Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Lão Tiền nói: “Việc làm ăn cứ để đó cũng không phải là cách, chân cậu bất tiện chi bằng cậu giới thiệu tôi đi gặp mấy người kia, chúng ta tiếp tục duy trì công việc, không để bị đình đốn có hơn không?”

Tôn Gia Ngộ tỏ ra kiên quyết: “Không được, bọn họ sợ nhất người không quen biết nhảy vào. Anh đừng làm bậy bạ, cẩn thận hỏng việc lớn đấy”.

Lão Tiền hình như không vui, anh ta cất cao giọng: “Tôi bảo này, Tiểu Tôn, chúng ta đã hợp tác năm sáu năm rồi, cậu vẫn không tin tưởng tôi sao?”

“Đây chẳng phải là tin tưởng hay không, bây giờ không còn dễ dàng như bảy tám năm trước. Sau thời kỳ Kuchma, các cơ quan chức năng càng thắt chặt hơn, bọn họ cũng sợ lắm. Đã là quy tắc trên giang hồ, đổi là ai cũng vậy thôi” (Kuchma là tổng thống đầu tiên của Ukraine sau khi Liên Xô giải thể, ông làm hai nhiệm kỳ liền)

Tôi không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ. Cảm thấy đứng bên ngoài nghe lỏm cũng không hay lắm, thế là tôi nhón chân đi xuống tầng một, vừa vặn gặp Khâu Vĩ ở phòng khách.

Anh ta hỏi tôi: “Cô lén lén lút lút đi đâu vậy?”

Tôi chỉ tay lên tầng trên: “Hình như hai người đang cãi nhau”.

Khâu Vĩ dỏng tai lắng nghe rồi nói với giọng không lưu tâm: “Hai người đó suốt ngày như vậy, tôi nghe nhiều cũng nhàm rồi”.

“Tại sao? Bọn họ cùng hợp tác, ai ra mặt mà chẳng như nhau?”

Khâu Vĩ cười: “Cô đúng là vẫn còn nhỏ, có thể như nhau sao?”

Thấy thái độ anh ta vui vẻ hòa nhã, tôi tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc tại sao họ lại bằng mặt không bằng lòng, em thật sự không hiểu”.

“Cô hãy đi hỏi Gia Ngộ ấy, tôi không quen nói xấu sau lưng người khác”. Anh ta không chịu tiết lộ gì thêm.

Nhưng tôi cũng chỉ lưu tâm một lúc, sau đó bận làm việc khác, tôi quên khuấy đi mất chuyện của bọn họ.

Sau bữa tối, tôi đưa một quyển sổ nhỏ đến trước mặt Tôn Gia Ngộ. Đó là sổ ghi phép tiêu pha trong hơn một tháng nay.

Anh lật vài trang, ánh mắt tỏ ra không hiểu: “Đây là gì hả?”

“Ghi chép tiêu pha”. Tôi đếm số đô la Mỹ còn thừa và đặt lên bàn.

Anh trừng mắt nhìn tôi giống như nhìn một quái vật: “Em chưa tiêu đến số tiền này sao?”

“Em tiêu rồi, toàn vào chi phí sinh hoạt hàng ngày, trong sổ có ghi chép đầy đủ đấy”.

Tôn Gia Ngộ lại xem quyển sổ kỹ lưỡng, anh lắc đầu: “Em ngốc nghếch hay lòng dạ thâm sâu? Anh đưa cho em là để em thích tiêu gì thì tiêu, em ghi chép lại làm gì chứ?”

“Đó là tiền của anh mà, em tiêu tiền của anh thì cũng phải cho anh xem tiêu vào những việc gì, anh kiếm tiền cũng đâu dễ dàng”.

“Ờ”. Tôn Gia Ngộ cúi đầu không nói thêm câu nào, anh lật từng trang cuốn sổ, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Ngày mai em đi mua mấy bộ quần áo, đừng suốt ngày mặc đi mặc lại mấy bộ đó diễu trước mặt anh, nhìn chán chết đi được”.

“Hừ”. Tôi kéo vạt áo ngủ bằng cotton của mình, trong lòng rất không phục.

“Ít nhất em hãy ném hết mấy bộ quần áo ngủ nhi đồng của em đi”. Anh liếc tôi: “Lúc nào cũng chỉ thấy gấu với mèo, làm anh tụt hết ham muốn”.

“Đồ lưu manh! Anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao?” Tôi xông vào túm tóc anh.



——————-



Cuộc đời làm bà chủ gia đình tuy không dễ dàng nhưng tôi vẫn hết sức cố gắng.

Tết Âm lịch sắp đến, phần lớn người Trung Quốc như đàn chim bay về phương Nam, chuẩn bị về nước đoàn tụ gia đình.

Lão Tiền sớm thu dọn đồ về Bắc Kinh thăm vợ con. Tôn Gia Ngộ do chân bị thương, đành phải ở lại Odessa ăn Tết. Bởi vì sắp tham gia cuộc thi tiếng Nga cấp một, nên tôi cũng không dám về nước.

May mà bà xã Khâu Vĩ từ Trung Quốc bay sang bên này thăm anh, bốn chúng tôi cùng ăn cơm đánh bài, mấy ngày Tết không đến nỗi quá tẻ nhạt.

Đêm tất niên tôi gọi điện về nhà chúc tết bố mẹ, thông báo tôi đổi chỗ ở, nhưng tôi không dám nhắc một câu tới Tôn Gia Ngộ. Bố mẹ tôi đều là thành phần trí thức có tư tưởng truyền thống, nếu biết cô con gái rượu đang sống chung với một người đàn ông bị tình nghi buôn lậu, chắc bố mẹ tôi sẽ lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên mất.

Thế nhưng tôi vẫn không kìm được khoe với bố mẹ chuyện Nina dạy đàn cho tôi. Bố mẹ tôi rất vui mừng, dặn dò tôi hãy học tập thật tốt, dù phải đập nồi bán sắt vụn họ cũng ủng hộ sự nghiệp học hành của tôi. Lời nói của bố mẹ khiến tôi rưng rưng nước mắt, suýt nữa khóc trong điện thoại.

Thời gian qua, một tuần hai buổi chiều tôi một mình đến chỗ Nina. Bà không còn dè chừng tôi, bắt đầu tiết lộ nhiều điều về cuộc sống trước kia.

Có thể thấy bà là người rất cô độc. Quen tôi lâu ngày, bà coi tôi như con cháu trong nhà.

Một lần, Tôn Gia Ngộ bảo lái xe đưa anh ra chợ mua rất nhiều rau tươi và hoa quả, cùng tôi đi thăm Nina.

Nina vô cùng mừng rỡ khi gặp Tôn Gia Ngộ, bà bỏ hết những thứ ăn được ở trong nhà ra chiêu đãi anh, thái độ của bà hoàn toàn giống bậc trưởng bối yêu chiều cháu cưng.

Tôi tranh thủ tập đàn còn bọn họ ngồi bên lò sưởi trò chuyện. Trước mặt Nina, Tôn Gia Ngộ không còn vẻ bất cần đời và ăn nói tùy tiện, gương mặt anh rất nghiêm chỉnh và chăm chú.

Tôi hơi phân tâm, cứ liếc anh mãi. Hình ảnh Tôn Gia Ngộ bây giờ vô cùng xa lạ, phảng phất như chỉ ở trong căn phòng này, anh mới hoàn toàn thả lỏng bản thân. Thậm chí tôi còn có ảo giác, nếu một ngày nào đó anh tháo bỏ lớp mặt nạ ở bên ngoài, đằng sau sẽ là một gương mặt của người hoàn toàn xa lạ.

Nina nhanh chóng phát hiện tôi không tập trung, bà tưởng tôi mệt nên bảo tôi nghỉ ngơi một lát. Sau đó bà rửa hoa quả cho chúng tôi ăn.

Nhân lúc Nina xuống bếp, tôi đi đến bên Tôn Gia Ngộ và ngồi xổm xuống cạnh anh: “Đồng chí Tôn Gia Ngộ, em có thể hỏi một vấn đề không?”

Anh nhìn tôi: “Em lại định giở trò gì thế? Mau nói đi”.

“Tại sao đồng bào của anh đánh giá anh chẳng ra gì, trong khi Nina và Valeria đều khen anh là người tốt?”

Tôn Gia Ngộ châm một điếu thuốc, ánh mắt anh lóe lên một tia thê lương.

Tôi hơi giật mình kinh ngạc, sau đó cười nhạo bản thân nhạy cảm quá mức, chưa chắc anh biết thê lương nghĩa là gì ấy chứ.

Im lặng một lúc, Tôn Gia Ngộ đột ngột lên tiếng: “Bọn họ không tính kế hãm hại anh”.

Anh không nói huỵch toẹt ra, nhưng tôi hiểu logic của câu đó là: bởi vì bọn họ không tính kế hãm hại anh nên anh cũng đối xử tốt với bọn họ.

Tôi cúi đầu, một vài giây sau hỏi anh: “Em thì sao?”

“Em ư?” Tôn Gia Ngộ nâng mặt tôi ngó nghiêng: “Em bụng dạ thâm sâu khó lường, anh sợ em”.

Tôi cảm thấy bị đắc tội, lập tức bĩu môi rồi đứng dậy trở về bên cây đàn.

Anh vẫn nhớ đến vụ anh bị thương, tôi vì sự tồn tại của Valeria trốn tránh anh nửa tháng trời.

Tôn Gia Ngộ tiến lại gần đặt tay lên vai tôi: “Em giận à?”

Tôi không lên tiếng.

“Em sắp thi rồi phải không?” Tôn Gia Ngộ đột nhiên chuyển sang đề tài khác.

“Vâng, nhưng môn chuyên ngành mãi đến đầu tháng năm mới thi”.

“Vậy em hãy cố gắng học hành. Từ ngày mai anh bắt đầu đi làm”.

“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

“Ý anh là, sau này ban ngày anh không ở nhà, em không cần phải vất vả như thời gian qua”.

Tôi rất ngạc nhiên: “Mới chưa đến hai tháng, người ta nói tổn thương gân cốt cần nghỉ ngơi một trăm ngày, anh cẩn thận không để lại di chứng đó”.

“Được rồi, anh biết rồi”. Tôn Gia Ngộ làm ra vẻ mất hết kiên nhẫn.

“Anh đừng khinh suất như vậy, em nói nghiêm túc đấy”

Anh chen vào ngồi chung ghế với tôi, tay túm đuôi tóc của tôi: “Hưởng thụ hai tháng là đủ rồi, nếu anh còn ở nhà lười biếng nữa, chắc chắn em sẽ tạo phản cho mà xem. Trong lòng anh hiểu rõ, thời buổi này, người im ỉm không oán hờn còn hiếm có hơn cả loài gấu trúc”.

Tôn Gia Ngộ nói thẳng ra như vậy, khiến tôi hơi ngượng, tôi mở miệng khuyên can anh: “Anh hãy nghỉ thêm một thời gian nữa đi”.

Anh vỗ lên đầu tôi: “Không chịu khó kiếm tiền làm sao nuôi nổi em. Học phí của khoa nghệ thuật đúng là con số trên trời. Làm thêm hai năm nữa, anh sẽ rửa tay gác kiếm đưa em đi nước Áo”.

Tim tôi đập mạnh. Anh từng nói cả đời này sẽ không kết hôn. Vậy câu vừa rồi có nghĩa là gì? Một lời hứa?

“Tại sao lại đi Áo?”

“Vì anh thích trượt tuyết. Em có biết trượt tuyết không?”

Tôi lắc đầu.

“Khi nào có cơ hội anh sẽ dạy em”. Tôn Gia Ngộ tỏ ra rất hưng phấn: “Em thử nghĩ xem, khi em trượt xuống, mọi người ở xung quanh biến mất, chỉ có tiếng gió thổi bên tai em. Tốc độ đó…sự kích thích đó…vô cùng tuyệt vời”.

Tôi thuận tay bấm xuống phím đàn, phát ra âm thanh tạp loạn.

Hóa ra là như vậy, làm tôi mất công tưởng bở.

Chúng tôi cùng Nina ăn cơm tối rồi mới ra về. Khi chào tạm biệt Nina, bà ôm tôi và nói nhỏ vào tai tôi: “Người đàn ông sợ nhất nói ba từ “anh yêu em”. Cháu hãy cho cậu ấy thời gian”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...404142»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Disneyland 1972 Love the old s