Là vì vui vẻ. Bởi vì nhìn thấy Hàn Tử Hiên là sẽ cảm thấy phấn khích!
Cánh hoa tím nhạt, từng cánh, từng cánh, lặng lẽ lặng lẽ rơi xuống người anh, hương hoa lưu lại trên quần áo, dần dần thấm cả vào người anh.
“Em đến đây làm gì?” Hàn Tử Ngang hai tay chống hông, hỏi Hàn Tử Hiên với giọng không vui.
Hàn Tử Hiên mặc dù biết trước anh trai sẽ có phản ứng như thế nhưng trước thái độ khó chịu của Hàn Tử Ngang, anh vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa.
“Hôm nay bố bảo anh em mình phải về sớm.”
“Chơi mệt, anh sẽ tự biết đường về.” Hàn Tử Ngang bước về phía Hàn Tử Hiên, gấu quần thể thao của anh ta khẽ chạm đất kêu loạt xoạt trong gió.
Mắt Hàn Tử Hiên khẽ nháy một cái, Hoa Lạc Lê lập tức hiểu ý. Từ Hiên từ nhỏ đã hay dùng ám hiệu đó với cô, đây là bí mật giữa họ, ha ha, thật không ngờ anh vẫn còn nhớ chúng.
Hoa Lạc Lê biết mình phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ ngàn năm có một này, cô đành dẹp ý định ngắm nhìn cặp sinh đôi này sang một bên, trước mắt phải chạy trốn, thế là cô nắm tay kéo Trương Lộ Lộ còn đang mê mẩn ngắm thần tượng chạy trốn cùng mình: “Ôi, tớ quên mất là còn bài tập chưa làm xong, Lộ Lộ, bọn mình quay về lớp học thôi.”
Hàn Tử Ngang đứng ngây người nhìn theo bóng hai người khuất dần, hoa tử vi bay đầy trời rồi từ từ rụng đầy mặt đất. Anh quay lại khẽ lườm Hàn Tử Hiên, ánh mắt có phần dị thường, sau đó hỏi một câu:
“Em thích Hoa Lạc Lê?”
Hàn Tử Hiên không nói lời nào, lặng lẽ nhìn anh trai, có lẽ anh cũng bất ngờ khi bị hỏi thẳng như thế.
“Nhưng, anh nói cho em biết, Hoa Lạc Lê là của anh.” Ngọn lửa trong mắt Hàn Tử Ngang càng lúc càng bùng lên dữ dội, như có chút độc đoán, có chút ương ngạnh, có quyết tâm khẳng định.
Hàn Tử Hiên ôm chặt cây vĩ cầm trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh im lặng, tiên đến trước mặt anh trai. Hương sen từ hồ theo gió bay lơ lửng trong không trung.
Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đã đi đến chân cầu thang, lặng lẽ tiến đến đứng sau lưng Hàn Tử Hiên. Kim Xảo Tuệ nhìn qua là hiểu ngay đang xảy ra chuyện gì. Ánh mắt cô tối thẫm lại, linh tính mách bảo cô rằng mổỉ quan hệ giữa Hàn Tử Hiên và Hoa Lạc Lê rất đặc biệt, có thể giữa hai người có một bí mật không thể tiết lộ cho người khác. Vậy nên cô quyết định tự mình sẽ bí mật điều tra về Hoa Lạc Lê. Kim Xảo Tuệ đương nhiên không đời nào dễ dàng chịu nhường Hàn Tử Hiên cho bất kỳ người con gái nào khác. Và đương nhiên bình hoa di động Hàn Ân Châu này không phải là đối thủ của cô. Nhưng Hoa Lạc Lê lại khác. Qua những hành động của Hàn Tử Hiên, Kim Xảo Tuệ nhận ra anh rất quan tâm đến cô gái ấy. Nếu Hoa Lạc Lê rời khỏi học viện, chẳng phải Hàn Tử Hiên sẽ thuộc về mình cô hay sao?
Đi được nửa đường, Hoa Lạc Lê rẽ vào phòng vệ sinh, bỏ mặc con chim bồ câu Lộ Lộ thơ thẩn một mình.
Hoa Lạc Lê vội vội vàng vàng chạy trên con đường nhỏ dẫn đến khu vườn hoa phía sau học viện. Ánh chiều tà chênh chếch chiếu xuống những luống hoa, ánh sáng đỏ tía xuyên qua những chồi non mơn mởn, xuyên qua đám lá xanh làm chúng thêm bóng mượt, căng tràn nhựa sống. Một cơn gió thổi qua, cành lá đung đưa trong gió, những đóa hoa hàm tiếu cánh mỏng rung rinh, dường như cây lá của cả khu vườn đang hân hoan chào đón cô.
Quả nhiên không phụ công người, hoa hồng đã bắt đầu nở rồi. Bà ngoại Lạc Lê đã nói, sau khi tặng người kia chín trăm chín mươi chín bông hồng, tình yêu của hai người sẽ được thiên trường địa cửu. Cho nên, Hoa Lạc Lê quyết định tặng hoa hồng cho Hàn Tử Hiên hàng ngày, ngày đầu tiên là một bông, ngày hôm sau là hai bông, hôm sau nữa là ba bông... Cứ như vậy, hôm sau nhiều hơn hôm trước, kiên trì cho đến khi tặng đủ chín trăm chín mươi chín bông hồng mới thôi.
Ngày nào cũng vậy, vào lúc năm giờ sáng, khi mặt trời mới bắt đầu nhô lên từ phía đường chân trời, chiếu những tia nắng đỏ rực báo hiệu bình minh, Hoa Lạc Lê một mình cất bước trên đường.
Qua học viện tiến vào con đường với hàng phong đỏ hai bên, đi hết con đường là tới cổng biệt thự Hoàng tử - nhà Hàn Tử Hiên. Đó là một ngôi biệt thự xây theo phong cách châu Âu khuất dưới bóng cây cổ thụ xanh um, từ đằng xa nghe thấy tiếng nhạc nước êm ái du dương, càng lại gần tiếng nhạc càng rõ, nghe đồn đài phun nước được thiết kế kì công này chính là điểm đặc biệt nhất của biệt thự Hoàng tử.
Hoa Lạc Lê cắt một bó hồng nhỏ, tổng cộng là ba mươi sáu bông, bọc cẩn thận trong lớp bóng kính, đứng dựa vào hàng rào sắt sơn tím uốn hoa chờ đợi. Một cơn gió lạnh đột ngột thổi tới, Hoa Lạc Lê bất giác rùng mình, tay nắm chặt bó hoa. Nhưng bàn tay vô tình nắm chặt quá khiến gai hồng đâm sâu vào da thịt, những vết thương cũ do gai đâm còn chưa kịp liền miệng giờ lại tiếp tục rỉ máu.
Rất nhiều lần, Hoa Lạc Lê tự hỏi vì sao ngày nào cô cũng tặng hoa hồng cho Hàn Tử Hiên? Nhưng cho đến giờ cô vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ là muốn tặng cho anh, đơn thuần là muốn tặng hoa cho anh mà thôi. Cũng có lúc, cô tự hỏi cô có thực sự muốn làm việc này? Nhưng cuối cùng cô vẫn không tìm thấy đáp án. Cô nghĩ, cho dù anh không cần, cô cũng cứ tặng hoa cho anh. Lại cũng có đôi khi, cô tự hỏi tại sao lại tặng anh hoa hồng mà không phải là một loại hoa nào khác? Trong muôn vàn loài hoa, chỉ có hoa hồng, duy nhất hoa hồng xứng đáng là loài hoa biểu trưng cho tình yêu, cho nên khi cô tặng hoa hồng cho Hàn Tử Hiên thì không có nghĩa là cô tặng hoa cho anh, mà là cô đang dâng tặng anh tình yêu của mình - một tình yêu vô bờ bến.
Điều Hoa Lạc Lê lo sợ nhất lúc này là nếu nhà Hàn Tử Hiên cũng có một khu vườn trồng đầy hoa hồng thì việc cô tặng hoa cho anh sẽ trở thành vô duyên và thừa thãi. Hoa Lạc Lê còn đang suy nghĩ miên man thì đã thấy anh từ xa đi lại, nhìn thấy anh mỉm cười từ xa...
Anh Tử Hiên còn chưa biết là mình mang hoa tặng anh ấy. Anh ấy chắc sẽ thích nó chứ?
Bây giờ đã là cuối thu, trời sắp vào đông, cơn gió lạnh lùa qua tay áo cô như con dao sắc cắt vào da thịt. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên quan sát, ánh bình minh đã lướt tới ban công căn phòng phía đông trên tầng thượng.
Ai mà dậy sớm như vậy? Hoa Lạc Lê tò mò nhìn lên đó, thấy có người đi về phía cửa sổ, mở rèm để ánh mặt trời chiếu qua cửa kính rồi đi vào phòng. Bóng người đó đổ dài bất động trong phòng, bên ngoài ánh nắng làm tan dần lớp sương mù buổi sáng, vài cơn gió thổi lăn những giọt sương sớm còn đọng lại trên cành lá. Khung cảnh biệt thự như một bức tranh thủy mặc trải dài, ánh sáng như nét bút, mây khói như hòa quyện cùng gió bụi... thành một dòng suối nhỏ... lòng suối đầy đá cuội... nước cạn... dưới làn sương mù huyền ảo của một buổi sáng thu đông... nước cạn và đá cuội lộ ra...
Người đó mở cửa bước ra ngoài ban công, đúng lúc mặt trời ló rạng sau những đám mây, ánh nắng vàng rực tỏa chiếu khắp nơi, phủ một lớp hào quang lên người. Hoa Lạc Lê thấy vậy vội vã nấp kín sau thân dừa cao.
Gió lạnh buốt như dao, sượt qua trán, xuống má Hoa Lạc Lê, thế nhưng cô không xuýt xoa mà lại khẽ lẩm bẩm, Hàn Tử Hiên, sao anh lại dậy sớm như vậy, mùa đông gió rất lạnh, anh mau vào trong phòng nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.
Mấy chú chim non trên cây hót ríu rít, tiếng hót nghe như đang cảm thán trước cái lạnh: “Trời lạnh quá, trời lạnh quá...”
Hoa Lạc Lê đưa hai tay chà xát mặt, hai chân cũng khẽ nhún nhảy cho đỡ lạnh, lúc này mới phát hiện trên đầu mũi mình có bám một lớp tuyết mỏng, là tuyết thật ư? Tuyết đã rơi rồi ư? Đúng là những bông tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Hoa Lạc Lê dụi dụi mắt, phát hiện Hàn Tử Hiên không còn đứng trên ban công nữa, anh đúng là thiên sứ giáng trần. Bởi chỉ vì anh mà ánh sáng tồn tại, bầu trời lúc này dày đặc mây đen, chuẩn bị cho cơn mưa tuyết đầu tiên - những bông hoa tuyết trắng tinh, từng bông, từng bông rơi xuống nền đất giống như tơ liễu thướt tha buông hai bên bờ sông Giang Nam.
Hoa Lạc Lê quay người, nhanh chóng đi về phía học viện. Không hiểu sao từ trong đáy mắt một dòng lệ nóng trào ra, giống như mầm xuân mọc sau cơn mưa, giống như thác nước tuôn trào không thể nào ngăn lại được.
Hoa Lạc Lê sinh ra tại một thị trấn miền Nam xa xôi, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi, cũng là lần đầu tiên dưới ánh bình minh, may mắn nhìn thấy Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên quá nổi tiếng, mới đến học viện đã khiến tất cả các nữ sinh bị hấp dẫn, cuồng tín theo đuổi. Đã thế thành tích học tập của anh còn quá xuất sắc khiến cho các giảng viên ai cũng hài lòng.
Hoa Lạc Lê tự nhủ chỉ có thể đứng xa mấy trăm mét trộm nhìn anh, bởi bên cạnh anh lúc nào cũng có một đội ngũ đông đảo những cô nàng hâm mộ, không còn chỗ cho cô tiến lại nói với anh một lời.
Hàn Tử Hiên đã thay đổi rồi.
Hoa Lạc Lê cảm thấy Hàn Tử Hiên của mười năm trước và Hàn Tử Hiên của bây giờ khác xa quá.
Vào học viện mấy tháng rồi, Hàn Tử Hiên chưa một lần chủ động nói với cô câu nào. Hoa Lạc Lê trong lòng cảm thấy rất buồn. Anh rõ ràng nhận ra cô nhưng lại thường xem cô như người xa lạ. Tuy nhiên, Hoa Lạc Lê mười tám tuổi cũng không còn là cô bé thích Hàn Tử Hiên của mười năm trước nữa. Thầm thương trộm nhớ, cảm giác rất dễ chịu, cho dù không thể diễn tả rõ ràng....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ