Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Vỹ tựa má vào tay, nghiêng đầu nhìn chàng trai đáng yêu trước mặt. Màu tóc mới của cậu thật đẹp, như thể nó đáng nhẽ phải được đặt vào khuôn mặt này rất lâu rất lâu rồi. Duy giống như các chàng trai trong truyện cổ tích: đẹp đẽ, có chút ngây ngô lãng mạn, nhưng lòng quyết tâm cao, và luôn phải có thứ mình muốn cho bằng được. Nghĩ đến đây, Vỹ tự nhiên bật cười. Sao trên đời lại có chàng trai dễ thương như vậy được chứ! Và giả sử, à mà không, đã có thật đây rồi, tại sao một chàng trai như vậy lại có thể đem lòng mến yêu mình – một cô gái bình thường, thậm chí hơn tuổi cậu?
- Duy thích chị đến mức nào? – Vỹ thầm thì.
- Như mưa.
- Như mưa là thế nào?
- Như cơn mưa của trời đất trút xuống vào mỗi mùa hè, chị mãi mãi không thể đếm được bao nhiêu hạt đã thật sự rơi xuống nơi này. Là như vậy đấy. – Duy nói, giọng chậm rãi, hơi trầm, vừa đủ nghe.
Tựa như một câu chuyện huyễn hoặc, ngoài trời đang nghiêng ngả trút một đợt mưa rào. Vỹ yên lặng quay ra ngắm nhìn màn mưa chao nghiêng bên ngoài cửa sổ. Có lẽ cô nên ngừng “làm khổ” trái tim bé nhỏ trong sáng của chàng trai đối diện. Bao nhiêu năm qua, cô biết thừa tình cảm của cậu, nhưng nửa vờ nửa thật, cô phớt lờ nó. Tình cảm, với Vỹ là thứ gì đó xa xỉ và to tát. Trong thời niên thiếu của những cô gái mới lớn, chỉ cần một chút tổn thương, phần tiếp sau nó sẽ dễ dàng méo mó đến biến dạng. Vỹ có như thế. Cô sợ yêu thương như bọn trẻ con sợ tiên răng. Nghe hơi ngốc nghếch nhưng Vỹ là như vậy đấy. Cô chưa cho phép mình đón nhận yêu thương bao giờ. Ngay lúc này, nên hay là không, cô cũng chưa rõ. Cuối cùng, sau một cái thở ra nhẹ nhõm, Vỹ nói, nhẹ như không, kết thúc câu chuyện đang lưng chừng lãng mạn bằng câu gọn lỏn:
- Mưa thật dễ chịu, phải không?
Xem ra, một chút gì trong cô còn lưỡng lự, đắn đo.
Xem ra, một chút gì trong Duy đã hơi tổn thương.

Chẳng biết có phải là may hay không, Duy hay bắt gặp Vỹ ở trường. Đáng lẽ đó nên là may mắn vì cậu có thể vui vẻ chạy toe đến kéo Vỹ đi ăn uống hoặc trà sữa không lưỡng lự, nhưng buồn cho cậu, lúc nào Vỹ cũng đi cùng một chàng trai khác. Chàng trai lạ kia trông chẳng có gì đặc biệt. Theo như Duy nhận xét, bằng con mắt “khách quan” nhất có thể, anh chàng hay đi cùng Vỹ rõ ràng không bằng mình: tóc không nâu, mũi không thanh gọn, cười cũng chẳng sáng. Nhưng điều gì ở anh ta khiến Vỹ thích thú và cười mãi không thôi, cười rất tươi là đằng khác? Những lúc ở bên Duy, Vỹ thường chỉ cười nhỏn nhẻn, vẻ thích thú của cô cũng như được gói ghém trong những tâm tư giấu kỹ, nụ cười đẹp như thơ nên thu gọn trong một phạm vi dịu dàng nhất định. Hay vì cô đã phải lòng tên kia mất rồi? – Duy nghĩ.

Cảm giác ghen tuông ngốc nghếch này thật chẳng ra sao, nhưng chiều nay Duy lại bắt gặp Vỹ cười toe khi khoác tay “kẻ đó” lên cầu thang, một xúc cảm rõ rệt không kìm được chợt bộc phát trong người cậu. Cậu thực sự chỉ muốn chạy đến giằng lấy tay Vỹ kéo chạy thật xa thật xa khỏi những đông đúc đáng ghét này, đến nơi Vỹ rõ ràng chỉ thuộc về cậu, nhẹ nhàng và tự nhiên, như ngày hai đứa vẫn ngồi đấu lưng nhìn về hai khoảng trời cao rộng trước mắt. Duy bỗng thấy như mình bị phản bội hoặc đại loại thế, những xúc cảm lộn xộn chạy ngược xuôi trong tâm trí cậu, xoay tròn và xộn xạo. Duy chạy, một mình và mải miết, chạy dài qua những bộn bề tâm can và dòng người tấp nập. Cậu ném mình vào cảm giác mệt nhoài khó chịu và cô độc. Nằm dài trên bãi cỏ quen thuộc của riêng hai người, cậu nhớ Vỹ hơn bao giờ hết. Dù chỉ mới gặp cô ít phút trước đây, Vỹ dường như vẫn thuộc về nơi xa lắc vô cùng nào đó mà Duy vĩnh viễn không tới được. Cậu như kẻ ngoài cuộc tội nghiệp thèm được bước chân vào xứ sở thần tiên mà Alice đã ích kỷ giấu cho riêng mình.

Chiều dần buông nhè nhẹ trên đôi cánh những chú chim nhỏ tìm đường về tổ, vương lác đác trên đám mây chuyển màu, và đọng trong màu mắt nâu trong trẻo của Duy. Cậu thở hắt một tiếng rồi ngồi dậy, tay vu vơ ngắt lấy một cánh hoa dại mỏng mảnh. Duy nhớ, Vỹ rất thích vẽ lại những thứ giản đơn này. Một cánh chim đi lạc, mảng trời xám ngoét sắp chuyển mưa, một cánh hoa vàng rơi trên chiếc váy trắng,… những điều bé nhỏ bình thường luôn được Vỹ lưu vào trang giấy với thái độ trân quý dịu dàng nhất. Tại sao tình yêu của Duy, Vỹ lại không chịu đón nhận một chút nào?
Duy quàng hai tay ôm nhẹ đầu gối, biểu cảm ngẩn ngơ. Tiếng nói từ sau lưng khiến cậu giật mình quay lại:
- Có chuyện đáng lo nghĩ phải không con trai?

Người làm cậu giật mình là một ông lão thấp người, khuôn mặt nhiều nếp nhăn xếp hài hòa tạo nên vẻ phúc hậu lạ lùng. Ông lão tiến đến gần cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống và mỉm cười, đôi mắt không còn vẻ sáng trong nhưng tràn ngập nét hiền từ.
- Hẳn là tình yêu rồi, phải không?
- Làm sao ông biết? – Duy tròn mắt.
- Ta sống đến từng tuổi này, nghĩa là, những tháng năm của thời thanh niên giống cậu bây giờ, ta đã trải qua hết cả. Cũng chẳng khó khăn để đoán được khi cậu cứ liên tục thở dài và nhìn xa xăm như thế, con trai ạ.
- Vậy… ông đã từng mến yêu một ai đó, rất nhiều rất nhiều, vì họ mà làm những việc ngốc nghếch, nhưng họ chẳng đón nhận tình cảm của ông một chút nào hết, ông đã từng chưa?
- Cậu có nói với họ rằng cậu yêu họ không? Và, tạo cho họ cảm giác vững chãi và an tâm khi hai người bên nhau không?
- Một cách bóng gió ạ. – Duy lại thở dài.
- Con trai ạ, cậu không hiểu gì về phụ nữ cả. Họ không bao giờ thích sự nửa vời lỏng lẻo. Tất cả những gì họ muốn là cảm giác yên lòng và bền vững khi ở bên người họ yêu và cũng yêu họ rất nhiều. Cái họ cần, là một sự khẳng định chắc chắn từ cậu, rằng cậu sẵn sàng bơi qua Đại Tây Dương để tìm kiếm họ đang lạc khóc ầm ĩ ở một ốc đảo kì quặc nào đó, hoặc nếu họ rơi ra khỏi cửa sổ tầng 20 thì cậu chắc chắn phải lao ra cùng và rơi với vận tốc nhanh hơn để bảo đảm họ sẽ an toàn khi đáp trên lưng cậu, thế đấy.

Những lời ông lão nói làm Duy bất giác bật cười. Cậu tròn xoe đôi mắt nâu quay sang nhìn ông lão đang cười móm mém hiền lành.
- Ha ha ha. Nhưng tại sao nam giới luôn phải đặt mình vào những tình huống khó khăn hơn vậy ông?
- Vì phụ nữ là những sinh vật kỳ diệu đáng yêu và đáng trân quý nhất. Đừng bao giờ làm tổn thương họ, con trai ạ. Khi nào đến tuổi của ta, à không, sớm hơn một chút cũng được, cậu sẽ hiểu.
- Giờ cháu nên làm gì hả ông? Cháu không muốn đánh mất cô ấy chút nào.
- Chạy thật nhanh đến chỗ cô gái đó ngay và nói rằng cậu yêu cô ấy. Cậu nói không muốn đánh mất nhưng liên tục chần chừ và đặt ra quá nhiều câu hỏi, điều này không tốt cho tình yêu chút nào đâu. Con trai, chạy đi, nhanh lên, hãy chắc chắn rằng đó là cô gái cậu thật sự muốn ở bên. Chân thành là con đường dịu dàng êm ái nhất đến trái tim phụ nữ.
Ông lão vừa nói vừa cười. Nụ cười móm mém phúc hậu hướng về phía Duy đang xỏ giày và lao nhanh ra khỏi bãi cỏ mát rượi gió chiều. “Cảm ơn ông.” là câu tất nhiên cậu gửi lại sau một cái gật đầu cảm kích. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh qua vun vút gió, cảm giác mệt nhoài chếnh choáng ban nãy không còn nữa, trái tim cậu đang tràn ngập những cảm xúc mới mẻ, dù vẫn hướng về yêu thương cũ xưa.
Cậu đứng tì tay vào cầu thang trường học, thở dốc trong những nhọc mệt của hạnh phúc. Thật lạ, dù chưa chính thức nói với Vỹ, Duy rõ ràng cảm thấy những hạnh phúc nhỏ nhoi đang cuộn chảy trong người mình. Sáu giờ mười lăm phút chiều, các lớp học tan gần hết, trường vắng hoe. Lác đác những sinh viên về muộn cũng đang bước nhanh ra bãi giữ xe. Hẳn là Vỹ chưa về, Duy đoán vậy. Cậu thuộc nằm lòng thời khóa biểu của cô. Ngày hôm nay thì chắc là cô sẽ nán lại lớp hình họa thêm một chút, chuyên tâm vẽ vời và sẽ thu dọn đồ về sau cùng. Vỹ bảo, cô thích cảm giác mình là người cuối cùng ở lại trong một không gian nào đó, không gian nghệ thuật càng tốt. Cô thỉnh thoảng kỳ lạ nên cũng có những sở thích lạ lùng. Duy không thắc mắc, cậu đơn giản chấp nhận nó là một phần kỳ khôi của Vỹ.
Chàng trai đang yêu ngồi bệt xuống những bậc thang thấp nhất, chờ đợi một điều đáng lẽ phải xảy ra từ lâu rồi. Cậu suy nghĩ ra mọi tình huống, cố ghi nhớ những gì sẽ nói, lẩm nhẩm một mình như bọn trẻ con học gạo. Đến khi nghe tiếng bước chân quen cậu đã thuộc lòng bao năm nay bước khá gần mình, Duy nhổm dậy nhìn lên, nhác thấy bóng Vỹ thấp thoáng, cậu chạy vội nấp sau lưng cầu thang, hồi hộp chờ giây phút tự mình nắm bắt nhân duyên.
Tiếng bước chân Vỹ đang ở ngay sau lưng Duy, cậu bất ngờ xoay người lao ra chụp lấy cổ tay cô lôi về phía mình. Bằng động tác dứt khoác và mạnh mẽ, Duy đẩy Vỹ dựa sát vào tường, còn cậu thì chống hai tay vào bức vách vững chãi đó, và chúng đang ở hai bên cái đầu lúc lắc ngọ nguậy của cô. Một cảnh tượng phải gọi tên đích xác là kỳ cục và lạ lùng. Vỹ tròn mắt nói qua giọng còn đầy bàng hoàng:
- Gì vậy Duy? Chị giật mình đấy.
- Anh ta là ai? – Duy nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt long lanh đầy vẻ hoảng hốt của Vỹ.
- Anh nào? Cậu thôi kiểu hành động và nói chuyện kỳ quặc đó đi....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...575859»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Old school Easter eggs.