Buổi trưa, Văn Hạ thấy đói. Cô ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà hàng xóm bay lại mà trong vô thức cô chạy như bay đến cửa nhà Mèo con. Cô đập cửa mấy cái mà không có ai ra mở. Cô đứng ngoài cửa gào lớn:
- Mèo con chết tiệt, cậu định ăn một mình hả?
Khi cô đang hùng hổ đập cửa thì cánh cửa bỗng mở ra. Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo. Đó là khuôn mặt hôm qua đã suýt làm cô mất hồn. Đúng rồi. Hôm qua, cậu ta đến tìm Mèo con.
- Xin chào! Xin hỏi Mèo con có nhà không? – Văn Hạ lập tức thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ. Hung hãn mạnh mẽ lập tức chuyển thành thục nữ yểu điệu. Nữ chiến binh xinh đẹp đã nhanh chóng thoát khỏi xác cô.
- Ừm! Có. Mời chị vào. – Giọng cậu thanh niên vẫn trong trẻo như vậy. Quả đúng là như gió xuân lướt trên cỏ non.
Văn Hạ nhẹ nhàng bước vào, lao đến nhà bếp, cô nhìn thấy Mèo con đang đeo tạp dề nấu cơm. Cô bước đến bên cạnh thì thầm với cậu ấy:
- Tai hoạ này là con cái nhà ai thế?
- Em học khoá dưới của em. Thế nào? Có đẹp trai không? Thỏ trắng đấy, hấp dẫn đấy chứ? – Mèo con thì thầm với Văn Hạ.
- Cái gì? Không đâu. Con nhà người ta thích con gái đấy. Nhưng thích cô gái đáng yêu, xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiền thục, độ lượng và trẻ trung cơ.
- Sặc sặc! Cậu không nói tôi đấy chứ? Đáng tiếc! Tôi không ăn cỏ non. Khì khì! – Văn Hạ nói xong quay đầu bước ra phòng khách. Vừa hay, cậu thanh niên đó đang ngồi trên sofa xem ti vi, cô bước đến cười hỏi:
- Chào cậu! Tôi là Văn Hạ, có nghĩa là lần đầu cảm nhận hương vị mùa hè.
Khi Văn Hạ tự giới thiệu, cô luôn nói một câu như vậy. Cô muốn thể hiện tên mình có hương vị và cũng giả làm người hiểu biết.
- Chào chị! Em là Minh Ưu. – Cậu thanh niên trả lời ngắn gọn bằng giọng trong trẻo giống như giọt sương đọng trên lá.
Văn Hạ mỉm cười ngẩng đầu, miệng lẩm nhẩm tên cậu ta:
- Minh Ưu, Minh Ưu, nét buồn long lanh… Tên hay thật!
- Sao thế? – Văn Hạ cúi đầu nhìn thấy Minh Ưu đang chăm chú nhìn mình, trong mắt cậu ta ánh lên vẻ u buồn khiến người ta khó thấy được. Thanh niên bây giờ thật kỳ lạ! Cuộc sống tốt như vậy mà đã chơi trò u buồn, vậy thì sau này sẽ chán chết sao?
- Cậu cũng học mỹ thuật à? – Văn Hạ cảm thấy hơi ngại khi Minh Ưu nhìn cô như vậy. Thật hiếm khi cô cảm thấy xấu hổ.
- Vâng. – Minh Ưu quay đầu nhìn ti vi, dường như người vừa nhìn chằm chằm vào Văn Hạ không phải là cậu ta vậy. Văn Hạ bị cậu ta làm cho hồ đồ, sao cậu ta lại không biết giao tiếp với người khách như vậy chứ?
Khi ăn cơm, Văn Hạ nhìn bàn thức ăn reo lên:
- Mèo con, cậu đúng là một người vợ hiền mẹ đảm. Cậu và tôi bỏ trốn nhé. Chúng ta cùng đến sao Hoả, bắt đầu làm lại cuộc sống của chúng ta. Phải rồi. Mang cả món sushi đi nữa nhé. Nếu không thì tôi sẽ tham lam lắm đấy.
Trước đây, những lúc buồn chán, Mèo con và Văn Hạ thường nằm ở nhà mình nói những chuyện linh tinh. Mèo con luôn cho rằng, có thể mình không thuộc về hành tinh này. Nếu không thì sao có nhiều người không thể hiểu cậu ấy như vậy? Cậu ấy muốn quay về hành tinh của mình. Văn Hạ nói, cô cũng không thuộc về hành tinh này, nên họ bỏ trốn đi, đem theo sổ chi chép, giấy vệ sinh, bật lửa, món sushi, sau đó đem cả Gấu xui xẻo và Sói xám đi nữa. Cuốn họ vào món sushi để ăn luôn. Ai bảo họ toàn bắt nạt hai chị em cô. Những ngày đó mới tốt biết mấy. Đương nhiên, bây giờ cũng rất tốt. Nhớ lại hồi ức, có u sầu mới có hương vị.
Ánh mắt Minh Ưu có chút mê hoặc. Cậu ta nhìn cô như thể cô đang nói tiếng của người sao Hoả vậy.
- Mặc kệ chị ấy. Chị ấy kích động quá. Cậu mau ăn đi. – Mèo con cười gọi Minh Ưu.
Văn Hạ bĩu môi không thèm lên tiếng mà dốc hết sức đối phó với bàn thức ăn trước mặt.
Ăn cơm xong, Minh Ưu nói có chuyện phải đi trước. Văn Hạ nằm trên sofa nhìn Mèo con bận rộn thu dọn bát đĩa. Cô vừa xỉa răng vừa nói:
- Cậu bé này ít nói thật đấy!
Mèo con đặt đồ trên tay xuống bước đến lấy thuốc lá rồi châm một điếu, lim dim mắt nói:
- Hồi trước, cậu ta mắc chứng tự kỷ. Bây giờ có thể cũng khá hơn một chút. Bố cậu ta là bạn bố em nên em phải chăm sóc cậu ta nhiều hơn chút.
- Ồ! Thật đáng thương! Cậu bé tốt như vậy! – Văn Hạ nghe Mèo con nói như vậy thì mặt cũng buồn. Cô nhớ lại khuôn mặt của Minh Ưu mà không khỏi xót xa.
Chương 8: Cuối tuần
Cuối cùng cũng đợi được đến cuối tuần. Văn Hạ mò dậy từ sáng sớm vì hôm nay Tô Mạch đã hẹn sẽ đưa cô đi dạo phố sắm quần áo. Mùa hè đến rồi mà cô vẫn chưa mua được gì cả. Tô Mạch đã thu mất thẻ mua sắm trên mạng của cô vì sợ hằng ngày cô không có việc gì làm sẽ lên mạng mua sắm linh tinh.
Xin đừng nghĩ Tô Mạch bủn xỉn. Anh luôn sẵn sang vì Văn Hạ mà tiêu rất nhiều tiền. Chính vì điều này mà Văn Hạ đã phá kỷ lục thức dậy từ lúc sáu giờ sáng để bò đến bên máy và bắt đầu chọn đồ. Ngoài ăn cơm và đi vệ sinh ra, từ lúc dậy cho đến tận mười giờ, Tô Mạch phải lôi cô ra khỏi máy tính thì cô mới chịu dừng lại.
Thanh niên bây giờ đều làm việc trên mạng internet, có mấy ai rời khỏi mạng đâu. Văn Hạ từng nói chuyện với người bạn trên mạng của cô, nếu một tuần cô không gọi điện hay nhắn tin cho các cậu thì là chuyện bình thường nhưng nếu ba ngày liền tớ không lên mạng thì các cậu phải đi báo cảnh sát ngay. Chắc chắn người sao Hoả đã bắt tớ đi rồi.
- Tô Mạch, dậy đi anh. Anh đã nói là chúng ta sẽ đi dạo phố mà. – Văn Hạ đánh răng rửa mặt xong quay lại vẫn thấy Tô Mạch ôm chăn ngáy khò.
- Cưng à, chúng ta đi muộn chút được không? Anh buồn ngủ lắm! Tô Mạch mơ màng lẩm bẩm một câu rồi xoay người ngủ tiếp.
Văn Hạ không lên tiếng, cô ngồi bên giường nhìn lưng anh một cách tội nghiệp. Vóc dáng người đàn ông này thật đẹp! Trước đây còn có cơ bụng nhưng bây giờ thì hết rồi. Vì Văn Hạ nói, cô ghét đàn ông cơ bắp nên lâu rồi Tô Mạch không tập luyện, cơ bụng cũng dần biến mất.
Văn Hạ lặng lẽ đếm. Khi cô đếm đến chín thì Tô Mạch xoay người lại, lim dim mắt nhìn cô rồi kéo mạnh cô vào nằm trong lòng mình nhẹ nhàng nói:
- Em lại giận à? Bây giờ anh dậy được chưa?
- Không phải. Em chỉ hơi khó chịu thôi. – Văn Hạ nói.
- Khó chịu ở đâu? Để anh xoa bóp cho em. – Vừa nói tay Tô Mạch vừa lượn khắp cơ thể cô.
Văn Hạ né sang một bên, mặt nép vào ngực Tô Mạch. Một lát sau, Tô Mạch cảm thấy ngực mình chợt nóng ran, anh cúi xuống nhìn thì Văn Hạ đã khóc.
- Mẹ ơi, bà cô ơi, ai chọc giận em thế? Hôm nay, anh có phạm lỗi gì đâu? – Tô Mạch hơi lo lắng. Đừng khóc, đừng khóc. Thật đáng sợ! Nếu khóc thật thì sẽ không biết cô nàng này khóc đến bao giờ đâu.
- Em cảm thấy, em thấy mình thật vô dụng. Em chỉ biết giận dỗi, ngang bướng. Em chẳng hiểu chuyện, lại lười biếng, tham lam. Em chẳng biết làm gì nhưng anh thì quá tốt, thật tuyệt vời, thật đẹp trai, thật hoàn mỹ, thật chiều em. Em không xứng với anh. Anh mệt mỏi như vậy mà em còn bắt anh đưa em đi dạo phố. Ngoài tiêu tiền ra, em chẳng biết làm gì cả. Anh nói xem anh còn cần em làm gì? Hu huh u! Hu hu hu! – Tuy tính khí Văn Hạ không tốt, thích giày vò người khác nhưng con người cô có một ưu điểm rất lớn đó là biết tự kiểm điểm bản thân. Mỗi khi có chuyện hay không cô đều ăn năn hối lỗi. Đây cũng có thể coi là sự bù đắp cho Tô Mạch.
- Đừng mà, đừng mà. Sao em có thể nói vậy? Em ngang bướng, giận dỗi là vì em yêu anh. Thậm chí lười biếng và tham lam cũng đều là bản tính của con gái mà. Con gái như vậy mới đáng yêu! Thật đấy! Hơn nữa, anh có hoàn mỹ đến mấy thì cũng là tài sản đứng tên Văn Hạ. Anh kiếm tiền là vì cái gì? Không phải là để cho em tiêu sao? Em nói em không tiêu vậy thì hằng ngày anh mệt mỏi làm việc để làm gì? – Con người Tô Mạch thật dễ bị Văn Hạ lừa gạt. Mấy câu nói của Văn Hạ mà đã đưa anh bay lên tận trời xanh. Anh lập tức quên đi bản tính con gái của Văn Hạ và kết quả là bị rơi ngay vào bẫy.
Văn Hạ dụi mặt vào người Tô Mạch để lau nước mắt, than phiền nói:
- Chồng ơi, chồng có thể cho vợ mở quán cà phê không?
- Cái gì? – Tô Mạch há hốc mồm kinh ngạc.
- Quán cà phê ấy. Tô Tịch nói bạn em ấy muốn nhượng lại quán cà phê. Em cũng muốn làm. Anh quên là em luôn muốn được tự làm chủ sao? – Văn Hạ luôn nhớ đến chuyện này. Hai ngày trước, Tô Tịch còn dẫn cô đến xem nơi đó. Cô cảm thấy vị trí đó rất tốt. Chủ yếu là chủ quán cà phê đó muốn di dân nên mới nhượng lại cửa hàng.
- Mở quán cà phê không phải nói làm là làm được. Em đã suy nghĩ về cửa hàng, kỹ thuật pha chế, địa điểm chưa? Em có biết pha cà phê không? Em có biết chọn hạt cà phê không? Em có biết tính toán không? Em có thể nhẫn nại phục vụ những vị khách khó tính không? Em đã nghĩ đến những điều đó chưa? – Tô Mạch đã quen dùng cách nhìn của người làm kinh doanh để phân tích vấn đề, thế nên những câu hỏi mà anh đưa ra đều là những câu hỏi khách quan và cực kỳ lý trí.
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ