Teya Salat
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Khi cô uống rượu dáng vẻ rất thú vị, đầu hơi cúi xuống, miệng kề trên vành ly, nhưng vẫn có rất nhiều người đang nói chuyện không ngớt với cô, khi nói chuyện mắt cô thường mở to theo thói quen, dáng vẻ chăm chú, đôi mắt to như chú tuần lộc nhìn chăm chăm vào người đối diện, cực lỳ lễ độ.

Kỳ thực nếu nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy, thật ra cô không hề nhìn đối phương, ánh mắt lạc lõng, có trời mới biết chúng đang để ở đâu.

Bùi Gia Tề càng nhìn càng thấy thú vị, cúi đầu khẽ hỏi: " Có ngon không?".

" Ngon lắm." Cô gật đầu, vẻ thật lòng.

" Có muốn biết tôi làm thế nào không? Lại đây tôi pha cho cô xem".

Lăng Tiểu Manh định từ chối, nhưng không đợi cô trả lời Bùi Gia Tề đã đi thẳng ra ngoài, ngần ngừ một chút, anh quay lại kéo tay cô đi, bàn tay anh vừa chạm vào tay cô, Lăng Tiểu Manh giật mình, định rụt lại nhưng không kịp, bị anh kéo ra khỏi đám đông.

Sau lưng dường như có không ít lời phàn nàn, Bùi Gia Tề, chàng trai vốn là cao thủ môn Taekvvondo, lúc này chỉ dám nhẹ nhàng nắm tay cô.

Chẳng biết đã bao lâu chưa được tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài Cố Chính Vinh, mới đầu Lăng Tiểu Manh không phản ứng gì, mãi tới khi ra khỏi đám đông mới nhận ra tình huống này. Cô luống cuống toan giật tay lại, bàn tay Gia Tề ấm áp, hoàn toàn trái ngược với cố Chính Vinh, bàn tay ấy nắm chặt, cô không tài nào giằng ra nổi.

Tới chỗ ngoặt ở cầu thang, anh đưa tay đẩy cánh cửa gỗ có chạm khắc hoa văn, đó là phòng bếp.

Căn phòng tuy nhuốm màu lịch sử, nhưng được bảo tồn rất tốt, ổ khóa trơn tru, hai người vừa bước vào cánh cửa lập tức đóng chặt, căn phòng trở nên yên tĩnh, Lăng Tiểu Manh thở một tiếng, toan mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc.

Nhìn vào chiếc túi bên hông cô, Bùi Gia Tề mỉm cười nhắc, " Tiểu Manh, hình như cô có điện thoại".

Đương nhiên là cô nghe thấy, người biết số điện thoại của cô rất ít, mà cũng ít người tự nhiên gọi điện cho cô, khuya khoắt thế này mà gọi đến còn có thể là ai nữa?

Lăng Tiểu Manh tìm điện thoại trong túi xách, cầm điện thoại lên, trên màn hình nhấp nháy số điện thoại, là cuộc gọi từ căn hộ của cô, lúc này trông thấy con số quen thuộc ấy tim cô đập mạnh.

Trong phòng bếp trên tường đối diện có treo một chiếc đồng hồ gỗ kiểu cũ, cô ngẩng đầu lên xem giờ, rồi cúi xuống nhìn điện thoại, sắc mặt trông thật khổ sở.

Chẳng phải nói mai gặp sao? Nhiều khách quý đến thế, tối nay làm sao anh ấy về kịp? Mới hơn mười hai giờ đã đến nhà cô, trước giờ Cố Chính Vinh chưa hề ở nhà cô mấy ngày liên tục, cú điện thoại này khiến cô ngạc nhiên.

Bùi Gia Tề vẫn đứng bên cạnh không động đậy, lúc này trông thấy thái độ cô liền cười nói: " Sao thế? Giờ này gọi đến, liệu có phải là gọi điện quấy rối? Có cần tôi nghe điện giúp không?".

Anh chàng đẹp trai à, anh đang định hại tôi đấy hả?

Cô liền lắc đầu lia lịa, cầm điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài, bước chân cô vội vã, lời từ biệt từ đằng xa vọng lại, " Tôi có việc gấp phải đi, tạm biệt".

Nhiều năm tập võ anh đã rèn luyện được sự nhanh nhẹn, nhưng vẫn không túm được cô, mắt nhìn thấy cô bắt đầu bước nhanh, Bùi Gia Tề đành miễn cưỡng chấp nhận.

Cô gái này là cô bé lọ lem sao? Lần nào cũng biến mất nhanh như làn khói, như thể chỉ cần ở lại thêm một giây thôi sẽ trở về nguyên hình.

Nguyên hình của cô, Bùi Gia Tề mỉm cười tinh nghịch, thực sự anh thấy tò mò lắm.

Ngoài kia gió đêm mát lạnh, đường phố yên ắng không một bóng người, ánh đèn vàng vọt xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đường, Lăng Tiểu Manh vội vã bước tới xe của mình.

Chiếc xe đỗ ngay bên đường, nhưng một trận gió ập đến, mọi thứ trước mắt bỗng nhòe đi, cô vẫn chạy, nhưng chân nam đá chân xiêu, cứ ngỡ mình đi thẳng về phía trước mà chẳng biết đã chạy tới tận đâu.

Bùi Gia Tề đuổi theo, lúc này đang đứng cười nhìn cô loạng choạng đi đúng một vòng trên con phố vắng lặng, chiếc Polo màu đen rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng cô lảo đảo, không thể đi nổi tới bên xe.

Bùi Gia Tề chạy vội tới toan đỡ cô, bên tai chỉ nghe thấy chuông điện thoại reo lên không ngừng giữa khoảng không tĩnh mịch, rồi đứt đoạn.

Sự yên lặng đột ngột khiến cô giật mình, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, thoắt một cái cô chạy đến bên xe, còn chưa kịp kéo cửa, đã luống cuống rút vội điện thoại ra.

Đường dây đã thông, tiếng chuông báo đơn điệu, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, nhiều tiếng sau đó cũng không có người nghe, Lăng Tiểu Manh vốn đã hơi hoảng loạn, lúc này chỉ thấy sợ hãi.

Thời gian chờ quá lâu, điện thoại tự động ngắt máy, gọi điện tới năm lần cũng không được, cô vẫn không có ý định từ bỏ, bên cạnh có tiếng nói: " Tiểu Manh, đợi chút, đợi họ tan tôi sẽ đưa cô về nhà".

Lăng Tiểu Manh ngẩng đầu, dưới ánh trăng là gương mặt tuyệt đẹp của Bùi Gia Tề, thực sự lúc này cô chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức, " Không cần đâu, tôi tự lái xe về nhà là được rồi".

Anh lại cười, " Cô thế này mà lái xe được ư?"

Tại sao người này không chịu tha cho cô chứ? Lăng Tiểu Manh bắt đầu bực mình, không nói gì, cúi đầu mở cửa ngồi vào trong xe, thái độ từ chối rất rõ ràng.

" Anh Bùi? Anh đang ở đâu?" Từ xa có người bước ra tìm anh, tới khi nhìn thấy liền bật cười trêu chọc, " Tạm biệt nhau à? Vậy chúng tôi uống hết chỗ rượu anh giấu đi nhé".

Quên mất hôm nay mình là chủ nhân, Bùi Gia Tề liền quay đầu mỉm cười xã giao.

Trong chớp mắt Lăng Tiểu Manh đã ngồi lên xe, anh nhanh nhẹn chặn ngay cánh cửa cô sắp đóng lại, vừa giận vừa buồn cười, " Sao lúc nào cô cũng trốn khỏi hiện trường gây án thế? Được rồi được rồi, tôi không tiễn cô, nhưng cô thế này không thể lái xe được, để tôi gọi xe giúp cô có được không?"

Đầu cô bắt đầu choáng váng, nhưng trí óc vẫn rất minh mẫn, Lăng Tiểu Manh biết mình hơi say, nắm chặt vô lăng, ủ rũ mệt mỏi.

Thấy cô không phản ứng, Bùi Gia Tề đưa tay lấy điện thoại của cô.

Cô lập tức co rúm người lại, trợn tròn mắt sửng sốt.

" Tôi không mang điện thoại, đừng sợ, nhìn tôi giống cướp giật lắm sao?" Anh mỉm cười rồi nhón tay nhẹ nhàng rút điện thoại của cô ra.

Lăng Tiểu Manh nhìn anh qua cửa kính, Bùi Gia Tề nhẹ nhàng gọi điện, cúi xuống nhìn cô, dưới ánh trăng chỉ thấy nét xuân chúm chím, Lăng Tiểu Manh chỉ biết thầm than một tiếng, rồi gục đầu trên vô lăng như chú đà điểu.

Tiểu Manh nhắm nghiền mắt bắt đầu thiu thiu ngủ trong cơn mê tiếng chuông lại réo, cô tỉnh hẳn ngẩng phắt đầu dậy, cội chụp lấy chiếc điện thoại, " Để tôi nghe".

Còn tưởng cô đang ngủ, Bùi Gia Tề đưa điện thoại vào tay cô, chỉ thấy một bàn tay bé nhỏ xòe rộng trước mắt, lòng bàn tay trắng ngần, thoáng giật mình.

Anh chưa bao giờ dễ dàng rung động đến vậy, ánh trăng đêm nay sáng đến ảo diệu...

Không phải số điện thoại đó, nhưng vẫn là Cố Chính Vinh.

Trong điện thoại cô không hề có tên anh, cũng chẳng cần thiết, mỗi một số máy cô đều thuộc nằm lòng.

Lăng Tiểu Manh toan nhấc máy, lại liếc nhìn Bùi Gia Tề, ánh mắt rất rõ ràng, anh lập tức giơ tay rồi lui lại mấy bước.

Tay ôm ngực cô bắt máy, đầu dây bên kia chỉ vẻn vẹn ba chữ, " Lăng Tiểu Manh".

Xong, cô sợ đến nỗi chẳng biết phải trả lời thế nào, Cố Chính Vinh vẫn luôn nghiêm nghị ra uy, nhưng rất ít khi nổi cáu, thái độ của anh tối qua đã đủ khiến cô kinh hãi, vừa thoát chết trong gang tấc, không ngờ ngày hôm nay bão tố lại ập tới, lần này thì dù sét có đánh thật xuống cô cũng không biết phải giải thích ra sao.

Đầu dây vọng ra tiếng nói, " Nói đi".

Lăng Tiểu Manh luống cuống: " Em, em đang ở ngoài".

" Anh biết em đang ở ngoài." Anh nói tuy ngắn gọn súc tích, nhưng có tiếng xe rít qua tai, dường như tốc độ rất lớn.

Cô cúi đầu định thú tội, nhưng còn chưa nói một từ đã bị ngắt lời.

" Tề Cách Cách đâu?"

Lẽ nào anh có mắt thần, sao cái gì cũng biết thế?

" Vẫn đang ở trong bữa tiệc."

" Có định về nhà không?"

" Có ạ."

" Đã uống rượu phải không?"

Thôi xong!

Cô bất lực, " Một chút xíu".

Đúng là một chút xíu thật, nhưng làm sao cô biết nước đường lại lợi hại như thế?

" Đang ở đâu?"

" A... Vừa ra ngoài, đang ở trong xe." Buột miệng nói theo bản năng, Lăng Tiểu Manh trả lời mỗi một câu hỏi của anh đều hết sức tập trung, tuy đầu óc đã mơ màng, nhưng cô vẫn trả lời rất nhanh.

Đầu dây bên kia có tiếng thở dài, mơ hồ, Lăng Tiểu Manh cứ ngỡ mình nghe nhầm, bởi ngay sau đó anh lập tức ra lệnh, " Đừng lái xe, gọi xe về".

Bùi Gia Tề vẫn chưa đi xa, đứng dưới bóng cây nhìn cô nói chuyện, cô vẫn ngồi trong xe, cửa kính hạ xuống, nên từ chỗ anh có thể nhìn thấy rõ mồn một....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Yêu một Hoàng tử Ếch
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Vầng Trăng Trên Bục Giảng
» Uk Anh Đểu,, Một Thằng Đểu Cũng Biết Yêu..!
» Từ nơi nằm ngoài thế giới
1234...131415»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt