Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Thực ra, Tô Mạch thấy Văn Hạ cố gắng như vậy thì trong lòng cũng được an ủi phần nào. Anh biết bề ngoài Văn Hạ vẫn còn tính ngang bướng của trẻ con nhưng cũng rất muốn chứng minh bản thân. Thế nên, anh không hề nói cho Văn Hạ biết, anh đã mua lại cửa hàng đó cho cô rồi. Hơn nữa, mọi thứ đều đang dần tiến hành.

Không biết pha cà phê cũng không sao. Thuê một người biết pha là được rồi. Không biết quản lý cũng không sao, thuê người biết là được rồi. Tiền vốn cũng không sao, tiền của anh vẫn đủ cho cô dùng. Hơn nữa, mẹ anh và bà nội cũng hỗ trợ vào cửa hàng đó. Khi họ được hưởng niềm vui do Văn Hạ mang tới thì họ cũng muốn đem lại niềm vui cho cô.

Tô Mạch quy định, mười rưỡi tối là phải tắt máy tính đi ngủ. Dù Văn Hạ không vui nhưng cô cũng đành ngoan ngoãn trèo lên giường. Khi cô đang hớn hở nói chuyện với Hạt giống về kế hoạch tạo dựng sự nghiệp của mình. Hạt giống cũng rủ một vài người bạn tham gia kế hoạch của cô nhưng họ đều thờ ơ. Hạt giống tổng kết kế hoạch không khả thi. Cô thì sao? Có tiền nhưng Tô Mạch lại không cho cô làm. Nếu thật sự mở quán cà phê thì họ nhất định sẽ không có nhiều thời gian bên nhau. Thế nên bắt đầu nhiệt liệt mà kết thúc lại buồn tẻ.

- Chồng ơi, mai là ngày gì vậy? – Văn Hạ bò lên người Tô Mạch, trông thật đáng yêu, dịu dàng nói với anh.

- Mai ư? – Tô Mạch thật sự không nhớ nổi.

- Anh quên rồi sao? Mai là kỷ niệm tròn ba năm chúng ta quen nhau. Sao anh có thể quên được điều này chứ? Anh càng ngày càng coi thường em đấy. – Văn Hạ có vẻ không vui nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc.

- Ờ! Đúng rồi. Anh nhớ chứ. Anh nhớ chứ. Anh còn chuẩn bị cả quà rồi mà. Chắc chắn là em sẽ rất bất ngờ. – Lúc này, Tô Mạch mới nhớ ra. Vừa hay anh sẽ lấy quán cà phê làm quà tặng cô, chắc chắn cô sẽ vui lắm cho mà xem.

Văn Hạ cười ngọt ngào, rồi loáng một cái đã ngủ thiếp đi. Cô luôn biết sự lựa chọn của mình là đúng. Mặc dù có lúc người đàn ông này hống hách, cố chấp, không biết điều nhưng anh yêu cô, luôn nghĩ đến cô. Cũng giống như cô hay ngang bướng tức giận, vô lý cũng là vì cô yêu anh, tôn trọng anh. Những ngày tháng ồn ào thật ngọt ngào. Có thể đây là cách bên nhau của họ và người khác không thể nào hiểu được.

Vì bà Tô từng nói:

- Hai đứa cứ gây chuyện với nhau đi. Đến ngày nào đó mẹ thấy hai đứa gây gổ chia tay thì mẹ biết làm thế nào? – Làm gì có chuyện chia tay chứ? Cô dùng cả sinh mạng, tất cả những thứ mình có để yêu người đàn ông này, làm sao cô có thể rời xa anh được chứ? Tất nhiên cô cũng sẽ không rời xa anh vì số phận đã định kiếp này họ phải ở bên nhau.

Sáng sớm, khi Tô Mạch đi làm, Văn Hạ đứng bên cửa nhẹ nhàng hôn anh. Cô thì thầm nhắc anh, nhất định tối phải về với cô. Tô Mạch cười gật đầu, nhẹ nhàng hôn cô mà không nỡ rời xa.

Văn Hạ vừa định đóng cửa bước vào nhà thì nhìn thấy Minh Ưu bước ra khỏi thang máy bên cạnh.

- Ơ! Cậu đến tìm Mèo con à? Chào buổi sáng! Chắc là cậu ấy vẫn chưa dậy đâu. Hay là cậu vào nhà tôi ngồi chơi một lát. – Văn Hạ nhiệt tình mời Minh Ưu. Tuy lần đầu tiên gặp cậu ta, cô đã thấy cậu thanh niên này rất lịch sự nhưng cô không ngờ cậu ta lại là con trai sếp tổng của Tô Mạch. Lòng nhiệt tình của cô đối với cậu ta hoàn toàn không có ý đồ gì vì Văn Hạ không phải loại người đó. Cô chỉ cảm thấy cậu bé này khiến người ta thấy cảm thương.

Minh Ưu nhìn Văn Hạ với ánh mắt chần chừ, khoé miệng cậu hơi nhếch lên nói:

- Cám ơn chị.

Minh Ưu đi theo Văn Hạ vào nhà. Cậu ta thay đôi dép đi trong nhà và đứng trước cửa thầm ước lượng về căn hộ thuộc về trợ thủ đắc lực của bố mình. Cậu thấy cô gái nhỏ trước mặt đang vội thu dọn bát đũa trên bàn và còn giấu đồ lót của cô đằng sau ghế sofa. Cả căn hộ ngập tràn màu hồng ấm áp. Đứng ở cửa, cậu có thể nhìn thấy chiếc giường công chúa sang trọng. Thật bất ngờ! Nhà của người đàn ông phong độ là như vậy ư?

- Cậu ngồi xuống đi. Cậu muốn uống gì? Nhà tôi chỉ có nước lọc và sữa chua thôi. Cậu uống gì? – Văn Hạ ngại ngần đứng một bên hỏi Minh Ưu, chưa dọn dẹp nhà cửa đã mời người ta vào nhà. Đối với một người con gái đang hy vọng trở thành người mẹ hiền vợ tốt thì thật đáng xấu hổ.

- Nước lọc thôi. Anh Tô Mạch đi làm rồi ạ? – Minh Ưu không giỏi giao tiếp với người khác lắm, cả buổi cậu mới nghĩ ra được hai câu như thế.

Văn Hạ xoay người ra tủ lạnh lấy nước, cô vừa đi vừa nói:

- Ừ. Gần đây anh ấy rất bận. Phải rồi. Sao cậu đến tìm Mèo con sớm thế? Chắc chắn cậu ta vẫn chưa dậy đâu.

- À, sắp phải nộp bài tập. Em đến hỏi cậu ấy chút. – Minh Ưu đón lấy cốc nước, nhẹ nhàng nói. Bây giờ, cậu mới phát hiện ra, hình như nói chuyện với Văn Hạ cũng không đến nỗi khó khăn lắm!

- Phải rồi. Cậu học khoá dưới cậu ta. Cậu cũng học thiết kế à? – Từ nhỏ Văn Hạ đã rất sùng bái những người làm hội hoạ vì hồi nhỏ, cô rất muốn học nhưng thầy giáo lỡ lời làm cô thất vọng, thế nên từ đó đối với hội hoạ, cô chỉ có thể đứng xa để ngắm thôi.

- Không ạ. Em học mỹ thuật. – Minh Ưu trả lời ngắn gọn. Cậu bê cốc thuỷ tinh trong suốt lên nhẹ nhàng uống một hớp.

- Vậy thì cậu chính là hoạ sĩ rồi. Tuyệt quá! Cậu siêu thật! Lúc nào rảnh, cậu cho tôi ngắm tác phẩm của cậu nhé. Tôi sùng bái nhất là các hoạ sĩ và các nhà văn. – Văn Hạ lập tức từ cô gái hai mươi tư tuổi biến thành cô bé mười bốn tuổi. Có lẽ những cô bé mười bốn tuổi cũng không phản ứng mạnh mẽ bằng cô. Hai mắt sáng lên, cô nhảy nhót khua khoắng linh tinh.

Minh Ưu giật mình vì phản ứng của Văn Hạ, liền cúi đầu xuống, hình như hai má thoáng đỏ, nhỏ nhẹ nói:

- Không đâu. Em không phải là hoạ sĩ. Em mới chỉ là sinh viên thôi. Nhưng nếu chị thích thì em có thể vẽ tặng chị một bức.

Thật ư? Như vậy có làm phiền cậu không?

Không đâu. Em có tác phẩm để ở nhà Mèo con. Lúc nào rảnh, chị có thể sang xem. – Khi Minh Ưu mỉm cười, Văn Hạ có cảm giác như có làn gió nhẹ thổi qua. Tại sao cậu bé nhẹ nhàng, ôn hoà, dễ chịu, tốt bụng lại khép mình như vậy chứ?

Sau đó, Văn Hạ không ngừng hỏi nọ hỏi kia, bù đắp vào những nuối tiếc tuổi thơ của cô. Cuối cùng, cô hẹn Minh Ưu vài ngày nữa sẽ vẽ cho cô một bức chân dung thật đẹp. Văn Hạ không cần phải giảm béo. Cô chỉ cần nhờ Minh Ưu vẽ cô hơi gầy một chút là được.

Sau đó, Minh Ưu sang nhà Mèo con. Văn Hạ cười khì khì nói với cậu ta, sau này thường xuyên đến chơi nhé. Cô chợt nhận ra họ đúng là bạn tốt. Con người cô là như vậy, một giây thấy hợp là có thể trở thành tri kỷ cả đời, không thấy hợp thì cũng ghét cả đời luôn.

Nhưng cô không thể ngờ rằng, sau này cậu bé mang đến cho cô cảm giác như có làm gió mát thổi qua này lại khiến cô gặp không ít phiền phức. Đương nhiên, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.

Một ngày vui vẻ, một ngày chuẩn bị, một ngày mong chờ, buổi chiều Tô Mạch còn bảo cô chuẩn bị, tối anh sẽ đưa cô đi ăn cơm. Vì thế cô nên trang điểm lịch sự, yểu điệu, quý phái một chút và chuẩn bị một bộ đồ để gây bất ngờ cho Tô Mạch. Nhưng cô còn chưa kịp dành điều bất ngờ cho Tô Mạch thì anh đã dành cho cô một quả bom tấn.

Khi cô sắp ra khỏi cửa nhận được điện thoại của Tô Mạch, anh nói:

- Cưng ơi, anh xin lỗi. Tối nay, công ty anh có việc. Anh sẽ về muộn một chút. Em đợi anh nhé.

Văn Hạ không biết diễn tả cảm giác lúc đó thế nào, tức giận, vô cùng tức giận. Trong phút chốc, mọi thứ đã thay đổi. Loại đàn ông gì thế này? Đây là lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy rồi? Nhưng khi cô gọi điện thoại lại thì không gọi được. Cô bực mình mém chiếc điện thoại di động lên sofa, dù sao cô cũng không nỡ ném nó xuống đất. Chính là nhờ Tô Mạch đã bỏ được tật này của cô. Lần trước, sau khi cô làm rơi điện thoại di động, anh đã nghiêm túc nói với cô, nếu còn làm hỏng điện thoại thì đừng bao giờ dùng nữa.
Chương 10: Sóng gió lại nổi lên (hạ)

Tô Mạch không muốn giữ nguyên trang trí như vậy, anh đã thuê người bài trí tiệm cà phê để làm món quà đầy bất ngờ cho Văn Hạ. Nhưng đúng vào lúc sắp tan ca thì thư ký của chủ tịch gọi điện nói có một đại diện đối tác ở Mỹ đến nên công ty tổ chức buổi tiệc chiêu đãi. Anh vốn định từ chối nhưng xét thấy tình hình trước mắt, có người đang muốn chiếm vị trí phó tổng giám đốc. Hơn nữa, đó là cuộc cạnh tranh giữa anh và một giám đốc bộ phận có thế lực. Lúc này, anh không xuất hiện thì có thể là một sai lầm lớn.

Anh cũng biết Văn Hạ rất coi trọng ngày này. Cô đã nhắc đến nó từ rất lâu, đối với anh, ngày này cũng rất quan trọng. Ngày ngày ba năm trước họ đã tình cờ gặp nhau. Ngày này ba năm sau họ cũng vẫn ở bên nhau. Thực ra trong đó có bao gian nan chỉ có họ mới biết. Trong những ngày tháng anh ở nước ngoài, Văn Hạ đã phải một mình chịu đựng áp lực lớn đến thế nào, anh đều khắc sâu trong lòng. Thế nên anh luôn bao dung, nhường nhịn tính khí ngang bướng, trẻ con, hống hách của Văn Hạ. Mỗi cặp tình nhân đều có cách yêu nhau của mình. Anh thì sao? Anh thích được cưng chiều cô như vậy. Nếu có thể thì anh hy vọng cả đời này cô sẽ không lớn lên, hy vọng khi họ 80 tuổi thì Văn Hạ vẫn có thể làm nũng trong lòng anh....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện : Hạ mạch 86 độ
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Polly po-cket