"Đi!" Không chịu được sự nghịch ngợm của tôn tử, lão phu nhân mở miệng nói, mặc dù trách cứ, nhưng lại không dấu được ý cười ở đáy mắt.
"Đại phôi đản!" Diêm Tính Nghiêu vừa bước vào cửa phòng, thì một "Tiểu đạn pháo" liền bắn thẳng vào hắn, hắn dùng song chưởng (ý nói hai cánh tay) lập tức ôm lấy "Tiểu đạn pháo" này vào lòng.
Vương Ninh Hinh nắm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng lên, đôi mắt to sáng trong suốt cũng như đang phun lửa. "Tối hôm qua anh hôn trộm em đúng không?"
"Nào có, sao anh phải hôn trộm em?" Hắn vẻ mặt vô tội nói.
"Anh còn dám nói?" Nàng thở phì phì, cởi chiếc khăn quấn quanh cổ mình, đồng thời cởi nút thắt trên của áo ngủ ra, lộ ra một vết ửng đỏ trên chiếc cổ trắng hồng: "Vậy ký ấn này ở đâu ra? Đừng nói là muỗi đốt nha, em không tin, nói! Có phải anh làm hay không?"
"Anh..." Nói xạo thì rộng miệng, nhìn thấy nàng trợn mắt, hắn lớn tiếng nói: "Anh không hề hôn trộm, đó là quang minh chính đại mà hôn..." Nhìn ấn ký xinh đẹp kia, đáy lòng hắn kỳ thật rất đắc ý.
Vương Ninh Hinh oa một tiếng khóc lên, nước mắt trong suốt cuồn cuộn chảy xuống. "Anh... sao có thể khi dễ người khác như vậy? Mỗi lần đều hại em... hại em bị đồng học cười... ô ô... anh là đại phôi đản, em... ô ô...em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
"Hưm, đừng khóc, ngoan nào, không có khóc..." Hắn lo lắng trấn an nàng, ôm nàng vào trong lòng. "Thực xin lỗi thôi, anh... anh sau này sẽ cố để không lưu dấu vết là được chứ gì, em đừng khóc nữa, ngoan!"
Nàng khóc một lát, mới ngừng lệ, nhẹ nhàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, hắn bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng. "Không khóc mới ngoan, càng ngày càng giống cái bao khóc nhè."
"Còn không phải tại anh, đại phôi đản!" Nàng nghẹn ngào cãi lại.
"Anh..." Cơn tức của nàng dường như không nhỏ, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, hắn đành phải anh hùng hụt hơi, thừa nhận. "Đều là anh sai, anh là đại phôi đản. Nhưng..." Hắn cười tà mị, "Nếu em không mau đi thay đồ, chúng ta sẽ bị muộn a."
"Muộn?!" Vương Ninh Hinh kêu lên một tiếng, quên cả việc hắn đang ở đó, liền vào phòng thay quần áo. "Nhanh lên, nhanh lên, muộn thì mất mặt lắm!"
Vào phòng thay quần áo, thấy nàng cởi áo ngủ ra, lộ ra da thịt trắng nõn nà như ngọc, khát vọng của hắn nhất thời lại trỗi dậy, mạnh mẽ ôm lấy cổ nàng, tay cố định đầu nàng, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng nàng.
Nàng ưm một tiếng, thử đáp lại nhiệt tình của hắn. Phản ứng của nàng trong nháy mắt đã châm lên dục hỏa của hắn, không nhịn được mà hôn nàng mạnh mẽ hơn.
Tuy rằng quyến luyến nụ hôn của hắn, nhưng Vương Ninh Hinh cũng không phải là lần đầu, nàng thở hổn hển đẩy hắn ra nói: "Không được. Đến trường thôi, muộn rồi."
"Vậy đừng đi nữa, dù sao em cũng học tốt như vậy rồi, không sợ rớt lại đâu." Hắn dụ hoặc nàng, môi vuốt ve cánh hoa mềm mại của nàng, vươn đầu lưỡi ra trêu đùa nàng, quyến luyến cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng.
"Nghiêu... không được..." Nàng cũng không muốn lại để hắn ăn trong tình trạng này, đến trường học vẫn là an toàn hơn cả.
"Mặc kệ..." Hắn cố gắng cuốn lấy nàng, không cho nàng cự tuyệt nhiệt tình của hắn, lửa nóng từ trên cổ đã trượt xuống dưới. Giờ phút này, chỉ có lấy hành động thực tế để ép buộc nàng.
Đôi môi nóng bỏng của hắn chuyển xuống bầu ngực no tròn của nàng, nhẹ nhàng mà cắn, mút lấy nụ hoa trên đỉnh núi khiến cho cả người nàng đều chấn động, dục hỏa bị thổi bùng lên làm cho nàng khó chịu, giãy dụa.
Cảm giác được nụ hoa trên đỉnh núi vì hắn mà săn cứng lại, Diêm Tính Nghiêu nhịn không được lấy ngón tay nắm chặt nụ hoa bên kia, hơi thở nhè nhẹ: "Anh giữ được rồi..."
Nói xong, hắn di dời hướng tấn công sang nụ hoa bên kia, dịu dàng mà mút, dùng đầu lưỡi bừa bãi tàn phá không ngừng làm cho nàng nhịn không được phải ngửa đầu rên khẽ, nhằm vào cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể nàng mà đánh sâu vào.
Ngón tay bắt đầu tìm đến không gian bí mật riêng tư giữa hai chân nàng, mọi nơi đều non mềm, ấm áp hấp dẫn hắn, nhẹ lướt qua nơi tạo ra khoái cảm của nàng, khiến nàng run rẩy không thôi, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu thốt ra.
"Nghiêu... em nóng quá..."
"Chờ một chút sẽ tốt thôi." Hắn tuyệt không dừng động tác lại, thầm muốn lấy lòng nàng.
Muốn ngăn cản hắn, thân thể không ngừng giãy giụa vặn vẹo, nhưng không ngờ va chạm này lại càng làm tăng dục hỏa trong hắn, nàng giật mình tỉnh táo lại.
"Không cần... Nghiêu... buông ra." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh đỏ bừng, mắt ánh lên một tia e lệ.
"Sao vậy?" Dục vọng tràn ngập hắn mắt, hắn hờn giận giữ chặt cơ thể đang muốn dứt khỏi người mình của nàng.
"Không được, em muốn đến trường." Nói xong, nàng ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn, rồi lập tức mặc quần áo vào.
Diêm Tính Nghiêu thất bại, mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ theo nàng đi ra ngoài.
Cuối tuần là ngày kỷ niệm thành lập trường, vì thể từ đầu tuần cho đến lúc đó, các đối tượng dự thi của các hạng mục đều tập trung lại đây để tham gia đấu vòng loại, bán kết, còn trận chung kết đương nhiên sẽ được tiến hành trong ngày kỷ niệm trường.
Cho nên mấy ngày này dù muốn ở lại phòng học hay đi cổ vũ cho đồng học thì đều do các thầy giáo quyết định. Hôm nay là buổi chiểu, sẽ diễn ra trận bán kết bóng rổ, đây cũng là hạng mục trọng điểm trong cuộc thi lần này, vì thế đại đa số các lớp học đều được nghỉ, tất cả đều tập trung quanh sân vận động để cổ vũ.
Đoạn Chi vội vàng chạy đến phòng học, lúc này mới phát hiện phòng học lớn như thế nhưng chỉ còn lại Vương Ninh Hinh và nàng.
"Ninh Hinh, trận bóng đã bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không sẽ không chiếm dược chỗ đâu." Cách nói này, nàng chỉ có lén mới dám dùng, từ khi Ninh Hinh đến Diêm trang, nàng phải đổi cách nói chuyện, bởi vì nàng phát hiện Diêm Tính Nghiêu ngoài hắn ra, không thích ai khác nói chuyện thân mật với Ninh Hinh cả.
"Bạn đi là được rồi. Mình thấy không khỏe." Vương Ninh Hinh mệt mỏi tựa cằm lên bàn.
"Không khỏe? Bạn bệnh sao?!" Xong đời , nàng sẽ bị thiếu gia làm thịt.
"Mình không bệnh đâu, bạn cũng đừng khẩn trương như vậy!" Bàn tay day day thái dương, sau đó Vương Ninh Hinh cho tay đang lạnh cóng lại vào túi áo khoác để sưởi ấm. "Thời tiết rất lạnh, nghĩ đến việc phải đi ra ngoài cổ vũ, mình càng mệt mỏi hơn. Bạn nên đi xem vương tử bóng rổ của mình đi, mình không đi cùng bạn đâu." Vốn cũng muốn đi để nhìn vương tử bóng rổ của Đoạn Chi, đáng tiếc nàng sợ lạnh, thời tiết càng lạnh, việc gì nàng cũng không có hứng thú.
"Nhưng mà... trong lớp chỉ còn một mình bạn... rất nguy hiểm, mình lo..." Đoạn Chi có chút dao động. An toàn của Ninh Hinh rất trọng yếu, để nàng lại một mình, vạn nhất có điều gì sơ xuất, nàng nhất định sẽ bị thiếu gia cắt thành mười tám mảnh cho chó ăn. Nhưng... tưởng tượng đến vương tử bóng rổ kia, mắt Đoạn Chi liền rực sáng.
Vương Ninh Hinh thở dài đứng lên, "Mình đến phòng y tế nằm một lát, ở đó có cô y tá làm bạn với mình, bạn có thể an tâm đi cổ vũ cho vương tử bóng rổ anh tuấn tiêu sái của mình rồi chứ!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, thiếu đi tiếng nói của bạn, vương tử của bạn cũng sẽ không có tinh thần để chơi bóng, vạn nhất thua..." Vương Ninh Hinh cố ý hù dọa Đoạn Chi.
"Bạn nói bậy, anh ấy... không biết mình, bởi vậy sẽ không vì thiếu sự cổ vũ của mình mà thua đâu! Bạn nhanh đến phòng y tế nghỉ ngơi đi, kết thúc trận đầu, mình sẽ đi tìm bạn, bye!" Đoạn Chi nói xong hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Nếu là nàng nói bậy, vậy chạy nhanh như vậy để làm gì? Vương Ninh Hinh nhìn theo bóng dáng Đoạn Chi khẽ lắc đầu.
"Cha!" Vương Ninh Hinh dung nhan xinh đẹp đáng yêu từ cửa phòng gọi vào.
Nghe tiếng gọi quen thuộc của nữ nhi, Vương Thiên Hữu vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ nói: "Hinh nhi."
"Nghe rõ! Trả lời." Nàng nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dang rộng kia.
"Tiểu bảo bối của cha đã đến rồi à, mau để cha nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầy như trước?" Vương Thiên Hữu dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của nữ nhi, yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng ôm nữ nhi hướng đến ghế sô pha:." Hinh nhi của cha gần đây thế nào? Đã lâu cha không thấy con, cha rất nhớ con!"
"Hinh nhi cũng rất nhớ cha và mẹ!" Vương Ninh Hinh ngồi trên lòng cha, ôm chầm lấy ông, giống như coi cha là chiếc gối ôm vậy, Vương Thiên Hữu vui mừng cười ha hả. Từ khi nữ nhi đến ở Diêm trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này.
"Ui, Hinh nhi của cha hình như nặng hơn một chút a." Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinh ngạc đông thời cũng không cam tâm, "Tên tiểu tử họ Diêm kia còn may, không ngược đãi bảo bối của cha." Vốn Vương Thiên Hữu luôn miệng khen Diêm Tính Nghiêu, nhưng từ khi nữ nhi của ông bị hắn lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rất bất mãn....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ