi làm lũ trẻ vừa sợ vừa mê.
Sài Gòn ngày cúp điện.
Thằng bạn thân nhào qua tận nhà rủ, “Lên quận 2 thả diều mậy! Gió mát lắm!” Tới nơi chen chúc lắm mới không để diều vướng dây.
Sài Gòn ngày cúp điện.
Người yêu chạy qua kêu đi ăn tối cùng, nói “Em yêu anh nhiều lắm”, câu mà trước giờ chỉ được nhìn thấy trên mành hình điện thoại.
Sài Gòn ngày cúp điện.
Đám bạn thân rủ nhau đi quán café, lâu lắm rồi nói chuyện rôm rả vì pin điện thoại còn dưới 10%, không ai dám dùng.
Sài Gòn ngày cúp điện.
Ba với mấy chú pha ấm trà, kể chuyện ngày nội còn sống đã cực khổ thế nào để nuôi lớn anh em… Cô ngồi cạnh bên, lần tay lật mấy tấm hình ngày nội tươi cười móm mém, may mà tấm hình bọc nhựa, không cũng đã nhòe nhoẹt.
Và rồi Sài Gòn chợt có điện.
Đám trẻ bu vào máy tính đánh game online.
Con nít ru rú trong nhà xem hoạt họa.
Bà giáo già cô đơn trong khoảng sân hẹp.
Thằng bạn châu đầu vào thị trường cổ phiếu.
Người yêu gởi tin nhắn “Em nhớ anh”,
Quán café ồn ào đến mức đám bạn lại mở điện thoại nhấn.
Ba và mấy chú tập trung vào ti vi coi phim hành động.
Hình như lâu lắm Sài Gòn mới có một ngày cúp điện…
Hoa rơi hữu ý
Một câu chuyện cho những mối tình đầu dang dở… dù yêu thương nhưng vẫn không thể ở cùng nhau…
Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm rồi, khi mặt đất chưa tồn tại sự xuất hiện của loài người và khi đó vạn vật có thể nói chuyện cùng nhau bằng một thứ ngôn ngữ chung được gọi là mật ngữ thiên nhiên.
Ngày đó, mặt trời là con của mẹ Thiên nhiên, ngụ trên đỉnh núi cao nhất trái đất, ngày ngày theo lời mẹ gởi vạn vật sinh trưởng. Có một loài hoa dại nhỏ bé, không tê. Hoa vàng tươi, cánh hoa mỏng manh đung đưa theo gió. Đặc biệt, hoa có hương thơm ngào ngạt, dù cách xa vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Hoa ngày này tắm mình trong ánh sáng từ mặt trời đem tới, vô tư như thiếu nữ mười tám. Hoa đâu biết mặt trời từ trên cao cũng cảm nhận được hương thơm từ hoa rồi đem lòng yêu thích. Cứ vậy, ngày ngày chúng trao nhau tình cảm trẻ dại qua tia nắng, mùi hương, cái kiểu như “tình trong như đã mặt ngoài còn e.”
Từ đằng xa, còn một người cũng yêu hoa, nhưng lại chưa dám thổ lộ, đó là nước. Nước cũng như mặt trời, là người mang đến sự sống cho vạn vật, nhưng lại âm thầm hơn khi len lỏi qua từng mạch ngầm. Nhìn thấy mặt trời đối xử với hoa tốt đẹp, nước biết nếu không thổ lộ sẽ là kẻ chậm chân.
Vậy là cùng lúc, hoa được cả người nói yêu thương mình. Cả hai đều là người tốt, đều quan trọng với cuộc đời hoa, làm sao hoa có thể lựa chọn trong tích tắc.
Những ngày sau, hoa băn khoăn, chẳng còn vui vẻ tắm mình trong ánh nắng như trước, cũng chẳng còn muốn gặp nước để nói chuyện, sẻ chia.
Thấy tình hình đó, nước và mặt trời nói chuyện cùng nhau, cãi nhau ỏm tỏi để rồi đến cuối cùng, nước buông lời thách thức, “Mày nói mày yêu hoa, có chắc mày đến được cùng hoa?”
Sáng ngày hôm sau, cả dương gian đỏ rực như tận thế. Mặt trời quyết định xuống thật gần để được ở cạnh hoa. Hoa biết chuyện có người vì mình mà dám làm chuyện cãi ý mẹ thiên nhiên, nên vội chạy đến bên mặt trời. Chỉ tiếc là chưa đến gần được thì cả cơ thể đã bừng bừng bốc cháy, đau đớn đến ngất xỉu. Vạn vật héo khô cùng hoa. Mẹ thiên nhiên giận giữ, bắt buộc mặt trời trở về ngọn núi của mình tuốt đằng phương xa. Nước cũng kịp nhào đến ôm trọn hoa vào lòng.
Mấy ngày sau đó, hoa nằm mê man, miệng vẫn lẩm nhẩm gọi tên mặt trời, nước bên cạnh đau lòng khôn xiết, nhưng vẫn ân cần chăm sóc. Khi hoa tỉnh dậy, liền nhìn quanh quất, hỏi mặt trời ở đâu? Hoa nhìn lên ngọn núi xưa cũ đã không còn thấy bóng người thương, nhưng tại sao ánh nắng vẫn đang chan hòa, nhìn lên cao hơn nữa mới thấy được mặt trời đang tít ở một vùng không gian xa lạ.
Thì ra do gây nên chuyện, bản thân mình biết cũng không thể nào bên cạnh hoa được, mặt trời quyết định nghe theo mẹ thiên nhiên để ra không gian rộng, đứng từ xa gởi ảnh sáng đến trái đất cho muôn loài. Trong từng tia nắng, vẫn còn có những yêu thương thầm trao hoa.
Giờ không còn mặt trời cản trở, những tưởng nước và hoa sẽ có thể thành đôi. Nhưng hoa chối từ, bởi tim đã dành cho người dám vì mình mà bỏ qua tất cả mọi chuyện. Nước hiểu chuyện, không oán trách hoa mà quyết định trở thành tri kỷ, suốt cuộc đời bảo bọc, chăm sóc.
Biết rằng mặt trời ở tận nơi xa, hoa từ nhỏ bé, ráng vươn người thật cao để trở nên trưởng thành hơn cho mặt trời nhìn thấy. Mùi hương của mình, hoa cũng cất đi, bởi với hoa, chỉ có mặt trời là xứng đáng nhận được mùi hương đó. Và từ đó, ngày ngày hoa cứ dõi theo mặt trời, để rồi từ vô danh, người ta gọi hoa là Hướng Dương…
Chuyện tình của nước, mặt trời và hoa, có kết thúc không đẹp, nhưng với tôi là một chuyện tình đẹp, bởi trong đó, họ dám sống vì nhau và biết giữ nhau ở một khoảng cách để yêu thương luôn hiện hữu.
Yêu là vậy, chắc hẳn có nhiều người đã từng trải qua một lần trong đời cái cảm giác, dù yêu thương một người đến vô cùng, nhưng vẫn không dám nói ra để người ta biết, chỉ là do sợ sẽ phá vỡ mối quan hệ bạn bè hiện tại.
Người ta thường gọi đấy là tình đơn phương. Tôi thì nghĩ rằng nó chẳng nên gọi là tình, mà chỉ đơn giản là “cảm giác yêu từ một phía”.
Bởi tình là phải song phương, cả cho đi và nhận lại, như cái kiểu hai bàn tay cùng vỗ mới tạo ra được tiếng động. Có thể bạn nói rằng một bàn tay đập vào tường, vào bàn ghế cũng tạo ra tiếng. Chẳng sai, nhưng sau đó thì tay đau, hiển nhiên là vậy.
Và khi đã không phải vì tình, ta cũng chẳng nên đau vì nó quá lâu như những loại tình khác sẽ trải qua trong đời.
Tội tình chi phải vì một người chẳng đoái hoài mà biến ta thành một thằng hề thất bại. Cứ làm đủ trò mua vui, để rồi kẻ khóc, cười chỉ là chính ta, còn người xem chẳng buồn nhếch mép.
Cũng có lúc, ta rơi vào hoàn cảnh, “hữu ý trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lên xanh”. Với người ta có cảm tình, lại chẳng toại nguyện, trong khi đó thì lại có kẻ đang ngày đêm yêu thương ta mà không dám ngỏ lời.
Cái tam giác đều ấy nhiều lúc cứ phải giữa trong thời gian dài, một trong ba góc di chuyển thì phá vỡ luôn tất cả.
Yêu từ một phía, thường làm người ta đau và khó chịu. Nhưng ai cũng có lần lâm vào, muốn tìm cho riêng mình cái cảm giác chỉ cần một câu nói của người ta, một cái cười, một ánh mắt là có thể khiến mình trăn trở cả đêm để suy nghĩ, để hi vọng…
Và để rồi thất vọng. Vì đó cũng chỉ là “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…”
Ừ thì nó đau… nhưng đôi lần vẫn thấy nó đẹp. Đẹp như một điệu khiêu vũ.
Một người tiến, một người phải lùi. Có lúc cao trào quấn vào nhau, nhưng rồi lại phải dãn ra ngay để giữ được tạo hình đẹp.
Và cứ vậy, người ta quay cùng nhau trong những điệu vũ đau thương đến đam mê, ám ảnh…
Chuyện đàn bà
Có lần nghe được người ta nói, “Đứng trước bất kỳ ai, tôi cũng nhận họ là thầy, vì ít nhất học được một điều gì từ họ”. Người thì đồng ý, kẻ thì không, ví dụ, so sánh, dẫn chứng đủ loại, cuối cùng cũng chả đi đến đâu.
Riêng bản thân, có bốn lần học từ bốn con người, trùng hợp thay đều là đàn bà.
Thầy.
Cách hơn chục năm, cái thời còn ngổ ngáo, hổ báo ở trường, ngu khờ làm sao dính vào việc bị phát hiện chứa sách đen trong cặp, dù chỉ là giữ giùm một đứa bạn. Khi đó vẫn thường xuyên hoạt động phong trào cho Đoàn sôi nổi, được nhiều thầy cô thương. Xảy ra việc, cô chủ nhiệm lập tức kéo vào phòng riêng để nói chuyện. Cậu chuyện thầy trò khi đó, gói gọn trong niềm tin, “Cô tin em, nhưng em làm cô thất vọng”. Và lần đầu tiên, nên ngoài việc sửa sai ra chẳng còn nghĩ được cách nào khác.
Ráng học, ráng tham gia phong trào, chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, lấy lại niềm tin từ cô. Mười năm cô trò gặp lại, cô vẫn còn nhớ đứa học trò ngỗ nghịch này, dẫu trảu qua đã không biết bao lần đưa đò, nhưng chuyến đò năm đó, cô chẳng quên.
Ngoài những bài học cô dạy trên bục giảng, được học thêm về sức mạnh của niềm tin. Tin tưởng và được tin tưởng luôn là thứ giúp con người ta sống, để hoàn thiện bản thân giữa đời đầy phong ba.
Chị.
Nhiều lúc muốn gọi chị là Thầy, nhưng chị không nhận, theo lời chị là “Tao có dạy mày cái gì đâu, chỉ là tao truyền lửa cho mày làm những việc nên làm.”
Cách khoảng hai năm trước, chị em biết nhau do cùng tranh luận sôi nổi về một truyện ngắn trong diễn đàn. Ai cũng máu lửa, cũng muốn giữ cái lý lẽ cho riêng mình. Không đánh không quen biết, để rồi phải lôi nhau ra ngoài để nói chuyện phải quấy. Nói rồi mới thấy hai người chẳng qua là cùng tâm huyết, cùng yêu thương nên phải khắt khe với văn chương, vậy mà thân.
Mấy buổi café, chị em phì phèo thuốc lá, nổi da gà vì bàn được cái ý tưởng tuyệt vời cho một câu chuyện nào đó. Khi đó có nói, “Chẳng biết khi nào em mới được ra sách”, chị bảo, “Sớm thôi, cứ nhìn chị, lăn lộn với đam mê thì sẽ có ngày đc đền đáp…”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Cô Bé Du Côn Của Tôi. chập 51>70
1234»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn full
123»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt