The Soda Pop
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Tôi nhìn anh ta:

- Chuyện gì thế?

- Rất đơn giản, nơi này đối với cậu ấy là cấm địa. Tôi còn cho rằng cậu ta đã sớm tiêu đời rồi, chẳng ngờ vẫn còn cầm cự được đến lúc ảo trận kết thúc, lấy được thứ đó.

Bạch Dạ nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh.

- Nếu tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị thứ khí đó xâm thực, và cậu ấy sẽ chết.

- Anh sẽ giúp tôi chứ?

- Đương nhiên, nhưng em phải đồng ý với điều kiện của tôi.

Dường như Bạch Dạ đã sớm lường trước tôi sẽ hỏi vậy, vỗ vỗ vào đầu tôi.

- Cô bé, hãy đưa kết tinh của Tuyết Diên cho tôi, rồi tôi sẽ giúp em đưa cậu ấy đi.

- Anh sẽ giữ lời chứ?

- Đương nhiên.

Tôi nhìn thứ trong tay - viên ngọc màu trắng sáng lóng lánh, thứ ánh sáng khiến người ta nhớ mãi - nó có một sức mạnh khiến người ta an lòng.


Đó là thứ mà Thanh Minh phải dốc trọn tâm sức mới có được, nhất định rất quý giá.

Nhưng so với tính mệnh của anh, thì dù là thứ quý giá hơn thế cũng chẳng có gì đáng tiếc. Tôi cắn răng, đưa viên ngọc cho Bạch Dạ.

Bàn tay Bạch Dạ run lên như phải bỏng, viên ngọc to bằng quả trứng bồ câu lăn khỏi lòng bàn tay anh ta, rơi xuống đất, ngay tức khắc liền bị một bàn tay khác nhặt lấy.

Đó là tay của Thừa Bích. Suốt chặng đường, anh ta luôn im lặng khiến tôi suýt nữa thì quên mất sự hiện diện của người này.

Bạch Dạ nheo mắt, vẻ mặt bỗng trở nên hung hãn.

Tôi có chút mơ hồ, nhưng đã mau chóng hiểu ra.

Thừa Bích đã thay đổi, cảm giác nho nhỏ thanh tao lúc ban đầu biến mất khi anh ta cười, nụ cười khiến người ta phải rợn tóc gáy:

- Kết tinh của Tuyết Diên, ta sẽ đem đi không khách khí…

Thừa Bích cầm viên ngọc và nhanh chóng biến mất, chỉ để lại mỗi câu nói đó.

Sự chuyển biến bất ngờ ấy khiến chúng tôi chỉ biết trơ mắt nhìn. Bạch Dạ khựng bước, quay đầu định đi, nhưng bị tôi tóm chặt.

- Anh phải giúp tôi đưa Thanh Minh ra khỏi đây!

Tôi đã hạ quyết tâm phải đưa Thanh Minh đi, phải mượn sức của Bạch Dạ mới được.

Anh ta nhìn vạt áo đã bị tôi níu đến xộc xệch, thở dài một tiếng, rồi xốc Thanh Minh đang hôn mê dậy.

- Được rồi, thi thoảng cũng phải làm không công vậy!

Bạch Dạ cõng Thanh Minh, tôi thở phào, đi theo sau anh ta, chầm chậm ra ngoài.

Cẩm phu nhân và Tuyết Diên không xuất hiện nữa, có lẽ đã trốn ở một góc nào đó nhìn trộm, mà cũng có thể họ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Việc có thể lập tức rời khỏi tòa nhà này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thanh Minh, lòng tôi không khỏi buồn bã. Thanh Minh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Những ảo ảnh trước đó rốt cuộc là gì? Đợi Thanh Minh tỉnh lại, nhất định tôi sẽ hỏi rõ, còn Dao nữa.

Nghĩ đến Dao, tôi bỗng thấy không an lòng.

Anh nhất định phải ở Vong Xuyên đường chờ chúng tôi quay về nhé!

Bạch Dạ tuy không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn giữ lời, cõng Thanh Minh chỉ còn thở thoi thóp đi ra.

Ra ngoài cổng, tôi kinh ngạc phát hiện, bên ngoài trời đã sáng bạch, nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ rưỡi chiều. Cảm giác ở trong tòa nhà đó đã rất lâu, vậy mà trên thực tế lại chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà thôi.

Quay lại nhìn tòa nhà, nó vẫn còn đó, chỉ có điều cảm giác đã khác hẳn. Tòa nhà trước mặt tôi rõ ràng là một tòa kiến trúc mới xây kiểu phỏng cổ, không hề có dáng vẻ thê lương ma mỵ chút nào.

Dãy núi lờ mờ trong đêm đen nay cũng hiện rõ hình. Đó là một khu du lịch khá đẹp, khách du lịch tốp năm tốp ba đi cùng nhau. Chúng tôi dừng lại ở trạm phục vụ của khu du lịch ở ven đường để nghỉ ngơi. Tôi chạy đến chỗ tư vấn để hỏi thăm, cô lễ tân rất lịch sự cho hay, phải chờ khoảng bốn mươi phút nữa mới có xe buýt đi khỏi núi, chúng tôi có thể bắt chuyến xe đó để ra ngoài.

Giá cả trong siêu thị ở đây không ngoài dự liệu, đắt xót cả ruột. Nghe thấy đôi tình nhân đứng cạnh đang oán than giá cả đắt đỏ, tôi cười cười, mua bừa mấy chai nước uống rồi đi ra.

Trở về thế giới bình thường thật là tuyệt, tôi nghĩ thầm trong lòng.

Khi trở về chỗ nghỉ thì đã không thấy Bạch Dạ đâu, chắc là anh ta thấy chán nên bỏ đi rồi.

Thanh Minh vẫn ngồi trên chiếc trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ đã khá hơn rất nhiều. Tôi khẽ lay lay anh, anh mở mắt ra nhìn tôi.

- Anh thấy thế nào? Bạch Dạ nói anh bị như vậy là do tà khí xâm nhập, bay giờ đã ra khỏi đó rồi, anh đỡ hơn chưa?

- Không sao, đừng lo.

Vết thương trên mặt Thanh Minh đã bắt đầu lành, làn da vẫn trắng xanh như mọi khi, nhìn không rõ khí sắc ra sao. Tôi đưa chai nước khoáng:

- Uống nước không?

Anh gật gật đầu, đón lấy chai nước.

Khi uống nước, trông anh thật giống những người bình thường, nhưng tôi biết anh tuyệt đối không phải là người bình thường.

Những nghi vấn chất chứa trong lòng lúc đó thật vô cùng bức bối, tôi bèn hỏi anh:

- Có thể cho em biết rốt cuộc anh là người thế nào không?

Thanh Minh đặt chai nước xuống, nhìn tôi.

- Em hy vọng tôi là người thế nào?

Tôi hy vọng Thanh Minh là người thế nào đây? Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về điều này, cho dù có tự hỏi mình thì cũng không thể tìm ra được đáp án. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì cũng hy vọng anh không phải là kẻ địch của tôi.

- Anh không phải là kẻ thù của em chứ? - Tôi dè dặt hỏi anh.

- Không phải.

Thanh Minh khẽ cúi đầu, nụ cười thoảng qua.

Thế là tốt rồi, tôi thở phào một cái, đột nhiên nhớ ra một vấn đề khác.

- Dao có quan hệ gì với em, anh biết không?

- Không biết.

Lần này anh phủ nhận rất nhanh, nhưng tôi không tin, vì nhìn bộ dạng của anh chẳng giống người không biết chút nào. Nhưng thôi bỏ đi, vấn đề này tôi vẫn nên chờ gặp đương sự, lúc đó đích thân hỏi Dao cũng chưa muộn.

Tôi đang cúi đầu nghĩ ngợi thì nghe thấy Thanh Minh hỏi:

- Viên ngọc đó, em còn giữ không?

Phải trả lời sao đây? Tôi nhìn Thanh Minh, nói không nên lời.

Có lẽ nét mặt đã tố cáo tôi, Thanh Minh hiểu ngay vấn đề, nhưng không hề trách tôi mà chỉ thở dài, rồi tựa người vào ghế, dáng vẻ thẫn thờ, chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.

- Xin lỗi…

Tôi giống như một đứa trẻ trót đánh vỡ chiếc bình hoa quý, đầy sợ hãi khi nói lời xin lỗi.

- Không phải lỗi của em, không cần xin lỗi.

Thanh Minh đã lấy lại được phong thái như trước đây, trả lời ngắn gọn. Có lẽ do nhìn thấy vẻ mặt đầy hối lỗi của tôi, nên khẩu khí của anh dịu lại, thậm chí còn an ủi:

- Không phải lỗi của em, không có gì to tát đâu.

Nếu người ở bên cạnh anh lúc đó là Dao thì chắc sẽ không xảy ra chuyện này, rốt cuộc tôi vẫn chẳng giúp gì được cho anh, tôi thật vô dụng.

Tôi cúi gằm, chẳng dám nhìn anh.

Một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, động tác dịu dàng làm sao.

- Mệnh trời như thế, xem ra lần này tôi vẫn không thể thay đổi… Đành vậy, chỉ cần có thể giữ nguyên hiện trạng là được rồi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh, ánh mắt ấy dường như rất bình tĩnh, nhưng lại chứa đôi nét bi thương, khiến người ta tự nhiên muốn an ủi anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai.

- Anh đã dốc hết sức rồi, đừng tự trách mình nữa…

Tôi không biết tại sao mình lại làm thế, chỉ là hành động theo bản năng, muốn an ủi anh mà thôi. Vòng tay của Thanh Minh dần dần khép chặt hơn, ôm tôi vào trong lòng.

Chỉ khi được ôm thực sự tôi mới hiểu rằng, anh cũng có những khi tinh tế khiến người ta bất ngờ.

Có lẽ cái ôm của anh quá dễ chịu, hay cũng có thể vì chuỗi sự kiện này đã khiến người ta quá căng thẳng, nên khi đột nhiên được thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến.

- Hình như em buồn ngủ rồi.

Tiếng thầm thì dịu dàng vang lên bên tai tôi.

- Xin lỗi, em ngủ đi, ngủ ngon một giấc, sáng mai sẽ tỉnh dậy như bình thường.

- Vâng…

Tôi mơ màng đồng ý, rồi ngả đầu lên vai người ấy.

9

- Tiểu Hạ! Tiểu Hạ! Tỉnh dậy mau!

Giọng nói đó không chịu buông tha, vẫn tiếp tục gọi tôi. Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay xua xua nhưng liền bị tóm lấy.

Tôi đành miễn cưỡng mở mắt ra.

Dao một tay chống má, một tay tóm lấy tay tôi, vừa cười láu lỉnh vừa nhìn tôi.

Tôi á một tiếng thất thanh:

- Anh chạy tới phòng em làm gì?

Dao ra vẻ vô tội:

- Đây là phòng anh đấy chứ… Rõ ràng em chiếm phòng anh mà!

Tôi nhìn quanh một lượt, quả nhiên không phải nhà tôi.

- Sao em lại ở đây?

Nghĩ hồi lâu, tôi nhớ ra mình hình như đang ngủ ở trạm chờ xe… Nhưng sau đó thì không biết gì nữa....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 1)
» Truyện Ma Người Trong Gương
» Bệnh viện u ám - Full - Truyện Ma • Zing Truyện
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Bệnh viện u ám - Full - Truyện Ma • Zing Truyện
» Truyện ma Ánh Lửa Ma
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 1)
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt