Húp hết tô mỳ, Lan đứng dậy đi tới bồn rửa tô úp lên giá. Cô lại đưa mắt nhìn xuống khoảng sân bên dưới. Vắng tanh. Chẳng thấy bóng trai nào ở trần lạng quạng.
Bước vào phòng đứng trước tượng thánh giá, Lan chợt thấy lòng bình yên. Cô là người ngoại đạo nhưng cũng thường đến thánh đường vào các buổi chiều Chủ nhật cùng với mấy đứa con gái trong xóm bờ sông. Và nhiều khi cô cũng cầu nguyện, xin Chúa cho cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
***
Lan bước ra khỏi nhà bà Mười khi nắng đã lên. Tia nắng rọi qua tán lá thành những luồng sáng trong suốt lấp lánh. Con hẻm nhỏ tấp nập xe cộ qua lại. Cha mẹ chở con cái đi học. Mấy bà mấy cô xách làn đi chợ về cười nói râm ran. Đột ngột, từ trong cánh cổng màu trắng nhà bên có một người con trai vai đeo ba lô đi nhanh ra rồi đứng khựng lại khi nhìn thấy Lan. Bây giờ cô mới có dịp ngắm kỹ anh con trai ở trần lúc nãy. Hai hàng lông mày đen rậm rì, mắt một mí, sống mũi cao thẳng, miệng rộng vừa phải. Anh chàng bất ngờ cười với Lan:
- Chào!
Cô nheo mắt cười:
- Chào anh.
- Bé mới tới trọ nhà bà Mười hả? Quê bé ở đâu vậy?
- Dạ, em ở Kon Tum.
- Anh người Gia Lai nè. – Anh chàng cười khì khì. – Anh tên Thắng. Còn bé?
- Dạ, em tên là Lan.
Sau màn chào hỏi tên tuổi quê quán, cả hai sóng đôi bên nhau ra khỏi hẻm rồi đi lòng vòng để ra đường lớn. Thắng và Lan nói chuyện tầm phào về quê nhà rồi cười rất vui. Hình như những người con xa quê dễ hợp rơ với nhau. Cả hai trò chuyện như hai người bạn thân thiết quen biết nhau lâu ngày. Anh nói anh học năm cuối Đại học Kinh tế, ngành Tài chính Ngân hàng. Còn cô thì rụt rè nói mình thi rớt Đại học đến thành phố tìm việc làm. Thắng hỏi năm sau Lan sẽ thi Đại học nữa chứ. Cô nhoẻn cười, nói rằng sợ không đậu.
Chiếc xe buýt đỗ xịch đón khách. Thắng bước lên vui vẻ cười với Lan. Cô cũng nở nụ cười ấm áp. Nắng tinh nghịch vờn lên tóc cô dịu dàng và rất đáng yêu.
Sạp báo gần mái chờ xe buýt xếp la liệt báo là báo. Từ Sài Gòn Giải Phóng, Nhân dân, Thể thao cho đến báo Mực tím, Thiếu niên tiền phong… Chị chủ sạp báo có dáng người nhỏ nhắn mặt mụn để kiểu đầu giống cô gái bán bánh tráng trộn trong phim Xin lỗi anh chỉ là thằng bán bánh giò, ngồi trên ghế xếp nhâm nhi ly cà phê đen. Cách đó là quán cà phê vỉa hè ghế nhựa lô xô treo túm này túi kia trên tường. Mấy chú uống cà phê ngồi trên ghế nhựa con con chuyền tay nhau tờ báo.
Rút một tờ báo dày đặc chữ, Lan trả tiền rồi đi về nhà. Đường về hẻm nhà bà Mười lòng vòng qua mấy con hẻm liền nhưng cũng dễ nhớ nên Lan không cần sử dụng đến bản đồ. Cô vừa đi vừa chúi mũi vào mục Rao vặt. Có mấy nơi tuyển công nhân lương tháng ba triệu nhưng ở tận các khu công nghiệp cách trung tâm thành phố khá xa. Lan nghĩ bụng, có nên nộp hồ sơ không nhỉ?
Bước vào trong quán tạp hóa, Lan kéo ghế ngồi cạnh bà Mười đang tính tiền cho khách hàng, mắt vẫn dán vào tờ báo. Gia sư. Nhân viên bartender. Phục vụ quán ăn. Nhiều dòng tin in bé tí nhìn rối cả mắt, toàn công việc ở những quận xa còn không thì trùng với giờ làm ở quán cà phê Lan xin hôm qua. Lan nản không đọc nữa cuộn tờ báo lại ngồi thở dài.
- Sao vậy con? – Bà Mười tính tiền xong quay qua hỏi.
- Dạ, con không biết tìm đâu một công việc ổn định hết bà Mười. Toàn là công việc bán thời gian không hà.
- Ở Sài Gòn việc tìm người mà con không kiếm ra hả?
- Dạ, thì cũng nhiều nhưng mà con không biết đường kiếm. Với lại con cũng sợ bị lừa đảo, đi làm còn bị quịt lương không biết chừng.
- Ừ. Khổ lắm con ơi. Mấy đứa như tụi con ở quê vào thành phố lập nghiệp phải bươn chải đủ nghề để trang trải cuộc sống. Có mấy đứa con gái bằng tuổi con ở mấy làng quê nghèo tới Sài Gòn với mong muốn được đổi đời nhưng do hiền lành, nhẹ dạ, cả tin quá nên bị bọn ác ôn lừa làm cái nghề ca ve đó con. Đời là bể khổ con à.
Lan gục gặt đầu. Cũng vì khổ nên nhiều người lao động nghèo mới lặn lội vào Sài Gòn tìm việc. Lan may mắn được cô bạn người Sài Gòn tìm giùm nhà trọ giá rẻ chứ nhiều người cũng ở quê như cô ra thành phố phải sống trong những khu nhà lụp xụp để rồi hàng ngày toã đi các hướng làm đủ nghề nhọc nhằn vất vả để kiếm từng đồng dành dụm gửi về quê nhà. Lan chỉ kiếm tiền để nuôi bản thân nên vẫn còn sướng hơn rất nhiều người. Hôm qua khi Vy chở Lan đi chợ mua đồ đạc, cô nhìn thấy những cô, những chị oằn vai bởi những gánh chè đi trên vỉa hè dưới trời nắng chang chang. Đường phố Sài Gòn đâu phải chỗ nào cũng có bóng mát, chẳng hạn như mấy đại lộ rộng lớn phải đi một quãng dài mới tới được bóng cây. Nắng. Nắng lắm. Nắng phả rát vào mặt. Thế mà các cô, các chị vẫn rong ruổi đường xa dưới cái nắng như đổ lửa. Nhiều người còn khổ quá. Cũng vì miếng cơm manh áo mà phải chịu cực như vậy.
Cái máy cát sét màu đỏ cổ lỗ sĩ để trên bàn sát mấy lốc nước ngọt chạy lọc xọc rồi phát nhạc khi bà Mười nhấn nút Play.
Trời còn làm mưa mơi rơi mưa rơi. Từng ngón tay buồn em mang em mang. Đi về giáo đường ngày Chủ nhật buồn còn ai còn ai. Đóa hoa hồng cài lên tóc mây. Ôi đường phố dài lời ru miệt mài. Ngàn năm ngàn năm ru em nồng nàn ru em nồng nàn…
Tuổi đá buồn. Một ca khúc nổi tiếng của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Lan im lặng lắng tai nghe. Lời bài hát buồn man mác nhưng nghe rất hay, càng nghe càng muốn cảm nhận bằng hết những điều ý nghĩa mà bài hát muốn truyền tải.
Bà Mười cười nói:
- Mấy chục năm rồi bà toàn nghe nhạc Trịnh và nhạc tiền chiến. Chớ không sao nghe được cái nhạc đùng đùng mà thằng cháu hay mở.
Lan buột miệng hỏi:
- Ủa, cháu bà Mười đâu? Sao con không thấy?
- Nó sống ở căn hộ chung cư cao tầng, làm phóng viên nên đi hoài lâu lâu mới thấy tạt qua thăm bà ngoại.
Lan nghe Na nói bà Mười có hai người con gái đều theo chồng định cư ở nước ngoài, một người ở Mỹ, một người ở Canada. Bà Mười ở một mình chắc cũng buồn nên mới cho thuê căn phòng gác xép giá rẻ.
Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi. Từng phiến mây hồng em mang trên vai. Tuổi buồn như lá. Gió mãi cuốn đi. Quay tận cuối trời…
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi như một dòng chảy không ngừng. Tuổi 20, 30 hay 70 rồi cũng sẽ qua rất nhanh, như gió như mây như cát bụi thổi bay về cuối trời. Ngồi nghe Tuổi đá buồn, Lan chợt nhớ tới lời bài hát khác cũng của cố nhạc sĩ họ Trịnh.
..Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…
Đá lớn, sỏi nhỏ. Bởi thế sỏi thì thường tựa vào đá và tảng đá muốn đứng vững thì vẫn rất cần những viên sỏi nhỏ. Người với người sống là để yêu nhau và cần có nhau trong đời. Lan chợt nhoẻn cười với suy nghĩ: “Nếu mình là viên sỏi nhỏ thì sẽ nép vào đâu? Ai sẽ là tảng đá chở che mình qua mùa mưa giông bão giật?”.
***
Sau bữa cơm trưa ngon lành với bà Mười, Lan ngồi quán nước trước nhà cà kê tám chuyện với chị chủ quán tên Hạnh người Tư Nghĩa – Quãng Ngãi, miền đất có hai danh lam thắng cảnh nổi tiếng là La Hà Thạch Trận và núi Bút. Hai chị em nói chuyện xa gần rồi bỗng dưng trở nên thân thiết từ lúc nào không hay.
- Nhà nghèo, quanh năm năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà chẳng đủ miếng ăn. Chồng chị bị tai nạn lao động nghỉ mất sức, nghèo càng nghèo thêm. Chị vào đây cố kiếm từng đồng gửi về cho nhà tám miệng ăn, có ba mẹ chồng già yếu. Lúc đầu chị đi phụ hồ, gánh chồng gạch leo qua các bãi xà bần lổn ngổn thảy lên cho thợ xây. Rồi phải vác bao xi măng nặng cả 50 kí. Nhưng tới việc trộn vữa mới mệt nhất. Hai người cầm cái xẻng hết đảo, xúc, rồi lại dặm cho đến khi nào vữa nhão như bột mới thôi. Tay chị rã rời, mệt muốn xỉu. Khổ lắm em ơi. Mà tiền lương chỉ bằng một nửa thợ chính.
Lan gật đầu ra chiều cảm thông. Chị Hạnh kể sau khi chị bị tai nạn phải nằm viện điều trị, chị mở quán nước rồi bán tới tận bây giờ. Anh chồng cũng đã vào Sài Gòn chạy xe ôm, sắp tới đứa con lớn của chị cũng vào đây trọ học. Khi nhắc tới những đứa con ngoan ngoãn học giỏi, đôi mắt chị ánh lên niềm hạnh phúc....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ