- Ặc ặc…
Lan bị sặc trà xanh, đưa tay vuốt ngực lên xuống, mặt đỏ gay. Vy hốt hoảng:
- Bà có sao không Lan?
- Bà nói thiệt hả?
- Ừ. Ai giỡn chơi làm gì vụ đó. Mấy con lớp Sư phạm Toán bị rồi. Bữa lớp Lý tụi tui với lớp Toán học Triết ngồi chung giảng đường nghe tụi nó kể lại.
- Gì ghê dữ bà. Vậy sao tui dám đi làm ban đêm.
- Vậy mới nói.
Vy uống ực lon nước yến rồi kể tiếp:
- Mấy người đó “hoạt động” không kể ngày đêm. Buổi trưa nếu đứng mấy chỗ vắng vẻ là gặp đó. Có con kia kể là nó dựng xe đứng chờ trước nhà bạn nó, chỗ đó ít xe qua lại thì có một ông đi xe máy tới. Lúc dừng xe lại ngay sát xe nó tự nhiên ổng kéo phecmotuya quần ra làm nó mất hồn đạp xe chạy thục mạng. Ổng đi theo rồi cười khằng khặc ghê lắm.
Lan nghe mà thấy nổi hết cả da gà. Có mấy người như vậy thật sao trời. Giữa đường giữa xá, giữa ban ngày ban mặt mà kéo quần ra… Trời ơi.
- Bữa đi thư viện Tổng hợp gặp một chị đang học Y. Quen mà nên tui xáp lại hỏi chị ấy về vụ đó thì được giải thích đó là một bệnh có tên y học là Exhibitionism. Một dạng lệch lạc hành vi tình dục1. Lời khuyên của chị ấy là không nên tỏ ra sợ hãi bởi vì mình càng sợ mấy gã đó càng thích thú.
Lan gật gật. Dù sao cũng được cảnh báo trước để chuẩn bị tinh thần nên có lẽ cô cũng sẽ làm mặt lạnh rồi lờ đi. Nhưng mà lỡ gặp mấy ông thích khoe của như vậy thật thì mắt cô có bị gì không nhỉ?
***
Vy chở Lan đến căn nhà cho thuê bạn nó giới thiệu. Căn nhà cũng nằm trong hẻm sâu phải đi vòng vèo hết quẹo trái rồi quẹo phải, sau đó lại đi thẳng rồi quẹo tiếp. Lan nghĩ bụng, kiểu này biết đường nào để ra được Pasteur.
Lúc Vy thắng kít trước một cửa hàng tạp hóa đã thấy bạn của Vy đứng đằng trước đợi. Cô nàng khá xinh, cắt tóc ngắn mặc quần đùi, áo cam vải voan.
- Chào bạn. Mình là Na. – Na cười chào Lan.
Lan nhoẻn cười, thấy vui vui khi được kết bạn với cô bạn người Sài Gòn dễ thương này.
- Ba đứa mình đều là đồng hương đó.
Lan tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô bạn này là người Sài Gòn sao là đồng hương với Lan và Vy được. Giọng nói rõ ràng là người Sài Gòn mà.
- Mình và anh Hai mình đều sinh ra ở Măng Buk. Sau đó hai anh em vào Sài Gòn sống với ông bà nội.
Lan nở nụ cười trước sự thân thiện của Na:
- Cám ơn Na nhiều nha vì đã giới thiệu Lan tới đây thuê nhà.
Na bật cười, chỉ tay về phía cầu thang gỗ:
- Trời ơi, mình quên mất tiêu. Nãy giờ ham nói chuyện. Để mình dẫn bạn lên gác coi phòng. Bà Mười bận chút chuyện nên nhờ mình coi cửa hàng giùm rồi dẫn bạn lên coi phòng luôn.
Vy chen vào:
- Bà dẫn Lan lên coi phòng đi Na. Tui ở dưới này coi quán cho.
- Ok.
Sau đó Lan đi theo Na lên gác. Lên hết cầu thang, cô nàng rút chùm chìa khóa ra tìm một chiếc chìa khóa có dán băn dính rồi cắm vào ổ khóa. Cửa bật mở, Lan đi vào nhìn căn phòng nhỏ xíu áp mái trống trơn trên tường có cây thánh giá bằng gỗ. Na đi tới một cánh cửa bên hông phía tay trái và mở nó ra. Bên ngoài có một ban công và một phòng tắm hơi bẩn một xíu.
Na cười nói:
- Phòng này trước đây cho một anh con trai người Nghệ An học Đại học Luật thuê. Hôm qua đi nhận bằng tốt nghiệp, ảnh qua trả nhà thông báo với bà Mười sắp lấy vợ nên phải tìm nhà khác. He he. Bạn gặp may đó nha. Mới nãy có hai sinh viên Luật nói là khóa dưới của anh đó tới hỏi thuê nhưng mà mình nói là có người thuê rồi. Bạn thấy sao? Phòng này được không? Nếu không thích mình vẫn tìm được phòng trọ khác cho bạn, cũng ở trong nhà dân luôn.
Lan cười toe, xua xua tay:
- Không cần đâu. Lan rất thích phòng này.
Nếu thuê chỗ khác sợ rằng giá nhà bị đẩy lên nữa. Căn phòng này quá tốt, có hơi nóng và ngộp một chút nhưng điều đó không thành vấn đề với Lan. Cô sẽ dọn tới đây ngay trong chiều nay.
Quay trở lại xuống dưới nhà đúng lúc bà Mười về, Lan lễ phép chào bà:
- Dạ. Con chào bà Mười.
Bà Mười cười thân thiện:
- Con coi phòng chưa con? Thấy được không con?
Lan gật đầu lia lịa:
- Dạ, được bà Mười. Chiều nay con dọn tới luôn.
***
Ba đứa con gái ngồi bệt xuống gọt cóc chấm muối ớt cay xè vừa ăn vừa cười ha ha sau khi lau chùi sạch sẽ căn phòng, ban công và phòng tắm. Lan cười tít cả mắt. Nếu không có hai cô bạn này, cô đã lơ ngơ như bò đội nón giữa phố xá tấp nập đất chật người đông này. Vy chở Lan đi mua tủ xếp, bếp ga mini, nồi niêu xoong chảo trong khi Na giúp cô mua thau, xà phòng, sữa tắm và những vật dụng cá nhân. Cô không biết phải cám ơn hai cô bạn như thế nào. Nếu ở Kon Tum thì chắc chắn cô đã mua mít sấy, chuối ép cho cả hai hoặc dẫn đi ăn nhưng ở đây cô chẳng rành đường và cũng không biết chỗ nào bán đồ ăn ngon.
- Ê hai bà. – Lan đã đổi cách xưng hô với Na cho thân mật. – Hai bà biết chỗ nào bán đồ ăn ngon không? Tui muốn mời hai bà đi ăn để cám ơn vì đã giúp tui.
Vy xua tay:
- Bạn bè giúp nhau có gì đâu mà phải mời ăn này nọ.
Lan quay sang Na, cô nàng cười toe toét:
- Nếu bà đã có lòng mời đi ăn thì tui không từ chối đâu nè. Mình đi ăn ốc đi.
- Ok. – Lan sôi nổi. Tui cũng thích ăn ốc.
- Ốc vỉa hè hẻm Trần Đình Xu ngon tuyệt vời nè.
Vy mới vừa nãy còn nói không cần mời ăn này nọ bỗng dưng hào hứng không kém Lan và Na:
- Tui thèm sò điệp nướng phô mai. Nhưng mà ăn ở hẻm Trần Đình Xu đông lắm.
Na hỏi Vy:
- Giờ mấy giờ rồi bà?
- Năm giờ rồi.
- Sáu giờ quán đóng cửa đó. Giờ đi không mấy bà?
Lan cũng đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi la lên:
- Chết rồi. Tui phải tới quán cà phê.
Na chưng hửng:
- Bà tới quán cà phê chi vậy?
***
Quán thuê mặt bằng bỏ trống giữa hai ngôi nhà cao tầng làm quán cà phê sân vườn căng dù xếp mấy bộ bàn ghế ghỗ, bài trí cây cảnh từa lưa nhưng nhìn cũng khá đẹp mắt. Để hai con bạn ngồi uống cà phê, Lan đi theo nhân viên tới gặp chủ quán. Chị chủ quán chưa dừ mà cũng không còn trẻ chắc vào khoảng ba mươi mấy tuổi. Lan nghe giọng chị này không giống với người hồi sáng nhận điện thoại.
- Làm từ năm giờ chiều tới mười giờ đêm. Bao cơm tối. Tháng hai triệu. Mai em đi làm nha.
- Dạ, em cám ơn chị.
Lan rối rít cám ơn chị chủ quán rồi tới bàn ngồi với Vy và Na. Ngồi uống cà phê ở quán này công nhận mát mẻ và thoáng đãng, ngắm đường phố Sài Gòn tấp nập xe cộ. Ba đứa con gái ngồi thảo luận tiếp về đề tài ốc hẹn chiều mai đi ăn rồi cười giòn tan. Dưới ánh đèn đường vàng ấm, tình bạn lung linh như những ngôi sao sáng nhấp nháy trên bầu trời đêm.
Chương 5 Như viên sỏi nhỏ nép mình vào đá
Tối khuya. Nằm trên căn gác nhỏ nóng nực nhà bà Mười, Lan trằn trọc lăn qua lăn lại. Trong bóng tối đen đặc, tiếng quạt máy chạy ro ro tạm coi đó như là giai điệu ru ngủ. Thế nhưng cô vẫn chẳng thấy buồn ngủ một chút nào. Lạ nhà. Lạ chiếu. Nằm chiếu trúc thấy ê ê nên cô trải cái mền vải bông man mát rồi nằm lên nhưng vẫn thấy khó ngủ. Có lẽ là bởi vì cô không nghe thấy tiếng rặng tre rì rào đã ru ngủ cô suốt mười tám năm qua ở xóm bờ sông. Có chăng chỉ là tiếng xe máy vụt qua.
Bất giác hai hốc mắt Lan cay xè, nước mắt trào ra ướt nhòe cái gối bông. Cô thấy nhớ phố núi quê mình, nhớ bờ sông, rẫy bắp cỏ mọc um tùm dập dìu cánh bướm. Nhớ hồi bé cô vẫn thường rón rén chui trong đám cỏ dại túm đuôi chuồn chuồn kim bé tí teo hay thả diều bay cao với mấy đứa trẻ con trong xóm. Tuổi thơ êm đềm đã trôi vào trong dĩ vãng từ thuở nào chỉ còn đọng lại trong ký ức những gì đẹp đẽ nhất.
Cháu lên ba cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu không khóc nhè…
Lan lẩm nhẩm trong đầu những bài hát thiếu nhi, mường tượng ra màn đêm đen huyền bí đầy sao, nằm nhớ lại tiếng gió, tiếng rặng tre rì rào rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
Khi nắng vẫn chưa kịp lên, những áng mây to bự vẫn còn ngái ngủ lững lờ trôi đằng chân trời, Lan thức dậy mở cửa bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi quay trở ra tới bếp bắc xoong nước nấu mỳ tôm. Trong lúc chờ nước sôi, cô vươn vai giơ cao tay đánh mông tập thể dục. Khung cảnh thị thành trải rộng ra trước mắt quá đỗi xa lạ với Lan. Nhìn đâu cũng thấy nhà cửa, thấp thoáng hàng cây bị che khuất bởi những mái nhà. Chẳng thấy núi thấy sương như phố núi yên bình quê cô.
Bất chợt, Lan đưa mắt nhìn xuống khoảng sân sau nhỏ hẹp nhà bên thấy có gã trai cởi trần mặc quần đùi đang vươn vai tập thể dục giống mình. Dường như phát hiện có người chiếu tọa độ vào mình, anh chàng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Lan. Cô lúng túng quay mặt đi ngay tức khắc bước tới bếp ga xé gói mỳ tôm. Lúc úp dĩa lên tô mỳ, Lan đảo mắt nhìn xuống khoảng sân nhưng anh chàng đã đi vào trong nhà từ lúc nào.
Tô mỳ rất thơm ngon, gia vị vừa ăn. Lan bưng tô mỳ ngồi xuống ghế nhựa chậm rãi ăn. Công việc ở quán cà phê bắt đầu lúc năm giờ chiều. Như vậy cô vẫn có thể xen kẽ làm thêm một công việc khác, miễn giờ giấc linh hoạt chạy đi chạy lại giữa hai nơi. Cô sẽ tranh thủ đi làm kiếm tiền trang trải tạm thời trước khi tìm được một công việc khác ổn định hơn. Sáng hôm qua cô có gọi điện đến Chi nhánh siêu thị M&A ở quận 1 nhưng người ta nói hiện tại siêu thị không có nhu cầu tuyển dụng nhân viên bán hàng. Gọi điện vài nơi khác thì họ yêu cầu phải có kinh nghiệm và tiếng Anh giao tiếp tốt. Na cảnh báo với cô hiện nay có rất nhiều công việc trôi nổi, kém chất lượng, bị lừa tiền… đủ kiểu. Cho nên, cô cần phải tìm hiểu thật kỹ trước khi nộp hồ sơ. Nó kể có những công ty bán hàng đa cấp dỏm với những thủ đoạn tinh vi lừa không biết bao nhiều người vào tròng bắt mua sản phẩm hàng triệu đồng mới được vào trong công ty làm việc. Rồi có cả những trung tâm môi giới bắt đóng lệ phí tuyển dụng, phí hồ sơ… nhưng sau đó lặn mất tăm cùng với tiền của rất người đến xin việc. Hóa ra cũng không dễ ăn để tìm được một công việc ổn định ở thành phố đông dân này....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ