"Sau khi cùng anh kết hôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn với anh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọn gió? Em không cần!"
"Linh, anh đương nhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà... lần này không thể, công ty thật sự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽ là phản ứng dây chuyền ... Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh không thể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thông giống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ở trong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốn điên lên rồi ... cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối của chúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biến cố lớn như vậy sao?" Ông thở dài rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạm thời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhà đoàn tụ."
"Em... em không muốn đi!" Vương Tôn Tinh thương tâm khóc, nói: "Thật sự không ai chịu giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Hắn và nhà chúng ta không phải giao tình đã lâu à? Bất quá mấy triệu cũng không phải cái gì quá lớn? Chẳng lẽ..."
"Mấy năm qua kinh tế đình trệ, hơn nữa tài chính toàn cầu có nguy cơ gặp khủng hoảng, xí nghiệp chưa tới mức bị phá sản là may rồi. Mà người có năng lực hỗ trợ , aizz ..." Vương Thiên Hữu cảm khái nói: "Thời cuộc là vậy, càng hà khắc thì càng xuất hiện nhiều kẻ tiểu nhân, chỉ có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, chẳng khác nào bỏ đá xuống giếng. Ai! Thương trường vô bằng hữu, thật sự là câu nói chí lý."
Vương Tôn Linh vì chồng mà tuyệt vọng, vẻ mặt đau lòng, lại vẫn truy vấn nói: "Vốn không có ai chịu đưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?"
Vương Thiên Hữu thở dài. "Chỉ có Diêm thị có vẻ đặc biệt. Nói đến Diêm thị ngày thường cũng không hay đi lại với chúng ta, cho nên đối tượng cầu viện của anh không có bọn họ, nhưng hai ngày trước, người của Diêm thị lại chủ động điện đến báo, họ nguyện ý giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại có điều kiện ..."
"Như thế nào?"
Vương Thiên Hữu do dự hồi lâu, mới nói: "Diêm thị yêu cầu thành thông gia với Vương thị chúng ta."
"Thông gia?" Vương Tôn Linh kinh ngạc không thôi, "Đây có phải là đùa không? Chúng ta chỉ có mỗi Hinh nhi, nhưng năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi, căn bản vẫn là cái tiểu hài tử, sao có thể kết hôn?!"
Diêm thị? Kết hôn?
Vương Ninh Hinh sắc mặt càng trắng hơn, toàn thân vô lực ngồi bệt xuống sàn, trong đầu đau nhức không thể nghĩ ra chuyện gì. Tiếng nói của cha mẹ nhẹ nhàng chảy qua tai, nàng cái gì cũng nghe không rõ lắm.
"Thực xin lỗi em, tuy rằng chúng mình không thể giàu có như trước nữa, nhưng Hinh nhi vẫn là bảo bối duy nhất của mình, liều mạng bỏ đi xí nghiệp Vương thị... anh cũng muốn Hinh nhi giống chúng ta, có thể có một hôn nhân hạnh phúc, được lấy người mình yêu... anh sẽ không đáp ứng cái loại hôn nhân chính trị lạnh lùng này... mình còn trẻ, có thể làm lại từ đầu ..."
"Không đáp ứng." Ba chữ kỳ dị này tiến vào lỗ tai Vương Ninh Hinh, đánh thức nàng, Vương Ninh Hinh nhanh chóng nức nở khóc... cha và mẹ yêu nàng như thế, bảo hộ nàng, không cho nàng bị gió động tới, nắng chạm vào, thậm chí hiện tại ở tình trạng nguy hiểm nhất, vẫn suy tính cho nàng. Nàng sao có thể ích kỷ hưởng thụ hết thảy mà không phải trả giá? Chỉ cần nàng gật đầu...
Nàng thở sâu, rất nhanh ra quyết định.
"Con đồng ý!" Vương Ninh Hinh rõ ràng chắc chắn nói, tiếng nói nhanh chóng cắt đứt cuộc tranh luận của hai vợ chồng.
Chỉ nghe thấy trong phòng ngủ dồn dập tiếng bước chân, vợ chồng Vương thị nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng. "Hinh nhi..."
Vương Ninh Hinh mở mắt ra, liền thấy Diêm Tính Nghiêu ở bên cạnh, dường như chờ đợi đã lâu.
"Anh..." Nàng quét mắt qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, hiện tại đã là thời gian đi học. "Sao anh lại ở đây?"
"Anh rất nhớ em." Diêm Tính Nghiêu một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại còn nằm lên giường, ôm cả người nàng vào lòng,"Đều là anh không tốt, hại em sinh bệnh."
"Là thân thể của em không tốt, không thể trách anh... ai, buông ra, em cũng không phải trẻ con, bị ôm như vậy quá kỳ quái đi." Trông hắn vẻ mặt ảo não, tuy vừa ngạc nhiên xen lẫn hối hận, nhưng nàng thật sự không quen nhìn thấy hắn ôn nhu.
"Có cái gì mà kỳ quái? Anh muốn ở gần em, muốn ôm em, sớm muộn rồi em cũng sẽ quen thôi." Hắn thích thân thể mềm mại của nàng, thích hơi thở thơm mát của nàng, cho dù nàng còn có bệnh, nhưng hắn vẫn muốn cảm nhận thân thể tuyệt đẹp của nàng, vẫn thích quấn quít lấy nàng. Hắn chẳng những không buông nàng ra, ngược lại còn càng ôm nàng chặt hơn.
"Em bệnh mà anh còn khi dễ sao?" Nàng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả người bệnh mà cũng không tha, đúng là ác bá!
"Khi dễ? Em là vị hôn thê của anh, cùng vị hôn phu thân thiết, vốn chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Anh sao có thể khi dễ em, đó là thương em thôi, em phải vui mới đúng." Hắn dùng chóp mũi cọ xát nàng.
"Em..." Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, chợt nghĩ đến hắn vừa nói ba chữ vị hôn thê, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn phút chốc như bị nhuộm đỏ, "Sao anh biết?" Thanh âm so với tiếng muỗi kêu chỉ lớn hơn một chút, nhưng Diêm Tính Nghiêu rất tinh, cho nên nghe không thiếu chữ nào.
"Biết cái gì?" Hắn muốn nghe chính miệng nàng nói ra. Nhìn mĩ nhan đỏ bừng của nàng, hắn cười đến tà mị.
"Biết em đáp ứng cùng anh... cùng anh..." Nàng quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn, mặt đỏ như gấc. Khóe mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của hắn, cuối cùng mới bừng tỉnh, buồn bực nói: "Anh đùa giỡn em? Anh... thật đáng giận, không biết, em cũng không biết."
"Hơ, chỉ vậy cũng tức sao? Được rồi, được rồi, bảo bối của anh, Hinh nhi, là anh không đúng..." Chỉ một câu nói giận dữ của nàng, anh hùng Diêm lão đại lập tức đầu hàng, cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt xoa dịu bất mãn của nàng. Hắn cũng không nghĩ phải uy hiếp để đạt được mục đích, vốn dĩ đã thật vất vả mới có thể biến nàng thành vị hôn thê của mình.
"Diêm gia chính là dùng tiền để mua tân nương, anh muốn sao thì sẽ như vậy, không cần phải giả vờ ủy khuất lấy lòng em." Nàng mếu máo, nổi giận nói.
Tuy rằng lúc trước chính nàng đã đáp ứng hôn sự này, nhưng hiện tại khi mặt đối mặt với hắn, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã và ủy khuất, nhất thời làm nàng mất đi sự bình tĩnh.
"Hinh nhi..." Diêm Tính Nghiêu nóng nảy. Một tay nâng cằm của nàng, bắt nàng phải đối mặt với hắn, rồi nghiêm mặt nói: "Anh biết hiện tại em không hề tình nguyện, chỉ là miễn cưỡng, nhưng em cũng nên biết một chút về tính của anh, nếu anh đã nói là thích em, em phải nghe theo, ai cũng không ngăn cản nổi. Mặc kệ Vương thị có phát sinh nguy cơ hay không, em phải là của anh. Bất quá cũng là anh lợi dụng cơ hội lần này, bức em sớm trở thành người của anh mà thôi. Em có thể mắng anh thừa nước đục thả câu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của... cái gì cũng không quan trọng, hoặc muốn đánh cũng được, nhưng không bao giờ được phép có một điểm tự ti hay hối tiếc."
Khi hắn cưỡng chế Vương Ninh Hinh trở thành bạn gái hắn, hắn đã xác định sẽ lấy nàng, việc tiến vào lễ đường chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Tuy rằng lần này là lợi dụng xí nghiệp Vương gia đang suy yếu, bức bách nàng khuất phục, thủ đoạn không đủ quang minh, nhưng chỉ đơn giản là hắn thật sự yêu nàng, muốn nàng, tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà xem thường nàng, lại càng không cho phép nàng bởi vậy mà hối hận hay tự ti.
Nàng với hắn là trời sinh một đôi, ai cũng không thể thay đổi!
Vương Ninh Hinh nhìn hắn, trong mắt chân thành, một hồi lâu sau, nàng tựa hồ khuất phục, xoay người ôm lấy thắt lưng hắn, úp mặt vào ngực hắn nói. "Em chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ lấy ai, nhưng hiện tại... gặp người bá đạo lại không từ thủ đoạn như anh, em cũng đành phải chấp nhận vậy."
"Hinh nhi..." Đây là lần đầu tiên nàng chủ động thân cận hắn, Diêm Tính Nghiêu kích động ôm lấy nàng, hận không thể đem nàng dung nhập cơ thể mình. Hắn thề nói: "Em yên tâm, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em."
"Hừ, giờ thì nói hay lắm, anh nếu dám khi dễ em, tiếp tục ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng đừng trách em thẳng tay bỏ anh." Nàng nhu thuận ghé vào ngực hắn, miệng uy hiếp nói.
Đối với sự uy hiếp của nàng, hắn tuyệt không để ý, ngược lại còn cười đến thực ngọt ngào. Hắn thích nàng vì hắn mà ghen, bởi vì điều này chứng tỏ nàng coi trọng hắn.
"Anh sẽ không cho em có cơ hội bỏ chồng đâu." Lập tức nâng cằm của nàng, khéo léo hôn lên đôi môi như mật của nàng.
Lại một lần nữa, Vương Ninh Hinh không hề phòng bị, lâm vào hoàn cảnh bị kích thích, nàng phản xạ tính giãy giụa, lập tức lại bị hòa tan. Hắn hôn như vậy thật thân thiết, lại ôn tồn, giống như che chở cho bảo bối, nàng rõ ràng cảm nhận được sự trân trọng, yêu thương của hắn với mình....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ