Old school Easter eggs.
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Khu lầu bệnh viện đã có vẻ cổ xưa, mái ngói màu hồng nhìn như tưởng muốn rơi xuống.

Nhưng bởi vì nơi này cách xa nơi huyên náo phố phường, lại trong sương sớm yên tĩnh, hương hoa chim hót, tựa hồ như chốn tiên cảnh, nơi này không khí tươi mát, làm cho người ta nhịn không được muốn hít thêm vài ngụm khí tươi lành.

Mà bệnh nhân nơi này thoát ly khỏi thất tình lục dục, không chịu ngoại cảnh quấy rầy, đây quả thật là thế giới tuyệt vời nhất cho họ.

“Chào, Chị Cúc Hoa, đến sớm vậy.” Một y tá với bộ cánh trắng cười như khả cúc ân cần hỏi thăm.

“Xin chào” Hạ Cúc Hoa điềm đạm cười.

Cũng đã được 7 năm rồi, cứ mỗi sáng chủ nhật bất chấp mưa gió cô đều tới nơi này, cho nên ở đây từ bác sĩ đến y tá cả bác bảo vệ ngoài cổng đều rất quen thuộc với cô.

Không ít y tá nhìn thấy cô đều mở lời chào hỏi.

“Cúc Hoa, cháu đã đến rồi a.”

Trên lầu 3, Hạ Cúc Hoa định đẩy cửa bước vào một phòng bệnh, một y tá đã trung niên bưng một bình nước đi tới , thấy Hạ Cúc Hoa cao hứng chào hỏi.

“Dì Thôi” Hạ Cúc Hoa nhẹ giọng đáp lại.

Thôi Tân là y tá nơi này đã được hai mươi năm, rất tận tụy với công việc, là một vị y tá nhân từ mà cô quen thuộc.

“Vào đi.” Thôi Trân đẩy cửa ra, vội vàng tiếp đón cô.

Bên trong không rộng lắm, chỉ có một chiếc giường sát tường cùng với chiếc bàn nhỏ. Ghế dựa đối diện với sổ có thể nhìn thấy ngay cảnh sắc bên ngoài.

Ngồi trên ghế là một phụ nữ chừng hơn năm mươi, để mái tóc khá ngắn, mặc đồ màu trắng của bệnh nhân, ánh mắt hướng về phía cửa sổ không hề chớp mắt, có vẻ như thực yên bình.

“Mẹ” Hạ Cúc Hoa đem hoa quả đặt lên bàn, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Người phụ nữ kia không nhúc nhích, như đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình

Thôi Trân đem bình nước đặt lên bàn rồi rót ra một ly nước đưa cho cô, ý bảo Hạ Cúc Hoa ngồi xuống giường, chính mình cũng ngồi bên cạnh.

“Gần đây có khỏe không ?” Thôi Trân nhìn Hạ Cúc Hoa, trong mắt hiện rỏ sự đau lòng.

Từ 7 năm trước khi Hạ Cúc Hoa đưa mẹ lên đây, bà đã bắt đầu chăm sóc mẹ cô đến giờ, cũng vì thế mà biết Hạ Cúc Hoa. Những năm gần đây, bà sớm đã xem cô như con gái mà đối xử. Bà đau lòng nhìn Hạ Cúc Hoa, một năm trước khi Hạ Hiên gặp tai nạn mà mất, trong bệnh viện này chỉ mình bà biết, cũng vì thương tiếc đưa nhỏ dễ thương đó mà khóc to mấy ngày trời, lại càng đau lòng lo lắng cho Cúc Hoa.

Bà Hạ bị bệnh được coi như là một chứng đặc biệt trong tâm thần, không khóc không nháo, không cười, không nói chuyện. Chính là cả ngày cứ ngơ ngác ngồi hoặc nằm, giương đôi mắt nhìn, ngay cả ăn cũng cần có người đút tới tận miệng. Bác sĩ nói bà sống trong thế giới riêng của mình, không muốn tỉnh táo lại, giống như một người chết, cứ như vậy cho đến ngày bà chân chính chết đi.

Thôi Trần không lo lắng cho Bà Hạ, bà ấy chịu nhiều tra tấn, cứ như vậy mà sống có khi lại tốt hơn. Nhưng Hạ Cúc Hoa mới có hai mươi sáu tuổi, đang như đóa hoa vừa nở trở thành người phụ nữ thành thục, cô chịu khổ so với mẹ cô không ít hơn là bao. Trước kia cô có bé con Hạ Hiên thông minh láu lĩnh làm chỗ dựa, không thể tưởng tượng được một năm trước Hạ Hiên cứ như thế mà bị thần chết đoạt đi mất. Thôi Trân không khỏi thầm oán ông trời, vì sao ông không đối với Hạ Cúc Hoa tốt một chút.

Thôi Trân nhìn giương mặt vẫn thủy chung giữ nụ cười đạm nhạt của Hạ Cúc Hoa mà thở dài, nếm nhiều đau khổ như vậy, ngay cả đứa con duy nhất cũng mất đi, con bé sao có thể bình tĩnh như vậy. Bà lo sợ là những suy nghĩ đang giấu trong đầu Hạ Cúc Hoa, không biết có khi nào đấy tất cả trào ra rồi nuốt chủng cô mất.

“Vâng, Dì Thôi khỏe chứ ?”

“ Dì đây cũng chưa phải là bà già.” Thôi Trân cười, “ Mẹ cháu không có việc gì, cứ yên lặng sống vui vẻ trong thế giới của mình thôi.”

Hạ Cúc Hoa gật đầu. Đúng nha, với mẹ mà nói, đây có lẻ là điều tốt không thể tốt hơn, cô cũng hiểu như vậy.

Cô đứng dậy, cầm lấy hoa quả trên bàn.

“Để dì đi lấy dao gọt hoa quả.” Thôi Trân thấy thế đứng dậy đi ra ngoài.

chỉ trong chốc lát, Thôi Trân lại đi vào, cầm trên tay một con dao nhỏ đưa cho Hạ Cúc Hoa, Hạ Cúc Hoa cũng đem trái cây trong bao đưa cho bà.

“Đã bảo cháu đừng có tiêu pha rồi mà.” Thôi Trân nhận lấy, miệng vẫn nhắc đi nhắc lại.

Bà nói thật nhiều thứ, nhưng Hạ Cúc Hoa mỗi lần đi thăm lại mua mấy loại trái cây bà thích mang vào, làm bà vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ. Hạ Cúc Hoa chỉ mỉm cười không đáp.

. “Vậy cháu cùng mẹ ngồi tâm sự đi, dì phải đi làm việc, một lúc nữa sẽ quay lại.”

Dù sao hiện tại các cô gái trẻ cũng không mấy ai tình nguyện việc đút nước đút cơm, hầu hạ đại tiện tiểu tiện, đặc biệt là ở trong bệnh viện tâm thần, càng không có nổi mấy người có thể đối mặt với những bệnh nhân tâm lí không được bình thường này, huống hồ đây cũng không phải là bệnh viện lớn gì, phúc lợi cũng chẳng được bao, không thu hút được người tới đây làm việc, mà bà đồng thời cũng có một chân trong việc quản lí cái bệnh viện này, bận đến tối mắt tối mũi.

Hạ Cúc Hoa nghiêng đầu nhìn theo Thôi Trân đi ra ngoài.

Cô lấy vài trái táo trong túi, ngồi bên giường chậm rãi gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ để thuận tiện đút cho mẹ mình.

“Mẹ” Hạ Cúc Hoa ngồi xổm dưới chân mẹ mình, xoay người bà lại để bà có thể mình thấy cô

Ánh mắt bà Hạ rớt trên người cô nhưng chỉ có sự vô hồn, không hề để ý đến sự tồn tại của cô.

Hạ Cúc Hoa đem miếng táo nhỏ đặt bên miệng bà, Bà Hạ nhấm nuốt một cách vô ý thức, một hồi lâu thì nuốt xuống.

Hạ Cúc Hoa nhìn chăm chú vào mẹ của mình, cũng không nói lời nào, mà mẹ cô lại càng không nói.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thôi Trân lại đi đến, cầm trong tay hai lồng cơm cùng chiếc ghế nhựa.

“Cúc Hoa, để dì đút cơm cho bà ấy! Cháu ăn chút cơm trước đi! Xem kìa vừa rồi dì cũng quên mất không đem cái nghế nhựa qua cho cháu ngồi, cháu phải biết mở miệng nhắc chứ, cứ ngồi như vậy không biết chân sẽ tê rần sao.” Thôi Trân đem một lồng cơm đưa cho cô, đặt chiếc ghế nhựa xuống đất.

Hạ Cúc Hoa lắc đầu tỏ ý không việc gì, đứng lên đem con dao nhỏ cất cẩn thận, trong bệnh viện như thế này sợ nhất là bệnh nhân phát bệnh sẽ tổn thương bản thân mình, nên cần cất giữ cẩn thận là điều kiện tiên quyết, đến cả đồ dùng trong phòng đều phải cẩn thận, đồ đều làm từ nhựa mềm, giường đều được cố định vào vách tường, thậm chí còn phải bọc nệm ở tường và sàn nhà, chứ đừng nói là loại dao kéo có lực sát thương, nhất định cất kỷ.

Thôi Trân chuẩn bị đồ ăn khá phong phú, Hạ Cúc Hoa ngồi bên giường chậm rãi ăn, nhưng không được mấy muỗng cô liền cảm thấy no rồi, có chút khó xử nhìn hơn nữa phần cơm chưa ăn xong.

Thôi Trân đút cơm cho bà Hạ, quay đầy nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nói: “Lần sau dì sẽ làm ít đi một chút, ăn không vào thì đổ đi vậy.”

Hạ Cúc Hoa cười có lỗi, đứng dậy đem cơm đổ vào thùng rác, rồi đi rửa lồng cơm.

“Để con làm cho.”

Hạ Cúc Hoa lấy đi lồng cơm trong tay bà, Thôi Trân liền ngồi bên cạnh giường nhàn thoại việc nhà với cô, tán gẫu chút việc vụn vặt, Hạ Cúc Hoa đều thực im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười.

“Cúc Hoa, dì giới thiệu cho cháu một người bạn được không?” Thôi Trân đột nhiên nói.

Hạ Cúc Hoa run nhẹ, nhìn khuôn mặt chân thành tha thiết của Thôi Trân, không biết nên cự tuyệt thế nào. Bởi vì ngoại trừ mẹ ra, Thôi Trân là người thân cận nhất bên cô.

“Dì biết cháu không nghĩ đến việc này, đi gặp mặt cũng tốt. Đứa nhỏ kia cũng là ta nhìn nó lớn lên, cậu ấy là một bác sĩ, cũng là một thanh niên tốt.” Thôi Trân chưa từng hỏi qua chuyện ba của Hạ Hiên, chỉ biết là cô chưa cưới mà đã có con, không nghĩ cũng biết đó là chuyện thương tâm, cho nên không bao giờ mở miệng nhắc đến.

Hạ Cúc Hoa gật nhẹ đầu, không đành lòng nghịch lại tâm ý của bà.

“Vậy là tốt rồi, một chút nữa dì sẽ gọi điện cho cậu ấy, hỏi nó chừng nào rảnh thì hẹn gặp mặt đi.” Thôi Trân cao hứng nói.

Hạ Cúc Hoa điềm đạm nở nụ cười.

Chương 2
(Edit: Đăng Như)

Ở nội thành phía tây, ngắm căn biệt thự cao nhất.

Ở sườn núi, hoàn cảnh ưu việt, hưởng thụ giao thông thông thuận, lại gần gủi với thiên nhiên, hấp dẫn không ít những kẻ có tiền muốn xây biệt thự ở nơi này.

Nơi này có đầy đủ hội quán tư nhân, tất cả đều khá tinh tế, phong cách kiến dựa vào ý thích cá nhân mà xây dựng, trang trí xa hoa.

Có vị thương gia tinh mắt tại vùng phụ cận chuẩn bị xây dựng một sân Golf, chắc cũng sắp đưa vào sử dụng.

Và hai bên đường cũng được trồng bồn hoa chạy dọc, cứ cách giữa các bồn lại có một gốc cây tùng xanh....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Gửi những chàng trai năm ấy
» Truyện : Vợ Yêu Thích Tán Gái
1234...101112»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt