Old school Easter eggs.
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Giáo sư Kim vỗ tay, cười lớn: “Thật là tự cổ anh hùng không đợi tuổi. Còn gì nữa không?”

Hàn Tử Hiên khẽ cười, khiêm tốn nói tiếp: “Có một vị là nhà văn Yasunari Kawabata, trong tác phẩm của ông, tâm lí nhân vật, tình tiết câu chuyện vừa được xây dựng tỉ mỉ lại vừa được miêu tả mơ hồ, không rõ ràng rất giống với âm nhạc của Chopin. Nhưng âm nhạc của Chopin không phản ánh trạng thái tha hóa đến mức suy đồi của giai cấp quý tộc như văn của Yasunari Kawabata. Con đường âm nhạc của Chopin có thể nói là quá trình biến đổi từ nhà thơ đến nhà tiên tri, sinh ra là nhà thơ, chết đi là nhà tiên tri.” [Yasunari Kawabata -73: tiểu thuyết gia Nhật Bản, đạt giải Nobel Văn học năm 1968.">

Reng... reng... reng... Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học vang lên nhưng trong hội trường không ai rời đi, mọi người vẫn đang bị cuốn theo bài diễn thuyết của Hàn Tử Hiên.

Độc thoại trong yên lặng, anh Tử Hiên, anh đang nói về Chopin hay là đang tự nói về chính mình? Tại sao khi nghe anh nói về cô đơn và độc thoại, cô lại có cảm tưởng không phải anh nói về Chopin mà là đang nói về chính mình? Hoa Lạc Lê cảm thấy tim nhói đau. Nụ cười của anh ấm áp như thế, tại sao cô lại có cảm tưởng anh bị vây bọc bởi cô đơn? Tại sao nụ cười của anh cứ làm tim cô thắt lại, đau đớn từng hồi, từng hổi.

Hóa ra, bởi vì nụ cười ấy như bông hoa tuyết nở giữa ngày đông, đằng sau vẻ rực rỡ là những đau đớn mà không ai nhìn thấy được, giống như cầu vồng đẹp nhất sau mưa bão.

Hoa Lạc Lê thích anh không phải vì anh đẹp trai, cũng không vì anh thông minh, cô thích anh vì nụ cười của anh, nụ cười ấy với cô quý giá như liều biệt dược dành cho người bệnh nặng.

Mọi người trong hội trường đã tản đi, Hoa Lạc Lê vẫn đứng yên đó nhìn về phía anh. Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu đứng hai bên anh.

Anh đứng đó, đôi mắt dưới cặp kính quét nhanh qua khuôn mặt cô. Anh lại nhìn Hoa Lạc Lê lần nữa, thậm chí, trước khi bước ra khỏi hội trường, anh còn dừng nơi ngưỡng cửa, quay lại phía cô hạ giọng, nói khẽ một câu: “Đừng - khóc - nữa - có - được - không? Hoa Lạc Lê là công chúa đẹp nhất, cẩn thận kẻo nước mắt lem nhem sẽ rất xấu, không ai yêu nữa.”

Hàn Tử Hiên nói xong bèn quay người, mang theo cây vĩ cầm, đi xa dần, ánh sáng như cũng đi theo anh.

Hóa ra anh biết cô khóc, từ nhỏ tới lớn, mỗi khi cô khóc, Hàn Tử Hiên đều tìm mọi cách chọc cho cô cười. Nhưng không biết vì sao, những giọt nước mắt nóng hổi, dù đã cố kìm lại, cuối cùng vẫn không thể nào kìm được, cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống lòng bàn tay Hoa Lạc Lê.

Là bởi vì quá quan tâm đến anh Tử Hiên ư? Nhưng Hoa Lạc Lê nhận ra rằng, Hàn Tử Hiên của mười năm sau đã biến đổi rất nhiều, trái tim anh ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nhưng những giọt nước mắt như mảnh vỡ pha lê vẫn không ngừng rơi, nước mắt ấy đang rơi vì một người, chỉ rơi vì một người, chỉ vì Hàn Tử Hiên mà rơi xuống, nước mắt rơi xuống thành một bức tranh thủy mặc trong bồn rửa.

Hàn Tử Hiên cảm thấy rất khó hiểu, tại sao khi đi ra khỏi hội trường, anh lại dừng lại, quay về phía cô gái ấy và nói ra câu đó: “Đừng - khóc - nữa - có - được - không? Hoa Lạc Lê là công chúa đẹp nhất, cẩn thận kẻo nước mắt lem nhem sẽ rất xấu, không ai yêu nữa.” Đừng khóc nữa có được không? Nhưng tại sao anh lại có cảm giác trái tim mình cũng đang nghẹn lại nức nở? Có phải là vì anh hùng khó qua ải mĩ nhân? Vì nữ sắc vốn có thể làm nghiêng nước nghiêng thành?

Hàn Tử Hiên đương nhiên nhớ cô gái mặc váy xanh, nhớ lần họ cùng nhau trốn sau bức rèm cửa màu be - một tình huống có thể coi là éo le đến buồn cười. Cũng nhớ lời ước hẹn thuở còn thơ, chỉ là lúc này việc thực hiện lời hứa đó trở thành một nhiệm vụ quá nặng đối với anh.

Ngoài cửa sổ có con bướm nâu chấm xanh nhạt bay qua...

Dường như mái tóc đen dài của Hoa Lạc Lê bị gió thổi bay, vây xung quanh Hàn Tử Hiên, chạm vào ngón tay anh, quấn cả vào kẽ tay...

Hoàng hôn, anh ngửi thấy hương thơm, là hương hoa hồng nhẹ nhàng tinh khiết, là mùi hương có trên người Hoa Lạc Lê. Ngoại trừ cô ấy, trước đây và sau này, không có cô gái nào có mùi hương tinh khiết như thế nữa.

Trước khi đi khỏi cửa, anh quay đầu nhìn lại, đúng lúc ấy, những giọt nước trong mắt cô đã không thể kìm lại, đua nhau rơi xuống. Lúc ấy đột nhiên anh cũng cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, rồi những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, lăn dài trên má. Đừng khóc được không? Nước mắt cô vẫn chảy xuống, lăn dài.

Hàn Tử Hiên nhận thấy cảm giác khó chịu trong lòng anh cứ mãi trào lên như những con sóng thủy triều - Hoa Lạc Lê, xin lỗi em, điều em cần, anh không thể dành cho em được.

“Tử Hiên, anh thật tài giỏi, làm thế nào mà anh có thể am hiểu về Chopin như thế? Anh học vĩ cầm, sao có thể rành về một nhạc sĩ dương cầm đế thê? Thật lợi hại.” Hàn An Châu nhiệt tình tán dương.

Hàn Tử Hiên hơi cúi đầu, nhìn vào cây vĩ cầm mang trong tay, có ai biết được, từ khi ba tuổi anh đã đàn các bản nhạc của Chopin? Dương cầm? Đúng, lên bốn tuổi, ngày nào anh cũng ngồi bên cây dương cầm.

“Tử Hiên, anh ấy sinh ra đã là thần đồng rồi, còn là con cưng của Thượng đế, tôi học cùng lớp với anh ấy từ nhỏ nên biết, anh ấy năm nào cũng là đại đội trưởng, kì thi nào cũng đứng đầu lớp, còn thi đỗ trạng nguyên, Tử Hiên hầu như không phải đọc sách... bởi vì chỉ cần xem qua, anh ấy đã nhớ hết rồi.” Kim Xảo Tuệ cũng không ngừng tán tụng.

Hàn Tử Hiên vẫn tiếp tục rảo bước về phía trước. Thần đồng ư? Con cưng của Thượng đế ư? Nếu đúng là như vậy, anh phải xin Thượng đế cho anh tự lựa chọn số phận của mình.

“Phải rồi, anh thích thơ của Lý Thương Ẩn phải không? Em cũng rất thích, thích nhất là câu: Mai định đố, cúc ứng tu, họa lan khai xử quán trung thu…” [Dịch nghĩa: Hoa mai, hoa cúc đều đẹp nhưng không có hương thơm, hoa quế không đẹp nhưng có hương thơm. Ý nói với người con gái, vẻ đẹp nội tâm mới là quý nhất."> Hàn Ân Châu véo von như chim hót.

Nghe câu cuốỉ cùng cô ấy nói, Hàn Tử Hiên thấy buồn cười nhưng vì giữ phép lịch sự nên anh cố nén lại, đột nhiên cảm thấy cả bầu trời trong xanh tối sầm lại. Kim Xảo Tuệ không nhịn được, đành lịch sự quay mặt đi để cười.

“Cậu cười cái gì thế? Xảo Tuệ...”

“Ân Châu, cậu nhầm rồi, đây là bài Chim đa đa của Lý Thanh Chiếu.” [Lý Thanh Chiếu -67: nữ nhà thơ đời Tống.">

''Sao... là sao? Lý Thanh Chiếu?” Hàn Ân Châu lúng túng nhìn sang Tử Hiên, ánh mắt vừa hoài nghi vừa xấu hổ.

Hàn Tử Hiên quay lại khẽ cười với Ân Châu rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao, bất kể là do ai sáng tác, miễn thơ hay là có thể phổ nhạc là được rồi.”

“Đúng rồi, đúng rồi, Hàn Tử Hiên nói rất đúng, bất kể tác giả là ai, miễn là nó hay thì đều đáng được ghi nhận. Dù sao Lý Thương Ẩn và Lý Thanh Chiếu đều chung họ Lý. Năm trăm năm trước đều là người một nhà, chưa biết chừng có khi họ còn là huynh muội cũng nên.”

Kim Xảo Tuệ nghe xong, không còn biết nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

“Em cũng đã đọc qua Quốc đảo của Yasunari Kawabata, quả thật rất hay.” Hàn Ân Châu giống như “hắc điểu” khiến trời đất hỗn loạn.

Hàn Tử Hiên nghe xong chỉ khẽ mỉm cười.

“Là Xứ tuyết chứ...” Kim Xảo Tuệ lên tiếng đính chính lại.

“Còn đọc cả Nghìn hạc giấy nữa…” Hàn Ân Châu như một người lính dũng cảm, dù liên tiếp bị đẩy vào thế khó vẫn kiên trì cuộc chiến.

“Là tiểu thuyết Ngàn cánh hạc chứ.” Kim Xảo Tuệ cũng không chịu đình chiến. [Xứ tuyết, Ngàn cánh hạc đều là những tiểu thuyết của Yasunari Kawabata.">

Dưới lầu bỗng rộ lên những tràng cười của nam sinh, âm thanh chói tai ấy lơ lửng mãi trong không gian, không chịu tắt.

“Ối, có tiếng gì vậy?”

Hàn Ân Châu tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới dò xét, và gần như ngay lập tức cô hét lên: “Mọi người mau lại đây xem đi, đây chẳng phải là hoàng tử Hàn Tử Ngang hay sao?”

“Cái gì? Hàn Tử Ngang đến đây làm gì?” Kim Xảo Tuệ chớp chớp mắt, để lộ hàng mi dài thanh tú, khẽ nói.

“Đúng mà, tớ không nhìn nhầm đâu.”

“Này, Ân Châu, cậu nhìn xem, nữ sinh đang đứng cùng Hàn Tử Ngang có phải là người vừa đọc thơ ở hội trường không?”

“À, xem nào, có vẻ đúng là cô ta, tớ nhớ cô ta tên là Hoa Lạc Lê, nhìn lại thấy đúng là cô ta thật. Cô ta rất nổi tiếng trong trường chúng ta với biệt danh girl hậu đậu.”

Là Hoa Lạc Lê ư? Hàn Tử Hiên vội cúi đầu nhìn xuống phía dưới lầu thấy một nam sinh cao ráo mặc bộ đồ thể thao màu da đang chặn ngang nữ sinh mặc váy xanh áo trắng. Là Hàn Tử Ngang chặn đường cô ấy. Lông mày Hàn Tử Hiên vô thức nhíu chặt lại....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
1234...464748»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt