Cái ghế nhựa bên cạnh chợt có bóng người to cao đưa chân gạt ra rồi ngồi xuống. Lan quay sang cười híp mắt:
- Anh Thắng.
- Chị Bảy cho em ly cà phê sữa nhiều đá.
Thắng nói với chị Bảy rồi quay sang cười với Lan:
- Chiều nay mấy giờ bé đi làm để anh chở đi cho.
- Như vậy thì mắc công anh quá. – Lan đáp lại.
- Có gì đâu mà mắc công. Để anh lấy xe chú chủ nhà chở đi. Để bé đi xe đạp anh thấy nguy hiểm quá. Mới ra Sài Gòn chưa quen đường đâu.
Cũng không hẳn là Lan chưa quen đường. Na đã chỉ cho Lan lối đi ngắn nhất để tới được quán cà phê chỗ cô làm. Nhưng đúng là cô cũng thấy sợ hãi khi đi vào trong mấy con hẻm vắng vẻ. Lỡ gặp mấy gã biến thái bị mắc bệnh lệch lạc tình dục gì đó thì khổ đời.
- Cám ơn anh.
Thắng bật cười:
- Có gì đâu. Tối đi dạo phố Sài Gòn mát rượi.
Chuyện trò vui vẻ với Thắng và chị Hạnh tới hơn hai giờ thì Lan nghe tiếng hai cô bạn là Na và Vy gọi ỏm tỏi bên quán tạp hóa của bà Mười.
- Lan! Bộ bà quên phải mời tụi tui đi ăn ốc rồi hả?
- Bà kia!
Lan ngoảnh đầu lại bật cười rồi quay sang hỏi Thắng:
- Giờ anh rãnh không? Đi ăn ốc với tụi em cho vui.
Thắng nheo mắt:
- Ok!
***
Sạp hàng bé tí có vài ba cái bàn dựng bên mé con hẻm nhưng muốn ăn ốc gì cũng có. Từ sò huyết xào tỏi, ốc xào bơ cho đến sò điệp nướng phô mai, nghêu hấp xả… Ốc cực ngon, rẻ, bổ, xứng đáng với điểm mười chất lượng. Bốn người tụi Lan gọi hơn chục dĩa ngồi ăn khí thế, càng ăn càng thấy ghiền. Ốc ngon đậm đà không có gì để chê. Điểm trừ duy nhất của quán không liên quá tí tị gì tới chất lượng đồ ăn và phục vụ mà nằm ở giờ mở cửa. Quán chỉ bán từ 11 giờ trưa đến 6 giờ tối từ thứ 2 đến thứ 6, không bán vào thứ bảy và Chủ nhật. Ốc tươi xào me ngon tuyệt và rất vừa ăn. Thắng ngồi ngoài rìa vừa chén dĩa ốc vừa tặc lưỡi khen:
- Ngon quá. Ở Sài Gòn hơn ba năm rồi mà sao giờ anh mới biết quán ốc này ta.
Cô chủ quán nghe Thắng nói quay qua cười cười. Na đang ăn dĩa ốc mỡ bự và dĩa đó đã là dĩa thứ ba ngẩng đầu lên cười hì hì:
- Hồi cách đây mấy tháng khi anh Hai tui mới về nước tui dẫn ảnh đi ăn ốc. Hai anh em xử luôn mười ba dĩa. Trời cứ mưa mưa, hai anh em ngồi trùm áo mưa ăn hết dĩa này tới dĩa khác.
Rồi Na quay sang nói với cô chủ quán:
- Vui ghê cô ha.
Cô chủ quán mỉm cười:
- Mà sao mấy bữa nay không thấy anh con tới ăn ốc?
Na cười hi hi:
- Tại cô bán giờ hành chính nên anh Hai con có muốn ăn cũng đâu có tới được. Ngân hàng làm việc tới 7 giờ lận cô.
Vy uống ngụm Sting quay qua hỏi:
- Sao anh bà không vào công ty xây dựng của ông nội bà làm?
Na lắc đầu:
- Ảnh không thích. Ảnh thích làm nhân viên công chức bình thường.
Lan vừa ăn ốc vừa nhìn cô bạn. Năm Na học lớp 11, ba Na lúc đó đang là cán bộ kiểm lâm hy sinh trong một lần phối hợp với lực lượng công an truy bắt tội phạm buôn lậu ma túy nguy hiểm. Mấy tháng sau đó, một chiếc xe tải mất kiểm soát đã cướp đi tính mạng mẹ Na, một cô giáo đang lái xe máy đến ngôi trường tiểu học ở Măng Buk. Nỗi đau chất chồng lên nỗi đau. Có lẽ khó khăn lắm Na mới vượt qua hai cú sốc khủng khiếp đó và vui vẻ như lúc này. Giống như Lan, mẹ cô mất khi cô còn quá nhỏ, nhiều đêm khóc ồ ồ vì nhớ mẹ. Cách đây mấy tháng, cô đau không thể nào tả xiết khi ông ngoại đưa cái hộp sắt đựng mất đồng lẻ ông dành dụm được cho Lan rồi nhắm mắt xuôi tay. Cô đã thề cho dù có đói khát cũng không bao giờ đụng đến một đồng trong chiếc hộp sắt hoen rỉ đó. Chiếc hộp của ông ngoại và dây chuyền vàng của mẹ là những báu vật vô giá mà suốt cuộc đời này cô sẽ luôn gìn giữ.
Đọc tiếp : Tặng không cái mền 37 độ - Chương 6
hương 6 Tình yêu mỳ tôm
Ngày đầu tiên đi làm ở quán cà phê, công việc của Lan khá nhẹ nhàng. Cô chỉ việc bưng bê đồ uống cho khách, nếu rảnh rang thì tới quầy học cách pha chế. Chị chủ quán dặn rằng phải luôn tươi cười với khách, gặp người khách nào khó tính cần cư xử dịu dàng, mềm mỏng, tuyệt đối không được nặng lời với khách. Mới ngày đầu đi làm nên Lan chưa quen với công việc, vẫn còn hơi vụng về khi bưng bê và lóng ngóng khi đọc tên các đồ uống. Nhưng có thể nói mọi chuyện khá suôn sẻ.
Hơn mười giờ rưỡi sau khi quét dọn sạch sẽ, Lan thay đồng phục rồi uể oải bước ra trước quán thấy Thắng đã dựng xe chờ cô. Cô ngồi lên yên sau rồi mới đội mũ bảo hiểm anh đưa, mệt mỏi nói:
- Em buồn ngủ quá.
Dường như sau khi cơ thể phải làm việc mệt mỏi, giấc ngủ thường kéo đến nhanh hơn, hai mắt cứ ríp cả lại. Suốt mấy tiếng đồng hồ chạy qua chạy lại từ quầy tới các bàn, chân Lan mỏi nhừ, khắp người rã rời. Nhưng không thể cứ thấy khổ là bỏ việc. Như thế chẳng thể nào trưởng thành lên được. Nếu đã nói chắc như đinh đóng cột với ba sẽ sống tốt ở Sài Gòn thì càng phải cố.
Thắng nói với Lan khi chiếc xe máy chở anh và cô bon bon trên đường phố:
- Buồn ngủ thì em cứ dựa vào lưng anh mà ngủ, coi cái lưng anh như cái gối êm đi.
Lan phì cười đáp trả lại:
- Cái gối này cứng lắm. Em không nằm đâu.
Sài Gòn ban đêm đẹp vô cùng. Cả thành phố được thắp sáng rực rỡ, ấn tượng nhất vẫn là ánh sáng huy hoàng ở các trung tâm thương mại sang trọng. Thắng chở Lan lượn qua những cung đường tuyệt đẹp ở trung tâm thành phố, đẹp ngoài sức tưởng tượng của cô. Thành phố khoác trên mình tấm áo lộng lẫy và đẹp đẽ, những chiếc ô tô sang trọng chạy dọc các ngả đường, xe máy nối đuôi nhau đèn xe chớp nháy. Khung cảnh nhộn nhịp này khiến Lan thấy hào hứng hẳn. Cô say sưa ngắm nhìn những tòa cao ốc bật điện sáng choang, những cửa hiệu thời trang chói lóa, và khi ngẩng đầu lên là hàng triệu đèn màu lung linh. Trăm nghe không bằng được thấy. Sức hút từ vẻ đẹp của đêm Sài Gòn quả là dữ dội làm Lan tỉnh cả ngủ.
- Anh, em hết buồn ngủ rồi. – Lan nói với Thắng. – Chở em lượn qua khu trung tâm một lần nữa đi anh.
***
Từ ngày dọn tới nhà bà Mười, Lan thường nấu ăn chung với với bà. Giữa đất Sài Gòn, được gặp bà Mười là một may mắn với cô. Bà coi cô như con cháu trong nhà, công việc của cô phải về khuya bà cũng thông cảm chẳng hề rầy la. Anh luật sư trước đây thuê trọ ghé qua biếu bà Mười bịch bánh tráng kẹp đơ, đưa thiệp đám cưới rồi nói Lan hên lắm mới thuê được căn gác xép. Bà Mười chia cho cô nửa bịch bánh ăn mệt nghỉ, cái răng sâu lại ê ê thế nhưng vẫn cứ thích ăn.
Đứng trên ban công sau khi ăn cơm, Lan cầm miếng bánh kẹp đơ nhai nhai, ngắm trời mây phiêu lãng.
- Lan!
Nghe tiếng Thắng gọi mình, Lan đưa mắt nhìn xuống khoảng sân nhỏ hẹp. Anh ngước mắt lên cười nói:
- Có đồ ăn mà không chia sẻ với anh nha.
Lan cười toe rồi lấy bịch kẹp đơ còn một cái quăng xuống cho Thắng. Anh cười híp rịp cả mắt, mở bịch lấy bánh ra nhai. Tim Lan đập rộn cả lên. Mỗi lần ngồi sau xe anh luôn thấy lồng ngực rạo rực và bồi hồi. Khi trái tim bắt đầu đập sai nhịp phải chăng đó là dấu hiệu chứng tỏ trái tim mình đã thuộc về người ta. Mà nói đúng hơn là từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trần cô đã có cảm giác như mình bị sét đánh trúng rồi. Cô kết đôi mắt một mí, kết cái mũi cao, kết cái miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng đều. Và cô nghĩ về anh nhiều hơn bất kỳ điều gì khác. Vy và Na thường thay phiên nhau chọc anh và cô hoài, cả hai đều ngượng ngập và bối rối đến đỏ mặt. Hôm qua, Na tặng Lan một thỏi son hồng rất đẹp và nói rằng: “Bà mà trang điểm khối anh đổ rạp”.
Nhớ lại câu nói của Na, Lan phì cười. Cô chỉ cần một anh đổ rạp là được rồi. Cảm giác thích một ai đó rất khó để giải thích rõ ra được bằng lời. Tim đập nhanh, cả người xốn xang, mặt thì đỏ bừng khi đối diện với người trong tim mình. Cảm giác đó gần giống với cảm giác lâng lâng khi bị say trong men rượu.
- Anh Thắng. – Lan nhìn xuống nói với Thắng. – Chiều chở em đi làm sớm nha. 4 giờ.
- Ok.
- Chừng nào học thi anh nói cho em biết nha.
- Ừ, mà chừng học thi anh vẫn sẽ chở em đi làm được. – Thắng nheo mắt. – Cho nên, em đừng có lo.
***
Buổi chiều, Thắng ngồi trên xe Taurus mới mua đợi Lan. Vừa nhìn thấy cô, anh đờ người như tượng. Lan trang điểm nhẹ nhàng, môi son thỏi son Na tặng, tóc xõa ngang vai. Cô mỉm cười đội mũ rồi trèo lên xe để anh chở đi làm. Cố tình làm đẹp cho anh nhìn và thấy anh đờ người không chớp mắt, cô rất vui, ngồi cười mủm mỉm, hai má ửng hồng.
Mấy năm cấp ba không dám nhận lời tỏ tình của ai chỉ vì sợ những trận đòn roi của bà dì ghẻ. Năm cô học lớp 10, có một anh lớp 12 rất thích cô viết thư tỏ tình gắn trong con gấu bông to đùng để trước cổng nhà. Bà dì ghẻ đi chợ sớm đọc được lôi cô dậy đánh cho một trận và mắng nhiếc thậm tệ. “Mới nứt mắt ra đã sượng trai. Đồ n. *Bíp* [Tiếng chửi tục tĩu được đặt trong tiếng bíp">…”. Cô đã nói: “Dì ghét tôi thì dì cứ đánh tôi đau mấy cũng được chớ dì đừng chửi bới nhục mạ tôi nữa…”. Những từ ngữ tục tĩu ấy xoáy sâu vào trong đầu ám ảnh cô suốt nhiều ngày liền. Cô đã phải xé nát bức thư trước mặt anh lớp 12 đó để anh từ bỏ ý định tán tỉnh cô, chấp nhận có tên trong cái danh sách Những đứa con gái chảnh chọe, kiêu kỳ và làm cao nhất trường. Cô sống thu mình trong vỏ ốc, chán chường, nhu nhược. Cuối cùng thì tất cả những đắng cay đều đã lùi hết vào trong quá khứ. Cô đang ở đây giữa Sài Gòn phồn hoa với người con trai đã đánh sét trúng cô....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ