Biển Gọi được coi là một trong ba ban nhạc cây đa cây đề của giới Rock Hà Nội. Tuy không có nhiều sáng tác riêng như hai ban kia nhưng họ lại biết cách chơi bắt chước khá giống với phong cách của các ban nhạc tầm cỡ của nước ngoài như Metallica, Megadeth… Hôm nay, Biển Gọi chơi hàng loạt các bài nổi tiếng của Metallica như Fade to black, The unforgiven hay One. Ba tay guitar vẫn là những gương mặt nàng đã biết tiếng từ hồi còn ở trường Mỹ thuật nhưng tay trống già đời có biệt danh Bình “cá mập” thì đã chia tay ban nhạc. Người thay thế Bình “cá mập” là Thanh. Có lẽ Thanh cũng mất công tập cùng cả ban nên tiếng trống giữ nhịp chắc nịch và phong cách tung hứng của anh ta với tay guitar lead Vinh “chuột chết” khi cũng lấy được kha khá tiếng vỗ tay reo hò tán thưởng. Các rocker đàn anh cũng có vẻ khá hài lòng. Nhạc mỗi lúc một mạnh hơn, đám fan chuyển từ gật gù nhẹ nhàng sang kiểu gập người rũ tóc rất bốc.
Sau ban Biển Gọi là một ban mới nổi chơi Grunge và chịu ảnh hưởng phong cách Nirvana. Họ chơi lại bản Smells like teen spirit và Come as you are. Vân thích Nirvana nên nghe và hát theo hào hứng. Anh chàng hát chính giọng khoẻ, ban nhạc chơi lại nhưng cũng khá sáng tạo khiến nàng càng hưng phấn. Được một lát, nàng cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng không tay mà mồ hôi rịn ướt đẫm cổ và ngực. Mọi người xing quanh cũng vậy, không mấy ai còn mặc áo dài tay nữa mà đã buộc hết áo lên hông. Vài cậu trai cuồng nhiệt phía gần sân khấu thậm chí còn cởi trần cầm áo quay quay. Dường như không ai có cảm giác lạnh dù hôm nay có gió mùa.
Chương trình được sắp xếp xen kẽ khá hợp lý. Hết phần trình diễn của nhóm mới nổi chơi Grunge lại đến một nhóm đã thành danh khác với mấy bản ballad quen thuộc như Mama, I’m coming home. Mọi người nắm tay nhau giơ lên cao đung đưa theo tiếng nhạc và hát theo say sưa.
I could be right, I could be wrong
Hurts so bad, it s been so long
Mama I’m coming home…
Vân cũng hát theo nhưng tâm trí nàng không để vào bài hát nữa mà tìm về bên mẹ. “Con đang về mẹ ơi” Câu hát và những tiếng guitar tha thiết như xoáy vào từng ngóc ngách trái tim nàng. Mắt nàng hoen nước rồi những tiếng nấc nhỏ bắt đầu cắt vụn những câu hát. Nàng hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh cho đến khi bản nhạc dừng hẳn và giọng nói dịu dàng của Thanh vang lên, anh ta chìa cánh tay ngang mặt nàng:
- Không có khăn giấy, chị lau tạm vào tay áo em vậy.
Loay hoay quay mặt sang phía khác để tránh cái tay áo thoảng mùi mồ hôi đàn ông, Vân lấy gói giấy trong túi. Nàng dùng mascara nên chấm khăn giấy lên mắt rất chậm rãi. Và phải nói là nàng bối rối, vừa rồi Thanh nắm tay nàng hơi quá chặt, còn nàng thì khóc hơi quá nức nở. Loại mascara này quảng cáo là không lem nhưng biết đâu được, có khi bây giờ mặt nàng lại giống mặt một con gấu trúc cũng nên. Thật may, ban nhạc tiếp theo đã lên sân khấu và dạo ngay một giai điệu quen thuộc: Who ’ll stop the rain. Bài hát hợp khung cảnh làm Vân và Thanh đỡ ngượng ngùng. Những hạt mưa xuân bay lất phất phủ lên đêm nhạc một vẻ huyền ảo lung linh.
NGUOÒN DakMil.WapSite.Me
Thìn đè hẳn người lên nút chuông, những tiếng kính coong ngân dài trong đêm khuya. Mùi rượu phả ra làm Vân thấy buồn nôn. Nàng đỡ anh ta vào nhà, đi thẳng tới chỗ chậu rửa trong bếp. Đúng như nàng nghĩ, Thìn nôn oẹ ồn ào. Một lát sau, anh ta ngồi vật ra bên bàn ăn. Vân mở nước để những thứ bầy nhầy trong chậu trôi đi, và dấp nước nóng lên chiếc khăn lau mặt cho anh ta. Nàng đã quá quen với tình cảnh phải nhìn và chăm sóc Thìn khi anh ta say xỉn nôn mửa đến độ không biết trời đất gì rồi.
Để mặc Thìn gục đầu vào tấm khăn nóng. Nàng lấy bàn chải đổ xà phòng cọ chiếc chậu rửa. Nàng thấy kinh tởm vì những thứ nhây nhớt mà nước chưa cuốn trôi hết, nhưng đồng thời khi làm những việc đó nàng lại thấy có cảm giác của cuộc sống gia đình. Chỉ những lúc như thế này nàng mới được phép coi mình là vợ anh ta, còn một Nguyễn Bá Thìn hào nhoáng sang trọng thì phải để dành cho bà vợ chính và những cô tình nhân tươi trẻ khác.
Thìn loạng choạng đứng dậy thọc tay vào nắn bóp bụng và ngực Vân rồi kéo nàng về phía phòng ngủ. Nàng không đi theo anh ta, giọng mệt mỏi:
- Em kẹt rồi.
Đôi mắt một mí trừng lên nhìn nàng một giây:
- Tưởng hết từ đầu tuần rồi?
- Rong.
Nàng nói cụt ngủn và treo chiếc bàn chải lên móc. Giọng Thìn lè nhè, đầy vẻ bực bội cục cằn:
- Sao tự nhiên lại để như thế?
- Không rõ.
- Chữa đi, không thì bực mình lắm.
Vân thở dài, nàng quay người đi vào phòng ngủ. Mới vừa chuồi người xuống giường chưa kịp đắp chăn, Thìn đã kéo nàng dậy. Anh ta mở khoá quần, dáng điệu bức bối. Vân biết anh ta bắt nàng làm mọi việc để thấy thoả mãn, kể cả… Nàng có cảm giác buồn nôn. Đã gần 1 giờ sáng và nàng đang rất mệt. Nàng không muốn sex, dù chỉ là oral, nàng cần một giấc ngử. Nàng ngã ra đệm, khép mắt phớt lờ vẻ tức giận của Thìn. Anh ta quát tướng lên:
- Hôm nay cô làm sao thế hả?
- Em mệt lắm, khuya rồi, anh đừng có làm ồn!
- Dậy! – Một cái siết mạnh làm vai nàng đau điếng.
Vân không động đậy, mắt vẫn nhắm nghiền. Thìn văng tục, anh ta giật tung áo xống và gần như ngồi hẳn lên người nàng, hai bàn tay thô bạo tóm lấy hai bên đùi nàng làm làn da mịn đỏ ửng lên. Vân co chân giãy giụa và đẩy văng anh ta ra khỏi giường. Mặt nàng tái nhợt:
- Anh vừa phải thôi.
- Cô giỏi lắm!
Thìn cười nhạt, cặp mắt nhỏ lướt trên những đường nét thân thể Vân. Nàng ngồi dậy quàng vội áo lên người, nghe giọng anh ta rít qua kẽ răng:
- Cô đã hứa với tôi thế nào, nhớ không?
Vân muốn văng tục. Nàng chuẩn bị phải nghe hắn nhắc rằng những đồng tiền cặn bã của hắn đã kéo nàng từ kiếp trâu chó lên kiếp người đấy! Nàng mệt mỏi nằm xuống, giọng khô khốc:
- Tôi nhớ, nhưng tôi đang ốm. Anh hãy để tôi yên!
Thìn kéo lại khoá quần rồi đùng đùng bỏ khỏi phòng. Vân ngồi dậy, nghe giọng anh ta oang oang vọng vào:
- Rồi, tôi để cô yên, xem cô chịu được bao lâu… Đồ ngu!
***
Thìn không đến, không gọi điện hay nhắn tin, cũng chẳng chuyển tiền vào tài khoản ATM cho Vân. Nàng cũng im lặng, để mặc Thìn với cái kiểu trừng phạt hèn mọn đấy. Biết mình khó qua được vòng phỏng vấn của công ty áo cưới Sylvie Léa vì không biết tiếng Pháp, nàng lẳng lặng lôi chiếc đồng hồ Tissot cùng mấy món nữ trang của những người tình cũ tặng từ những hốc tủ kín ra bán lấy tiền tiêu trước mắt.
Cả tuần nay nàng lang thang khắp mấy vùng ven đô, hết chụp ảnh lại vẽ mấy bức phong cảnh kiểu hàng chợ để giao cho các gallery quen. Hết ngày, thay vì đi mua sắm, xem phim hay ngồi uống ở những quán bar-cafe sang trọng, nàng nằm nhà bật lại những đĩa phim ít ỏi hoặc xuống dưới tầng trệt vào dịch vụ internet công cộng. Giá cạnh tranh hai ngàn một tiếng, chỉ nhịn một bát phở sáng là nàng có thể ngồi đến khuya.
Ở diễn đàn về nhiếp ảnh, nickname của nàng đã có danh hiệu “thành viên quen thuộc”. Thậm chí trong một cuộc thi ảnh nội bộ của trang web, bức ảnh chụp cảnh sinh hoạt vùng ven đô của nàng còn đoạt giải nhì. Đôi lúc nàng cũng đã lên giọng người đi trước để nhận xét ảnh của những thành viên mới. Tất nhiên là Vân không để sự đắc thắng của mình đi quá xa. Học theo những người bạn ảo nhiệt tình và luôn tôn trọng người đối thoại, nàng cũng cố gắng có những ý kiến tích cực với mọi bức ảnh. Nàng hiểu cái cảm giác thiếu tự tin ở người mới, nàng cũng đã từng như vậy mà.
Mấy hôm nay mọi người đang rất hào hứng bàn tán về việc tổ chức một chuyến đi sáng tác tập thể ở Sapa. Vì các thành viên phần lớn đều làm ở những văn phòng giờ giấc cố định nên nan giải nhất là việc bố trí thời gian để mọi người có thể đi đông đủ. Cuối cùng một ai đó đưa ra ý kiến tận dụng đêm thứ sáu và chủ nhật cho việc di chuyển. Nghĩa là mọi người sẽ có hai ngày đi chơi. Vấn đề thời gian coi như đã ổn thoả. Giờ chỉ còn việc liên hệ hỏi mua vé tàu, đặt phòng nghỉ và vạch chương trình cụ thể cho chuyến đi. Việc này thì Vân có thể đóng góp được.
Sapa chính là quê hương nàng. Gia đình nàng đang kinh doanh một nhà nghỉ loại bình dân ở ngay phố chính của thị trấn. Đã cuối mùa xuân, Sapa không còn quá lạnh. Hoa lê hoa mận có lẽ đã tàn từ lâu nhưng nắng sẽ hửng nhè nhẹ trên thung lũng, dãy Hoàng Liên Sơn sẽ in rõ trên nền trời trong vắt, hoa lá hoang dại sẽ khoe sắc tươi tắn còn những cây rau cải cây nấm Sapa sẽ ngọt hơn bao giờ hết.
Log in vào diễn đàn xung phong đảm trách công việc đặt phòng nghỉ kiêm luôn hướng dẫn viên, Vân thấy vui vui khi nhận được lời nhắn gặp mặt “ban tổ chức” chiều nay. Từ trước đến nay không mấy quan tâm đến đời sống trên mạng dù có chân “quan sát viên” trong tragn web về Sapa của vợ chồng Thành – Linh, nàng không ngờ tham gia một cộng đồng ảo lại có những điều thú vị như vậy. Mới chỉ cách đây hai tháng, nàng còn chẳng biết gì sự tồn tại của diễn đàn này, vậy mà bây giờ nàng đã được tín nhiệm và ở trong “ban tổ chức” cho một cuộc đi chơi đặc biệt của họ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ