Khi mới tới, điều kiện cả hai đều không tốt, hoài bão có thừa nhưng trong túi lại hoàn toàn trống rỗng. Cùng nhau thuê một căn phòng vừa nhỏ vừa sơ sài, một căn phòng kiểu cổ ở tận tầng năm lại chẳng có điều hòa, mùa hè nóng tới mức không nằm nổi trên giường, phải rải chiếu nằm dưới đất, khi tỉnh dậy người đầm đìa mồ hôi.
Tuy là vậy nhưng cô vẫn thấy vui, chẳng có tiền thì dùng những thứ tiết kiệm nhất để bày biện, vẫn thấy thoải mái như ở thiên đường. Rèm cửa là tấm vải trắng cũ mèm, cô vẽ vài đường trên đó, mùa hè là trúc đen, mùa đông là hướng dương vàng ruộm. Cô vốn người rất sạch sẽ, tuy đi làm về rất mệt, nhưng ngày nào cũng quét dọn sạch sẽ như lau như li. Lần nào Đổng Diệc Lỗi bước vào cũng nhón chân cười bảo, "Tiểu Manh, nhà chúng mình có thể tham gia bình chọn nhà vệ sinh toàn quốc được đấy".
Khi ấy cô còn chưa tới làm việc ở công ty này, nhưng rất thích kéo anh tới đó ngắm thiết kế. Một gian phòng nhỏ vuông vức là thế, hai người họ cùng ngồi trên sô pha mơ ước về tương lai. Đổng Diệc Lỗi mỉm cười đôi mắt sáng lên, "Tiểu Manh, sẽ có một ngày chúng ta phải ở biệt thự".
Cô đập tay lên sô pha rồi cười thật tươi, "Không cần to như thế, chỉ cần căn nhà nho nhỏ, được ở bên nhau là được rồi".
Rồi sau đó anh kiên quyết ra đi, một mình cô trở lại gian phòng nhỏ, cả tuần liền trời đất như sụp đổ. Chẳng còn tâm trạng để ăn, chẳng còn tâm trí ra ngoài, chẳng còn tâm tư để nghĩ chuyện tương lai, cô chỉ biết cuộn mình trên giường, nằm khóc và chỉ khóc.
Hồi tưởng lại chuyện ngày ấy đến giờ cô cũng tự thấy không thể tưởng tượng nổi, trong cơ thể của một người lại có nhiều nước mắt đến vậy, cứ chảy ào ào như nước lũ, liên tục không ngừng, tháo vỏ gối ra ruột gối trắng muốt bên trong đã loang lổ vết ố vàng, muốn giặt sạch cũng không được, chỉ có thể vứt đi.
Cũng chẳng sao, đằng nào tất cả cũng phải vứt bỏ hết.
Cũng không phải không muốn gọi điện cho anh, hỏi anh vì cớ gì, tại sao nhẫn tâm với mình đến vậy, sau lại thấy con người có thể bị sỉ nhục nhưng việc tiễn đưa lòng tự trọng tới tận cửa lại là vấn đề phải suy nghĩ, tuy cô chịu đả kích rất lớn nhưng cũng chưa đến nỗi phát điên.
Từ bỏ công việc mình vừa mới bắt đầu, cô không có đủ dũng khí để hàng ngày chứng kiến anh cùng ra vào với cô gái kia, hơn nữa cô ta còn là thiên kim tiểu thư của ông chủ! Nơi đó không tiếp tục ở lại được, có quá nhiều kỷ niệm, quá đau lòng, cô sợ rằng mình sẽ ngã quỵ để rồi không thể đứng dậy được.
Sau chuyển tới công ty này, cũng bởi bản thân tự thôi việc kinh nghiệm trước khi đi làm gần như không có. Điều đáng sợ là nơi này rất nhỏ, sự thăng tiến của Đổng Diệc Lỗi đã trở thành huyền thoại còn cô lại bị người ta đổi trắng thay đen. Quan hệ trong tổng công ty hết sức phức tạp, kinh nghiệm không nhiều, sau lưng đầy những lời ong tiếng ve, lúc mới bắt đầu cô vùng vẫy trong đau khổ, mãi cho tới khi gặp được anh.
Mùa xuân của hai năm về trước, phòng Thiết kế có tuyển người, mọi vị trí đã được sắp đặt sẵn từ trước. Tất cả đều đã về, chỉ còn mình cô được yêu cầu ở lại để chỉnh sửa nốt khâu cuối cùng, cô quá mệt, chân tay tê dại, sửa xong cô định bụng ngồi xuống sô pha nghỉ một chút không ngờ vừa đặt lưng đã thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng có thể cô ngất lịm đi? Cô chưa ăn tối, khi ngồi xuống thấy người mình nhẹ như bấc, một chút sức lực cũng chẳng còn.
Sau rồi tỉnh dậy trong nước mắt, cô đã tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần, phải quên đi tất cả nhưng chỉ nghe thấy tiếng nấc nghẹn không thôi, không tiếp tục được nữa, lấy tay gạt đi nước mắt nhưng làm thế nào cũng không hết được.
Rồi có tiếng bước chân vọng lại, phản ứng đầu tiên của cô như gặp phải ma, sợ quá nên quên luôn phải rơi nước mắt, chân tay co rúm ngồi thụp trên sô pha thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn khẩn cấp kéo dài chiếc bóng của Cố Chính Vinh cho tới khi ôm choàng lấy cơ thể cô, bước chân không chút vội vàng, trong nháy mắt đã tới bên cô, cúi đầu rồi nói: "Phòng Thiết kế không cho ở lại qua đêm, cô đã đọc Nội quy lao động chưa hả?".
Giờ nghĩ lại Lăng Tiểu Manh còn thấy buồn cười, má ép sâu trong hõm vai anh, không phát ra thành tiếng nhưng cả người khẽ rung lên vì cười.
Sô pha đối diện quạt gió của điều hòa, nên Cố Chính Vinh hiểu lầm, khẽ đưa tay đẩy cô, "Đừng ngủ cạnh anh, lên giường đi, cẩn thận không cảm lạnh".
"Vâng." Đối với lời anh nói, Lăng Tiểu Manh nhất mực nghe theo, lập tức bò dậy, rồi bước lên gác.
Ở nhà cô ăn bận rất tùy tiện, chiếc áo phông rộng thùng thình, ống tay áo lòng thòng, áo chùm tới gần gối, để lộ ra đôi chân trắng nõn, thẳng tắp, cô rất thích đi chân trần, khi bước lên cầu thang gót chân hồng hồng khẽ lộ, khiến anh nhìn theo đắm đuối.
Khi Cố Chính Vinh đặt lưng lên giường cô đã ngủ từ lâu, cả người cuộn lại chiếm một góc nhỏ, chừa một khoảng trống thật lớn cho anh.
Ga giường trắng tinh, cô ngủ thật ngoan, chẳng phát ra tiếng động nào, hơi thở nhẹ nhàng, lâu dần có cảm giác bên cạnh là không khí, thế nên nửa đêm mỗi khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là đưa tay sờ xem cô còn có đó không.
Rồi hai người họ bắt đầu ân ái.
Lăng Tiểu Manh vẫn luôn lấy làm lạ, tại sao ham muốn của Cố Chính Vinh luôn trỗi dậy không hề báo trước đúng vào lúc cô ngủ tới mê man bất tỉnh, anh cũng chẳng thích gọi cô dậy, hai tay chậm rãi mơn trớn khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng vuốt ve những đường cong trên cơ thể hết lần này tới lần khác, rồi lật người, khúc dạo đầu chẳng có mà đi thẳng vào cơ thể cô.
Mới đầu cô không quen lắm, lần nào cũng giật mình tỉnh giấc, rồi sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi, sau cũng bình thường trở lại. Động tác của anh dịu dàng, thực ra chẳng hề thấy đau, chỉ là bất ngờ, hơn nữa cơ thể cô đã quen với người đàn ông này, tuy thật xấu hổ khi phải thừa nhận điều ấy nhưng cô vẫn luôn thỏa mãn với nó.
Cố Chính Vinh khi làm tình chưa bao giờ trong trạng thái gấp gáp dồn dập, tư thế cũng không nhiều, cực kỳ truyền thống, nhịp độ được khống chế rất tốt nhưng không phát ra thành tiếng, luôn chìm trong yên lặng. Cô còn tốt hơn, đến mắt cũng không chịu mở, đó chỉ là khoảng thời gian dài của những hơi thở, trong bóng tối ánh mắt anh tóm chặt lấy cô một giây cũng không buông.
Biết rồi thì sao? Đây vốn chỉ là con đường heo hắt, một mình rảo bước, bên cạnh chẳng có một ai, những người bước qua cô cũng chỉ là ảo giác, toan nắm lấy tay họ, bóng hình ấy liền tan đi trong gió.
Nhưng tất cả đều là ảo tưởng, cô tự mình dập tắt bầu nhiệt huyết, cắt đứt sự kỳ vọng, ôm ấp một lần thôi cũng là quá đủ, chẳng dễ gì tìm được tri kỷ, không thể tiếp tục đánh mất can đảm của chính mình.
Nhưng cũng không phải lo, chẳng còn tình yêu sẽ chẳng còn có mộng tưởng. Ước mơ của cô là được trở thành một kiến trúc sư hàng đầu, sau đó sẽ có vô số người với gương mặt rạng rỡ đầy khát khao hạnh phúc sống trong những thiết kế của cô, hệt như chính cô năm ấy.
Nhưng nếu không có Cố Chính Vinh, tất cả sẽ chỉ là mộng tưởng, thế nên cô mang ơn anh rất nhiều. Chịu ơn dù chỉ là một giọt nước cũng phải đáp đền cả một dòng sông, về điểm này cô luôn làm rất tốt.
Tiểu Manh luôn ngủ rất ngon, hai năm nay cô dựa trên nguyên tắc "việc hôm nay là của hôm nay", đặt lưng xuống giường là không nghĩ gì hết, lập tức ngồi lên chuyến tàu tốc hành cập bến ước mơ, khẽ nghiêng đầu là ngủ ngay, trời sáng mở mắt thấy đồng hồ sinh học lại tuyệt vời như thường.
Sự có mặt của Cố Chính Vinh không ảnh hưởng mấy tới cô, hồi đầu cứ khoảng một tuần anh mới tới một lần, tần suất cũng dần dần tăng lên, giờ thì cơ bản cứ cách ngày là có thể gặp anh.
Cũng chẳng sao, quen dần là được, còn anh lúc nào cũng bận, có những lúc tới vào nửa đêm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, Lăng Tiểu Manh luôn có tinh thần lạc quan chủ nghĩa một cách triệt để.
Huống hồ ở đây tất cả đều là của anh, không để cho chủ nhân về cũng thật quá đáng.
Sáng tỉnh giấc anh vẫn còn đang ngủ, nằm nghiêng người quay lưng lại phía cô, cánh tay vươn dài gác dọc bên thành giường, tay trái nắm lấy tay cô ôm gọn về phía trước, thế nên lòng bàn tay cô đặt ngay trên ngực anh, con tim khẽ đập từng tiếng thình thịch.
Thật kỳ lạ, cho dù tối đến có ngủ kiểu gì, hoặc nửa đêm có lăn lộn mọi tư thế đi chăng nữa, tới sáng lúc nào cô cũng thấy mình nằm sau lưng anh, một tay vòng trước ngực anh như thường lệ, một tay vắt ngang eo anh, đến cả cổ tay cũng bị anh nắm thật chặt.
Sáng hôm nay cũng không ngoại lệ, Lăng Tiểu Manh vừa mở mắt đã thấy mặt mình kề sát sau cổ anh, cơ thể họ có sự khác biệt quá lớn, nếu nhìn từ trên xuống, bộ dạng của anh lúc này có lẽ giống khỉ bố đang bước đi cõng khỉ con sau lưng, nghĩ tới thôi cũng thấy buồn cười, cũng may không có ai trông thấy, nếu không sẽ phiền lắm đây.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô lý giải cảnh tượng này bằng thói quen sợ lạnh của mình. Căn hộ này có hệ thống điều hòa trung tâm, khi ngủ một mình cô muốn để bao nhiêu độ thì để, thế nhưng mỗi khi anh tới cô liền tự giác tuân thủ nguyên tắc hàng đầu đó là làm việc gì cũng theo ý anh, tự động trao quyền điều chỉnh nhiệt độ cho anh....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ