XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


- Thế cậu đợi đi, 9 giờ tôi qua. Giờ này kẹt xe lắm, đi không được đâu. Vậy nha.

Tôi cúp máy, quay người ôm gối tiếp tục ngủ. Nhưng đáng ghét, điện thoại lại đổ chuông.

- Chị dậy đi, con gái gì mà ngủ nướng. Dậy đưa tôi đi ăn sáng! – Giọng cậu ta trong điện thoại như đang gắt lên.

- Cậu đang bắt chước giống như “Hà Nội, em yêu anh” hả? Tôi không có bị mất trí, bảo đợi thì đợi, con trai gì mà nhiều chuyện.

Tôi gắt gỏng, tắt máy rồi nhắm mắt. Nhưng quả thực không thể ngủ nổi nữa. Tôi ngồi bật dậy. Thôi chết, vừa nãy tôi có nhắc đến tên phim ngắn, nhưng lại không nói rõ đó là phim mà chỉ nói tên, thế có dễ gây hiểu lầm không? Lại còn quát nạt cậu ta nữa, tiêu rồi.

Cái cách hành xử vừa rồi là một trong số những thói xấu của tôi. Khi ngủ, ai phá giấc ngủ của tôi thì đồng nghĩa với việc kẻ đó phạm tội. Dù không xử chết, nhưng khó dung tha. Ai bảo Snow chọc đúng vào thói xấu của tôi, bị chửi có oan ức gì đâu. Tôi phủ mền kín đầu, cố gắng ngủ lại, nhưng tai thì vẫn đang cố dỏng lên để nghe tiếng chuông điện thoại kêu lần nữa, vậy mà chẳng có gì. Vẫn phải nhắc đến hai chữ “trách nhiệm”, mà tôi là một con người vô cùng có trách nhiệm nên ngủ tiếp là điều không thể. Tung mền, lấy hết sức ngồi bật dậy, tôi tự do ngáp một cái thật đã rồi xuống giường.

- Ôi, con gái hôm nay dậy sớm thế? Đi học à?

Tôi cũng đã đoán trước mẹ sẽ hỏi như vậy, vì bình thường nếu không đi học, tôi sẽ ngủ nướng đến 8h mới mắt nhắm mắt mở xuống nhà ăn sáng.

- Con cũng đang ngạc nhiên với chính mình đây mẹ ạ. Hôm nay con có việc phải ra ngoài sớm.

- Chà, chắc việc quan trọng lắm. Ngồi ăn sáng cùng mẹ luôn con gái.

- Con không ăn đâu, trễ giờ của con rồi…

Tôi trả lời lưng chừng rồi vội vàng đi giày, lao ra khỏi cửa. Thật ra tôi muốn tránh sự tò mò của mẹ, nếu tôi ngồi vào bàn ăn sáng thì mẹ sẽ hỏi một loạt câu tương tự như: Con ra ngoài làm gì? Con đi cùng ai? Người đó tên gì, ở đâu… bla… bla… Bạn đừng nghĩ làm con một sướng, có trăm điều khổ mà tôi không thể kể hết. Nói gì thì nói, con một khó mà yêu sớm và cũng chưa chắc dễ dàng được kết hôn trước tuổi 30, tin tôi đi, vì ba tôi đã tuyên bố anh chàng nào muốn rước tôi đi, phải vượt qua kỳ kiểm tra của ba. Rất đáng sợ đấy!

Sau khi ăn sáng xong, tôi chở Snow chạy lòng vòng quanh quận Nhất. Cái tướng cao hơn 1m80 của cậu ta trông thật buồn cười khi ngồi phía sau, nhưng tôi lại không thể cho cậu ta chở, bởi cậu ta không có bằng lái xe, mà cũng chưa đủ tuổi chạy xe máy theo luật của Việt Nam. Tôi chỉ cho Snow nhà thờ Đức Bà, cậu ấy đã hỏi rất nhiều về lịch sử những nơi tôi đưa cậu đi qua. Café bệt là điểm dừng chân cho buổi trưa nắng nóng. Có vẻ như Snow chưa thích nghi được với cái nóng ở Việt Nam nên nước da trắng của cậu cứ đỏ hồng lên mỗi lần ra nắng, nhưng nhìn đáng yêu cực. Tôi phát hiện ra Snow rất thích uống café, cậu còn khoe với tôi những gói café G7 pha sẵn mà cậu mua ngày hôm qua tại siêu thị nhỏ đối diện khách sạn.

- Bên Hàn Quốc không có thứ này sao?

- Hình như có, mà tôi không biết.

- Sao cậu không nói với tôi sớm hơn là cậu thích uống café? Tôi cũng rất thích nên sẽ cho cậu biết loại nào ngon nhất!

- Thật sao? – Snow tỏ vẻ thích thú, nhưng chưa đầy 3 giây đã trở về vẻ điềm tĩnh – Nhưng cái gì tôi cũng biết thì đâu cần đến người hướng dẫn. Để lần sau đi!

Tôi nhìn sang, đang định thắc mắc về cái lần sau mà Snow vừa nói thì bắt gặp khuôn mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú của cậu, tôi vội nhìn theo ánh mắt của Snow. Cách chỗ chúng tôi ngồi không xa, một đoàn học sinh trung học đang tổ chức chơi trò chơi lớn. Trong đầu tôi chợt nảy ra ý nghĩ hay ho, tôi đứng dậy nắm lấy tay Snow kéo đi đến chỗ có mấy em học sinh.

- Các em đang làm gì đấy?

- Bọn em đang làm hoa tú cầu bằng giấy. – Một cô bé tóc búi cao, mặt dễ thương đưa bông hoa tú cầu đang làm dở lên khoe với chúng tôi.

- Wao! Giỏi quá! Cho anh chị tham gia với được không?

- Dĩ nhiên là được ạ!

Một cô bé khác có răng khểnh, cười rất xinh bước lại chỗ tôi, đưa cho tôi và Snow mỗi người một xấp giấy nhiều màu. Tôi chưa kịp giải thích cho Snow hiểu thì cậu ta đã mỉm cười với bé gái rồi ngồi xuống tìm cây kéo để cắt giấy. Tôi tròn mắt ngạc nhiên đến mức không biết miệng mình đang há to cỡ nào. Snow biết làm hoa tú cầu bằng giấy, hơn nữa lại còn có vẻ như rất rành về việc này, cậu ta khiến cho lũ nhóc hoan hô tán thưởng nhiều lần. Còn kẻ to xác, vô dụng như tôi đến gấp giấy thế nào để thành hoa còn chẳng biết, huống hồ…

- Cậu có biết ý nghĩa của hoa tú cầu không?

Tôi cố bon chen, chứng tỏ chút năng lực của bản thân.

- Nó có ý nghĩa gì ư? – Snow ngạc nhiên hỏi tôi, chỉ chừng ấy thôi đủ hiểu cậu ta không biết gì.

- Có chứ! Ngày xưa bên Trung Quốc, các cô gái nhà giàu sẽ chọn chồng tương lai bằng cách tung một quả tú cầu màu đỏ, quả đó trông giống hoa này nè.

- Kỳ diệu thật! Thế dùng để chọn người yêu hay vợ tương lai có được không? – Snow hỏi tôi với giọng nghiêm túc.

- Cái đó thì…

- Anh chị ra chơi nhảy dây với bọn em đi!

Thật may, tôi không biết câu trả lời và đang định nói dối Snow thì một bé trai đến kéo tay tôi. Tôi nhìn Snow, cười trừ rồi đứng lên đi theo, còn Snow thì vẫn ngồi mân mê bông hoa tú cầu, vẻ mặt nghĩ ngợi, suy tư.

Đã rất lâu rồi, chắc cũng gần 7 năm rồi tôi chưa chơi lại trò nhảy dây nên cứ bị dây quấn vào chân. Phải cố gắng lắm mới nhảy được 10 cái, làm cho lũ nhóc được một phen cười rũ rượi vì vẻ ngốc nghếch của tôi khi nhảy dây. Đang tập trung cao độ để phá kỷ lục 10 cái thì bất ngờ Snow từ xa chạy tới, lao vào nhảy điên cuồng như một đứa con nít. Tôi ngạc nhiên đến mức quên cả việc phá kỷ lục nên chỉ đến cái thứ 8 thì dây đã quấn vào chân, dừng lại. Snow trách tôi:

- Sao chị dừng lại? Chị nhảy tệ quá!

- Hả? Cái gì?

- Chị nhảy tệ! – Snow nhắc lại, đưa ngón tay cái chỉ ngược xuống dưới đất ám chỉ cho điều cậu vừa nói. Cậu ta làm tôi vừa quê, vừa giận.

- Tôi không nhảy nữa! Cậu đi mà nhảy.

Tôi làm mặt giận, đi ra khỏi dây. Nhưng Snow không mảy may để tâm, cậu ta tiếp tục nhảy, cười toe, lâu lâu nhìn về phía tôi với ánh mắt và khuôn mặt tỏa đầy sự hạnh phúc. Tôi nghĩ mình sẽ tức điên lên được, nhưng… tôi lại cảm thấy bình yên. Lạ thật.



Những buổi tôi phải lên lớp học, Snow sẽ ở khách sạn hoặc tự mình đi loanh quanh những nơi đường dễ đi, nếu không biết đường sẽ gọi điện hỏi tôi. Có hôm tôi cùng Snow lang thang ngoài phố cho tới tận khuya, chỉ đơn giản là đi bộ, nói chuyện và thường thì sẽ kể về cuộc sống của mình cho nhau nghe. Snow nói với tôi cậu có một cô em gái rất hay giành tivi với cậu, luôn kéo chân cậu vào mỗi buổi sáng nếu cậu không chịu dậy, rồi còn bắt cậu trở thành chuột bạch cho những món ăn mà cô bé tự sáng tạo ra. Còn tôi thì chỉ kể cho cậu nghe quanh quẩn chuyện học hành, công việc, bởi tôi chẳng có đứa em nào để kể, tôi là con một mà.

- Tôi ước mình có một cô em gái như em của cậu.

- Phiền lắm đấy!

- Không sao. Miễn là vui. Như tôi thì cô đơn lắm.

- Chị nói cũng đúng, cô bé luôn làm cho tôi cười.

Tôi nhìn vào khoảng không, bầu trời đêm không thể thấy sao vì đèn đường quá sáng, hay tại thứ nước mằn mặt nơi khóe mắt đang làm nhòe đi cảnh vật xung quanh. Tôi cũng từng hỏi mẹ tại sao không sinh thêm một đứa em cho tôi, nhưng mẹ chỉ cười rồi nói muốn dành hết yêu thương cho tôi nên mới như vậy. Giá như ngày ấy tôi không cảm thấy hạnh phúc, tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn khi chỉ ích kỷ nhận yêu thương một mình thì có lẽ giờ đây tôi cũng giống Snow, có một cô em gái hoặc một cậu em trai luôn làm tôi cười.



Ngày Snow trở về Hàn Quốc, tôi đã đưa cậu ra sân bay. Điều lạ là ngày cậu đi, mưa cũng lại rơi. Tôi bỗng thấy lòng mình nặng trĩu, không thể cười tự nhiên mà cứ gượng gạo cho tới khi Snow làm thủ tục lên máy bay. Lúc Snow sắp bước vào phòng chờ, tôi kéo tay cậu lại, mở túi, lấy ra một hộp quà.

- Tôi rất vui vì được gặp cậu. Cậu trở về Hàn Quốc, tôi không biết mua cho cậu thứ gì về làm quà nên tôi đã tự làm cái này, hy vọng cậu không chê tôi tệ.

Snow nhận lấy hộp quà, nhìn tôi không chớp mắt khiến mặt tôi bắt đầu nóng ran. Tôi nhìn về hướng khác để tránh ánh mắt của Snow. Bỗng Snow tiến lại gần tôi, vòng tay ôm lấy tôi khiến người tôi đông cứng, không nói được gì, không dịch chuyển được. Cậu vỗ bàn tay vào lưng tôi như an ủi. Tôi òa khóc.

- Đừng khóc. – Snow lại vỗ bàn tay vào lưng tôi.

Một lúc sau, câu buông tôi ra, đưa lại hộp quà cho tôi, bảo tôi cầm lấy. Cậu tháo đôi hoa tai đang ở trên tai cậu, đặt vào tay tôi.

- Tại sao lại đưa tôi thứ này?

- Con gái thì phải có thứ gì đó để làm cho mình
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Mùa Vu Lan và ý nghĩa của bông hồng cài trên ngực áo
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập1
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Thơ đắng lòng với trào lưu "đắng lòng"
1234...333435»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt