Trên bia có dòng chữ to “Con yêu Hạ Hiên chi mộ”, và dòng chữ nhỏ “Hạ Cúc Hoa lập” phía bên phải.
Chỉ thấy phía trên có một tấm ảnh, ảnh chụp một cậu bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt mi thanh mục tú, vô cùng xinh xắn, vẻ mặt tươi cười chọc người yêu thích.
Hạ Cúc Hoa chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: “Hiên Nhi, mẹ đến thăm con này.”
Cô thất thần si ngốc ngồi ngắm nhìn hồi lâu, rồi mới lấy đồ ăn cùng hoa quả đặt ra phía trước, khi tất cả đã chu tất, lại đem bó cúc vàng cắm vào bình.
Hiên Nhi của cô thích đồ ăn cô nấu, thích nhất hoa cúc vàng, bởi vì bé con nói tên cô là Cúc Hoa, là cái tên dễ nghe nhất trên thế giới, vậy nên hoa cúc cũng là loài loại hoa đẹp nhất trên đời. Cô còn nhớ rõ Hiên Nhi khi nói những điều này đều cười rất vui vẻ.
Hạ Cúc Hoa ngồi ngay ngắn ở đó, nhẹ nhàng vỗ về tấm bia đá, trong mắt chỉ có khuôn mặt tươi cười trong sáng của bé con.
Mẹ, con đạt một trăm điểm nè!
Mẹ, con có thể tự ngồi xe buýt về đó nha.
Mẹ, con nấu cơm, nhưng mà bị khê rồi, hì, lần sau con sẽ đổ nhiều hơn một chút.
Mẹ…..
Trong đầu Hạ Cúc Hoa tất cả đều là giương mặt của Hạ Hiên, nhăn mày hay tươi cười, bên tai cũng chỉ nghe thấy từng tiếng nỉ non hay la hét của cu cậu.
Nhưng mà đứa con đáng yêu của cô, giờ đang ở nơi đâu?
Bé con mất rồi, theo chiếc xe phóng nhanh đó đi mất rồi, cho dù đã có một tiếng phanh lớn vang lên, nhưng không ngăn được chiếc xe vẫn lăn bánh, chiếc xe cứ vô tình đâm tới phía bé con, huyết tươi chói mắt nhuộm đỏ những vạch trắng qua đường giành cho người đi bộ. Tựa như lệ của cô, không thể ngừng tuôn trào.
Đến nay Hạ Cúc Hoa vẫn nhớ rõ lần cuối cùng cô ôm lấy thân hình nhỏ bé của con mình, từng lời bé con nói với cô, đoạn kí ức đó cứ lặp đi lặp lại để khắc sâu vào trí nhớ….
“Mẹ, con đau.” Thân hình nho nhỏ không ngừng run rẩy, Hạ Hiên ngỏ giọng rên rỉ, máu thì cứ theo miệng , hai mũi cùng lổ tai đỗ ra không ngừng.
“Mẹ, con đau quá.”
Cô có thể làm sao bây giờ ? Cô nên làm cái gì bây giờ ? Con cô đau mà cô bất lực còn đau gấp bội, nghe tiếng khóc rên rỉ tự như từng gậy quật thẳng vào ngực cô, làm cho cô không thể nào hít thở nổi.
Cô ôm chặt con, hai tay run run lau đi máu nóng trên khuôn mặt bé nhỏ, thì thào nói: “Không đau, không đau, Hiên Nhi không đau.”
“Mẹ , mẹ…” Hạ Hiên vô lực kêu lên, đau đớn không thể cất lời.
“Mẹ ở đây.” Hạ Cúc Hoa cảm thấy bản thân mình như bị xé ra làm hai nửa, lời nói nặng nề gian nan thốt ra, “Mẹ, ở đây.”
“Mẹ, con…. Đau quá” Đôi mắt to tròn nhắm chặt rồi mở ra,vẫn là đôi mắt sáng ngời như ngày xưa, chỉ là nó đã mất đi vẻ linh động. Nhìn giương mặt đầy nước mắt của mẹ, Hạ Hiên cố gắng nở một nụ cười, chỉ là đau đớn làm cho nó vặn vẹo mất đi.
“Không đau, mẹ…con không đau, không…. muốn khóc, mẹ, mẹ….. cười mới đẹp nhất.”
“Được, mẹ không khóc” Hạ Cúc Hoa lung tung đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, miệng thì đáp ứng bé con, nhưng trên mặt chỉ có hoảng loạn, cô vẫn cho rằng đứa con là món quà trân quý mà ông trời cho cô, nhưng giờ ông trời thấy rồi, ông không muốn nó ở cùng cô để chịu khổ, nhưng mà ông định mang bé con của cô đi đâu?
“Mẹ, con muốn mẹ ….cười” máu theo lỗ mũi chảy ra càng nhiều hơn, giọng nói của Hạ Hiên càng lúc càng mỏng manh, tự hồ như mỗi chữ bé con phải dùng bết khí lực toàn thân.
“Được, mẹ cười.” Hạ Cúc Hoa nói xong, liền nở một nụ cười so với khóc càng khó coi hơn, chỉ là trên giương mặt đầy nước mắt lại tạo thành một bức tranh động lòng người.
“Mẹ, cười……….” Lời còn chưa nói xong, Hạ Hiên đã an tâm nhắm mắt, tay vô lực buông thõng.
Hạ Cúc Hoa thở dốc, ôm chặt lấy con, cô cũng bất động.
Cô không biết chính mình đã nhìn con chăm chú trong bao lâu, đêm hôm đó cô không ngủ, từng mảng kí ức về bé con như từng giọt từng giọt đong đầy.
Hạ Cúc Hoa bình tĩnh đến lạ thường, vì Hạ Hiên cô chuẩn bị áo quần mà cậu bé thích nhất, cô tẩy sạch thân thể nho nhỏ, dùng khăn lau sạch vết máu, từng việc từng việc cô cứ nhẹ nhàng cẩn thận làm từng chút một.
Về phần lễ tang cho Hạ Hiên, bởi vì cô cũng không có thân thích hay bạn bè gì, nên những hàng xóm xung quang vẫn nhìn Hạ Hiên lớn lên đều qua giúp một tay.
Vốn cô muốn hỏa táng, bởi vì Hạ Cúc Hoa không muốn thân xác con mình bị ngoại vật đục khoét, cô muốn mang tro cốt của con rãi xuống biển, nguyện cho bảo bối của cô tan vào làn gió nhẹ bay đi. Nhưng những người già trong xóm nói nhỏ như vậy đã mất nên thổ táng thì hơn, với lại cũng nghĩ cho cô, sợ sau này đến một nơi để có thể tưởng nhớ về con trai cũng không có. Linh hồn con bay về thiên đường, thì thân xác kia hãy để lại để làm bạn cùng cô.
Trước mộ Hạ Hiên, Hạ Cúc Hoa đem những món đồ chơi mà con trai thích nhất, áo quần, cũng những đồ đã dùng qua, kể cả ảnh chụp, tất cả đều thiêu hủy.
Chỉ để lại một bức ảnh hai mẹ con chụp chung, khi đó bọn họ thật vui vẻ, ảnh chụp đó cũng giống như bức ảnh trên bia kia khuôn mặt bé nhỏ tươi cười sáng lạn, đây cũng là kỉ vật duy nhất để người mẹ như cô giữ lại làm kỉ niệm. Còn lại nữa chính là những kí ức vui vẻ tốt đẹp nhất.
Từng đêm dài, đêm rất dài, cô không biết mình đã vượt qua như thế nào.. Cô không có ngủ , bởi vì cô biết đây không phải một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy, sẽ không có khả năng nghe thấy đồng âm thanh thúy của con trai đang la hét gọi cô.
Cô không còn khóc nữa, cô cứ như bình thường mà sống, chỉ là hơn vài phần trầm mặc, cùng với dĩ vãng cũng không khác nhau là mấy.
Mẹ, con muốn mẹ cười.
Cô sẽ cười, bởi cô nhớ kỷ câu nói cuối cùng của bé con.
Cô cười khẽ, ôn nhu như làn gió nhẹ vuốt ve gò má. Nhưng nụ cười kia cũng giống như gió kia, xa vời làm người ta không nắm bắt được, trong nụ cười lại thêm vài phần bi thương.
Sắc trời nhạt nhòa, ánh chiều tà buổi tịch dương chiếu rọi lên ngọn thanh tùng được trồng xung quanh, sự giao hòa tuyệt đẹp của tự nhiên, cùng với dãy lụa hồng cuối chân trời, động lòng người như vậy, cô biết bé con của cô cũng sẽ thích nơi này.
Gió đêm nổi lên, Hạ Cúc Hoa chậm rãi đứng lên, thu dọn tất cả, cùng con trai nói lời chia tay, rồi bắt lấy chuyến xe cuối cùng về nhà.
Trên xe không có mấy người, mà mỗi người đều thục yên lặng, trầm mặc là ngôn ngữ duy nhất, ánh mắt cô hướng ra cảnh sác bên ngoài, hàng cây vách đá được lướt nhanh qua, cảm tưởng như con đường sinh mệnh đang được tua nhanh hơn.
Xe chạy không lâu thì đi qua một vườn trái cây, đang đúng tháng 7 mùa thu hoạch, những gốc cây như tòa núi nhỏ, cành lá rum xuê, nặng trĩu trái ngọt, mỗi cây đều sai quả rất nhiều tựa như muốn núi truỵt cành cây xuống đất, làm người ta nhìn vào không khỏi vui vẻ.
Hạ Cúc Hoa không khỏi nhớ đến khát cầu của bé con.
Mẹ, mẹ khi nào mới mang con đi thăm vườn trái cây.
Nguyện vọng bé nhỏ cở nào, thế mà cô cũng không thực hiện nổi. Khi Hạ Hiên mới tròn một tháng tuổi cô đã bắt đầu đi làm, còn cố gắng đi học thêm buổi tối, phải gửi con nhờ hàng xóm, vì cô biết với đồng lương èo ọt của nhân viên thu ngân không thể cáng đáng nổi cuộc sống của hai người, cho nên cô phải nâng cao năng lực của bản thân, vì tương lai của Hạ Hiên cô phải cố gắng.
Mấy năm vất vả ngày đêm, khổ học khổ đọc cuối cùng cũng thu được kết qủa, cô từ một cô thu ngân tại của hàng nhỏ trở thành kế toán cho một công ty, tiền lương tăng lên gấp đôi, nhưng cô lại không có bao nhiêu thời gian chăm sóc cho bé con. Bởi vì xã hội phát triển quá nhanh, hiện tại sinh viên đầy đường, nếu muốn trụ vững trong công ty cô phải không ngừng học tập, bởi vậy ngay cả nguyện vọng bé nhỏ của Hạ Hiên cô cũng không thể thực hiện được.
Nghĩ đến đây, Hạ Cúc Hoa luôn tràn đầy áy này cùng thống khổ.
★ ★ ★
Ở giữa sườn núi có một bệnh viện tâm thần.
Sương sớm bao phủ giữa sườn núi, chỉ để lại phần ngọn cao cao.
Tiến vào con đường duy nhất đi vào bệnh viện, đó là một con đường được mở rộng từng kênh nhỏ dẫn nước. Bởi vì nơi này khá hẻo lánh, nên con đường này ngoại trừ xe của người bệnh nhân cùng với xe của bác sĩ ngoại trú, chứ không có chuyến xe buýt nào lên đây.
Hạ Cúc Hoa đi dọc theo đường núi nữa giờ, trước mắt là một mảnh sương khói mông lung.
Chỉ trong chốc lát, một cánh của sắt lớn hiện ra trước mắt cô, trên biển viết “Bệnh Viện Tâm An” rất to. Bên ngoài có một dãy hàng rào cao mấy thước vây quanh những toà nhà nhỏ trong đó, còn có mấy cây cổ thụ khá lớn che đi ánh nắng sớm đang muốn dò xét nơi này, sương mai trắng xóa cùng với màu son hồng của tường vây bên ngoài, tạo nên một khung cảnh như ẩn như hiện, làm cho người ta như đang thấy ảo ảnh.
Vào cửa lớn, nhìn những dãy hành lang nối các dãy nhà với nhau của bệnh viện, hai bên là bãi cỏ xanh mượt, còn có đủ loại hoa cỏ, đang mùa hoa nở nên có vẻ hương diễm vài phần, đắm mình trong khung cảnh thế này, bên tai còn nghe tiếng chim hót thanh thúy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ