Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành
Sáng sớm, Nám Nám đáng thương ngồi khoanh chân trên giường, buồn ngủ tới nỗi nghiêng trước ngả sau, cả người chỉ có mỗi khuôn mặt là không thể cựa quậy được vì đang bị người đối diện giữ chặt, ra sức tô tô vẽ vẽ.
“Oa Oa, không phải hôm nay, chị có hẹn phỏng vấn sao?”. Cô cố chống hai mí mắt lên, hỏi một cách vô vọng.
Oa Oa vẫn chăm chú cầm bút vẽ mắt kẻ viền mi cho Nám Nám, miệng chúm lại đầy cẩn trọng, có vẻ rất tâm huyết.
“Oa Oa, chị mà không đi rửa mặt chải đầu thì thể nào cũng bị muộn đấy!”. Nám Nám răng còn chưa đánh đã gần như đổ sụp vì buồn ngủ.
Thấy mặt Oa Oa vẫn chẳng chút biểu cảm, Nám Nám dường như bốc hỏa. Nhưng trước khi cô kịp vò đầu bứt tóc thì Oa Oa đã điềm nhiên nói: “Chị phải thử với em thì mới quyết định được nên trang điểm thế nào để đi phỏng vấn.”
Nám Nám xị mặt xuống. “Sao lại thử trên mặt em?”
Oa Oa vừa tô mắt cho Nám Nám vừa làm vẻ mặt như vô tội.
“Vì gương trong nhà tắm hỏng rồi.”
Nám Nám bấy giờ chỉ muốn lập tức khóc thét nhưng lần này là cơ hội hiếm có của Oa Oa nên đành rộng lượng chấp chị, tiếp tục miễn cưỡng nở một nụ cười hiền “Ngoan, nói em nghe xem, gương hỏng sao lại trang điểm lên mặt em?
Chương 1: Phỏng vấn
Oa Oa đứng trước sảnh tòa cao ốc Hoa Hạo, chỉ chưa đến mười giây đã nhận ra mình hoàn toàn đánh giá sai thực trạng xin việc tàn khốc do khủng hoảng kinh tế gây ra, và càng sai lầm hơn khi nhận ra một vấn đề đau lòng: giá sinh viên mới ra trường còn rẻ hơn cả củ cải trắng sau đợt thu.
Từ trước tới nay, tập đoàn Hoa Hạo chỉ tuyển thạc sĩ, tiến sĩ làm thực tập sinh, đợt tuyển văn thư này là lần đầu tiên họ hạ thấp yêu cầu học vấn đối với nhân viên, mức đãi ngộ của họ lại luôn nằm trong top đầu của giới doanh nghiệp nên ngay cả các sinh viên còn chưa thể hiện hết quyền cước của mình ra tại các hội chợ việc làm ở trường đại học cũng đánh liều tới đây đọ thân thủ trong cái cục diện điên cuồng này.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng như mỗi dịp tuyển sinh vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, Oa Oa bất giác chua xót than thầm, nếu sớm biết thế này, cô đã làm một cái mô hình bom nguyên tử và ôm đến rồi, dù gì cũng có thể chứng minh mình là một sinh viên tài mạo song toàn, không đến nỗi bị nhấn chìm trong biển người xin việc ồ ạt này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua chỉ là phỏng vấn tuyển văn thư thôi mà, anh chàng bốn mắt kia có nhất thiết phải vác cả đàn ghi ta đến như thế không? m thanh “ting... ting...” vang lên trong buổi sớm cuối thu nghe sao mà thê lương, có phần giống nhạc cụ quốc bảo sở trường của Triệu Bản Sơn [2"> - đàn tam huyền.
[2"> Triệu Bản Sơn: Một nghệ nhân nổi tiếng của Trung Quốc.
Oa Oa không thể không khâm phục các trường đại học của chương trình 211 [3"> ngày nay, quả là nhung nhúc người tài. Vừa mới xem xong anh chàng đánh ghi ta như gảy đàn tam huyền, quay sang đã thấy một em gái cầm bản Tuyên ngôn độc lập dày cộp của Washington, đọc to và truyền cảm bằng giọng Mỹ. Tuy tốt nghiệp đại học thì tiếng Anh cấp bốn là bắt buộc, cấp sáu là nên có, cấp tám là nỗ lực hơn mức bình thường, nhưng cũng đâu cần đem mệnh căn của chú Sam [4"> ra để ứng tuyển vào cái chân văn thư nhỏ bé này! Làm thế có khác gì lấy đại bác bắn chết con muỗi đâu!
[3"> “Chương trình 211”: Đề cương phát triển và cải cách giáo dục Trung Quốc, do chính phủ thực hiện nhằm hướng tới thế kỷ 21, xây dựng trọng điểm khoảng 100 trường đại học.
[4"> “Chú Sam” Dùng để chỉ nước Mỹ hoặc chính phủ Mỹ.
Thấy người tới phỏng vấn tụ tập ngày càng đông trước tòa nhà, tập đoàn Hoa Hạo bèn cử nhân viên ra hướng dẫn các ứng viên tới phòng Nhân sự để tiến hành phỏng vấn. Lập tức đám người ồ ạt ùn lên trên, xông qua cánh cửa kính chật hẹp, dũng mãnh như Hồng quân chiếm cầu Lô Định [5"> nào lách người, hóp bụng, ngoi đầu, vặn eo, các bậc anh hào nô nức trổ mọi tuyệt kĩ gia truyền, trong nháy mắt, số ứng viên đợi ngoài cửa đã chen được vào quá nửa.
[5"> Cầu Lồ Định bắc qua sông Đại Độ (một chi lưu của sông Dương Tử, ở Tứ Xuyên, Trung Quốc), là nơi diễn ra trận đánh lịch sử giữa phe Tưởng Giới Thạch và phe Mao Trạch Đông trong thời kì Trường Chinh.
Oa Oa có một tật xấu nho nhỏ, từ bé đã giống Nám Nám, đó là sợ thể dục. Hồi đó, Oa Oa cực kì khổ sở vì không thể nhảy quá một mét sáu môn nhảy xa, đã quyết hỏi bố làm thế nào mới không phải thi thể dục, người bố biết nhìn xa trông rộng, nghĩ ngợi một hồi rồi kiên định trả lời rằng chỉ còn cách liên tục nhảy lớp, như thế chắc chắn sẽ được miễn thi thể dục. Oa Oa ngây ngô nghe lời bố, vèo vèo nhảy liền mấy lớp, đến khi ngẩng đầu nhận ra là lên đại học vẫn có môn Thể dục mới hoàn toàn tuyệt vọng, từ đó bắt đầu yên phận từ từ học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ, chẳng buồn đâm đầu học như thiêu thân nữa. Người ngoài đều ca ngợi con gái nhà họ Dương thật thông minh, liên tục nhảy lớp, ai mà tưởng tượng được rằng cái học vị tiến sĩ có được cũng chỉ vì bị môn thể dục ép mà thành ra như thế.
Vậy nên trong dòng người ùa vào như ong vỡ tổ ấy, bạn nhỏ Dương Oa Oa đương nhiên bị xô ngã xuống đất, hết né trái lại tránh phải, rồi nằm rạp xuống mấy bậc cầu thang, cuối cùng, sợ bị chen cho bẹp ruột, cô đành đợi đoàn người trên đầu lũ lượt đi hết mới miễn cưỡng bò dậy. Đến khi chỉnh sửa xong áo váy, ngẩng đầu lên, thấy thang máy chuẩn bị đóng lại, cô mới thục mạng lao về phía trước.
Tuy không cam lòng hy sinh tứ chi chỉ vì buổi phỏng vấn, nhưng cứ nghĩ tới việc vì đến muộn mà để vuột mất công việc trong mơ, Oa Oa nhanh như cắt, phi chân vào chèn giữa hai cánh cửa của một chiếc thang máy rồi hất gót chân một cái, cửa thang máy liền từ từ mở ra. Cô cúi người chào những người bên trong rồi quay phắt lưng lại để tránh những ánh nhìn tức tối chuẩn bị găm thẳng vào mặt mình từ những người phía sau.
Cửa thang máy bị khép lại, Oa Oa thở phào nhẹ nhõm nhìn những nút bấm màu đỏ bên cửa thang máy. Ồ, hóa ra phòng Nhân sự nằm trên tầng cao nhất.
Nghe đồn nếu bạn là người thông minh thì đến thang máy cũng biết chăm sóc đặc biệt. Cô thấy thang máy bên này không chật chội như thang máy bên kia, cả thang máy thênh thang chỉ có vài người, mà mấy người này, hờ, đều rất thích yên tĩnh.
“Thưa..”. Thư kí Trần quay lại nhìn Lang Hách Viễn đang đứng cạnh mình, định xin chỉ thị nên xử trí thế nào với cô gái vừa đột ngột xông vào này.
Lang Hách Viễn lạnh lùng nhìn về phía trước với ánh mắt vô cảm. Thư kí Trần thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị không nói gì, cũng không tiện lên tiếng, đành buông hai tay để dọc thân thể, đứng cung kính bên cạnh.
Nhận thấy không khí trong thang máy có vẻ yên tĩnh quá mức, Oa Oa thấy hơi căng thẳng, bèn ngâm nga khe khẽ trong cổ mấy câu hát để lấy dũng khí cho bản thân: “Tiểu à là Tiểu Nhị Lang, đeo ba lô à đi học, chẳng sợ nắng gắt à, cũng chẳng sợ mưa to…”
Khì khì… Đằng sau hình như có tiếng cười.
Oa Oa lập tức im bặt. Có chút không tự nhiên, dịch dịch người về phía cửa, ho hắng vài tiếng rồi hạ nhỏ giọng hát tiếp: “Nào hãy buông hai mái chèo, đưa con thuyền nhỏ rẽ sóng ra xa…”
Ha ha... Tiếng cười phía sau càng to hơn, của nhiều người hơn.
Oa Oa nhủ thầm, có khi cô phải hát một bài tủ nào đó mới chứng minh được năng khiếu ca hát của mình, ít ra cô cũng không thể kém cạnh cái anh chàng sinh viên chương trình 211 vô vị đánh ghi ta kia được. Thế là cô cố thu hết dũng khí, cất giọng trong vắt: “Bạn thiếu niên nhỏ rất ít ưu phiền, ngắm nhìn ánh nắng ngập tràn muôn nơi...”
Đột nhiên có người từ đằng sau lạnh lùng hỏi một câu: “Đây là con cái nhà ai?”
Giọng nói lạnh như nước đá lập tức khiến người ta phát run.
Oa Oa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt chẳng hiện hữu nổi một nét cười của Lang Hách Viễn, bộ complet màu khói làm nền cho gương mặt sáng sủa, tuấn tú đến lóa mắt, nhưng nét lạnh lùng ẩn chứa trong đôi mắt đó dường như có thể làm đông cứng trái tim bất cứ người nào trong khoảnh khắc, khiến ai nấy lạnh toát cả sống lưng.
Đáng sợ thật đấy!
Oa Oa liền lí nhí giải thích: “Tôi... đến phỏng vấn.”
Mặc dù cô — Dương Oa Oa — có hơi nhỏ một chút, nhưng cái chú này cũng không thể sỉ nhục người ta như thế chứ! Lẽ nào ở tuổi cô mà vẫn tươi đẹp như hoa, sức xuân căng tràn cũng là một tội hay sao?
“Phỏng vấn? Cô đến phỏng vấn cho vị trí nào?”. Lang Hách Viễn hơi nheo mắt, giọng điệu châm chọc. “Thư kí Trần, Hoa Hạo chúng ta bắt đầu cho học sinh cấp ba tới thực tập từ khi nào thế?”
Thư kí Trần cũng bất ngờ với câu trả lời của Oa Oa, nhíu mày cố nhớ lại. “Dạ thưa, chúng ta chưa từng cho học sinh cấp ba tới thực tập, nhưng hình như hôm nay, phòng Nhân sự tiến hành phỏng vấn tuyển dụng vị trí văn thư cho phòng Hành chính ạ.”
“Tôi đích thực tới ứng tuyển vị trí văn thư phòng Hành chính”. Dựa vào cách nói chuyện giữa họ, Oa Oa có thể dễ dàng nhận ra người lạnh lùng kia tuyệt đối không phải hạng xoàng, ít nhất cũng phải là cán bộ quản lí cấp giữa hoặc cấp cao gì đấy, thậm chí còn có thể là lãnh đạo phòng Nhân sự nữa. Không nghĩ thì thôi, mới nghĩ đến đây, quả tim nhỏ bé của cô bắt đầu đập thình thịch. Cô không đen đủi đến mức đắc tội với ông ấy để bị loại ngay từ vòng sơ loại đấy chứ?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ