"Cái đó tôi không cần biết!" Lời An chi Huyến lạnh như băng, "Tôi chỉ cảnh cáo cậu, không được làm tổn thương đến Tư Nam, nếu không cho dù tôi có thân bại danh liệt cũng không bao giờ bỏ qua cho cậu!"
A Kim ngẩng đầu nhìn Tư Nam, lời tên kia nói cũng chính là ý tứ của mình, người nào làm tổn thương Tư Nam, anh cũng sẽ không tiếc bất kì giá nào mà đòi lại!
Một trận im lặng, tiếp theo là tiếng mặc quần áo...
"Tôi đi! Chuyện hôm nay, tôi sẽ không cảm ơn cậu!" Tiếng An Chi Huyến vang lên lần nữa.
"Ngày mốt tôi tìm cậu." Là tiếng Tằng Khải Trữ, "Cũng đừng thất bại đó!"
"Tôi sẽ cố gắng." Tiếp theo tiếng An Chi Huyến là tiếng mở cửa, sau đó là đóng cửa.
Tư Nam cùng A Kim vội vã nhảy từ trên giường xuống, lặng lẽ hé cửa ra, nhìn theo bóng lưng của An Chi Huyến rời đi.
Phòng bên đã không còn tiếng động, Tư Nam đem hạt nút đen kia chuyển qua lại vách bên này.
"Hỗn đản, nhẹ chút coi!" Là tiếng của A Kha.
"Ai bảo em ngon miệng như vậy!" Tiếng của Tu!
Vẫn thấy ngon miệng? --- Tư Nam dựa đầu vào thành giường che miệng cười, A Kim dứt khoát bò lên đầu gối của em, hai chân trước đè lên ngực Tư Nam, ý đồ vươn đầu lưỡi ra liếm mặt Tư Nam.
"Đừng quậy!" Tư Nam đẩy ra.
Nhưng mà A Kim rất kiên nhẫn lại quay đầu lại: "Gấu!" (Hôn nhẹ!)
"Còn quậy nữa em đá anh xuống giường đó!" Tư Nam chun mũi uy hiếp.
"Ô..." Ăn hiếp người khác! Không đúng, là ăn hiếp chó cưng! Nghe sát vách vang lên tiếng thở dốc đứt quãng của A Kha, lại nhìn vào Tư Nam đang ngửa đầu tựa vào thành giường, tại sao Tu lại có thể sướng như vậy, bản thân mình làm thú cưng lại có nguy cơ bị đá bay xuống giường.
"Ngoan nào, đừng quậy nữa!" Tư Nam giống như là đang dỗ trẻ con, đem đầu của bạn chó to sắp sửa chảy nước miếng nhiễu nhão ôm vào trong ngực mình, ngón tay chuẩn bị gãi gãi lên cổ anh, tay kia cũng vòng qua ôm lấy lưng, ý đồ chặn anh lại.
Nhuyễn ngọc ôn hương sờ sờ ngay trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn. A Kim oán niệm a, oán niệm a! Chờ đến khi mình khỏe lại đi, nhất định sẽ mang cả vốn lẫn lời gói về nhà.
"Đang nghĩ gì đó?" Tư Nam nheo hai mắt lại, nhìn anh uy hiếp: "Anh đếu ở đây dám can đảm nghĩ bậy bạ gì đó, tối nay em liền nhốt anh trong toilet."
"Gấu gâu!" (Đừng vậy mà!) nếu như anh không nghĩ bậy, cái đó chẳng khác gì nói anh bị bất bình thường?
Cách vách vang lên tiếng rên rỉ đứt quãng của A Kha, trong đó ngẫu nhiên vang lên tiếng gầm nhẹ của Tu.
"A..." A Kha cùng Tu đồng thời kêu to, tiện đà là tiếng quát tháo của A Kha, "Hỗn đản, anh lại dám bắn bên trong tôi hả!"
Tư Nam cắn môi dưới chịu đựng cơn cười nhìn A Kim trong lòng, nếu lúc này nếu như là cơ thể của Uông Phong Lân, mình sẽ bị biến thành cái gì nhỉ? Nghĩ đến đây, không khỏi đỏ mặt lên.
"Gấu gấu!" (Em cũng muốn hả!) nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tư Nam, bạn chó to con nhà chúng ta cũng đoán được em đang nghĩ cái gì, trong lòng tự nói với em: Bảo bối, anh nhất định sẽ làm cho em thật thoải mái.
"Chúng ta thiệt là rất rảnh nha! Lại còn đi rình nghe chuyện nhà người ta..." Tư Nam đẩy chó cưng ra, "Không còn gì nữa rồi, đi thôi!"
"Ô ~" thật muốn cứ nằm trên người em chẳng muốn đứng dậy chút nào.
"Muốn về nhà ngủ không nào!" Tư Nam đẩy anh thêm cái nữa.
"Gâu?" (Hả?) Trên mặt A Kim hiện ra nụ cười ám muội, vẻ mặt này nếu mà bị người lạ nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa cho hết hồn.
"Đúng vậy! Về nhà ngủ!" Tư Nam đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của anh có chút không thành thật, nhưng không có ngăn cản ý tưởng tung lung của anh, "Nhanh một chút nào!"
A Kim lập tức đứng dậy, nhảy xuống giường, chờ Tư Nam đưa mình về nhà.
...
Nhà họ Đường.
Tư Nam dắt theo A Kim vào phòng khách, liền nhìn thấy ba người còn lại trong nhà đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon.
"Mọi người lại hội nghị gia đình à?" Tư Nam cười hỏi.
"Mọi người đang đợi con." Mẹ Đường mở miệng trước.
"Có việc gì sao?" Tư Nam nhìn A Kim đang đứng bên cạnh chân một chút, hẳn là về vấn đề giữa mình và chó cưng đây mà, một nụ cười lén lén bò lên môi.
"Con cùng A Kim đi đâu vậy?" Đường Chính Sâm hỏi, bản thân mình cùng cấp dưới trực tiếp của mình khi sắp xếp đưa khách hàng đến nghỉ ngơi tại khách sạn của Uông thị, trong bãi đậu xe lại nhìn thấy đứa con út với con chó nhà mình.
"Đi..." Tư Nam dừng một chút, "Thuê phòng!"
"Sặc..." Đường Tư Viễn ngồi ở trên ghế salon vừa uống được một hớp trà vào trong miệng, nghe thấy mấy lời này của Tư Nam, lập tức toàn bộ nước trong miệng phọt hết ra ngoài, văng tung tóe vào quần của lão cha, "Tư Nam à, em rốt cuộc có biết thuê phòng có nghĩa là gì hay không hả?"
"Vậy anh biết nó là ý gì hả!" Tư Nam đưa vẻ mặt vô tội ra.
"A?" Mẹ Đường nhảy dựng lên, "Tư Nam, con với A Kim không làm ra chuyện gì không nên làm chứ?"
"Không nên làm?" Ước chừng nghe tiếng của Tu với A Kha ở phòng cách vách cũng không tới mức quá đáng lắm chứ? Thành ra cố tình hỏi lại, "Cái gì vốn không nên làm vậy mẹ?"
"Lại đây ngồi xuống!" Mẹ Đường chỉ vào khoảng trống còn lại trên ghế salon.
Tư Nam đi qua ngồi xuống, A Kim đi theo sau, nhìn thấy ai kia ngồi xuống vì vậy tự động bò lên gối lên đầu gối của em, dụi dụi vào trong lòng em, vùi đầu lên một bên eo Tư Nam..
"Tư Nam, ba có cần phải nhắc nhở con lại một lần nữa không, không thể xem A Kim là vợ được!" Đường Chính Sâm khó mà có được vẻ mặt nghiêm túc như vậy khi ở nhà.
"Dạ." Tư Nam đáp lại như không có gì, ngón tay lùa vào những sợi lông vàng trên cổ A Kim vuốt ve, tựa hồ đang giúp anh xoa bóp. Mà A Kim trong lòng ai kia thì rất chi là hưởng thụ, không tự giác mà hừ nhẹ một tiếng.
"A Kim thật sự là bị con nuông chiều đến không còn phép tắc gì!" Mẹ Đường thở dài, "Con nhìn đi, có nhà ai có chó như vậy không."
"Mẹ ơi, mẹ cũng biết A Kim rất già rồi mà, ai biết có phải cục cưng gần đây sắp chết cho nên hồi quang phản chiếu hay không chứ!" Tư Nam giải thích cũng có chút cứng nhắc.
"Nói cũng đúng, A Kim từ khi Tư Nam trở về được mấy ngày thì bắt đầu hưng phấn khác thường." Đường Chính Sâm thở dài, "Có lẽ là thật sự sống không còn được bao lâu nữa."
"Đúng vậy, cho nên con muốn chăm sóc cục cưng nhiều một chút, dẫn cục cưng tới những nơi cục cưng chưa từng đến, ví dụ như là thuê phòng." Vẻ mặt Tư Nam cực kì ngây thơ.
Đường Tư Viễn híp mắt chăm chú nhìn vào Tư Nam, rốt cuộc là đứa em trai của mình quá ngây thơ hay là căn bản nó đang cố ý giấu diếm cái gì?
"Không có việc gì thì con lên lầu trước, A Kim hôm nay dơ lắm, con muốn đem cục cưng đi tắm." Nói xong Tư Nam đẩy bạn chó to trong lòng một cái, ý bảo anh xuống đất, sau đó kéo nhau lên lầu.
Chương 7.4
Dìu Uông Phong Lân vào cửa lớn nhà họ Uông, phòng ở đây mặc dù lớn hơn so với phòng của mình, nhưng rõ ràng thiếu đi cảm giác gia đình như ở nhà mình. Hết thảy đều rất trật tự ngăn nắp, hiển nhiên cho dù chủ nhân không có ở nhà, thì người giúp việc ở đây đều biết tự động ai làm việc nấy.
Dì Lí đi từ trong phòng ra ngoài cửa đón chào. "Thiếu gia, cậu đã trở về! Thời gian dài như vậy..." Vừa nói vừa lau lệ trào ra nơi khóe mắt.
"Ha ha, dì Lí, tôi tốt lắm, qua vài ngày nữa là có thể khỏe lại rồi." Uông Phong Lân an ủi bà.
"Đúng vậy, đúng vậy! Khỏe nhanh là tốt rồi." Dì Lí đi vào trong phòng, đồng thời dùng khóe mắt liếc Tư Nam, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ lúc trước bà đã gặp qua, chỉ là thiếu niên xinh đẹp đang dìu Uông Phong Lân này thì chưa từng thấy, "Thiếu gia, tôi cho người nấu canh bổ cho cậu rồi."
"Dì Lí, tôi có chuyện hỏi dì, có gì thì bưng tới phòng sách cùng nhau dùng luôn đi!". Thân hình Uông Phong Lân dựa lên người Tư Nam, nói với dì Thẩm xong, chuyển qua bên em, ghé vào lỗ tai em nhẹ giọng hỏi, "Thế nào? Lúc nào thì muốn đi thử giường?"
"Lo việc chính đi!" Tư Nam đánh nhẹ anh một cái.
Động tác nhỏ này không tránh đường hai con mắt của dì Lí, lần nữa đánh giá lại thiếu niên xinh đẹp này, sao lại không phải là bé gái chứ? Nhìn thế nào cũng có cảm giác như là bạn gái của thiếu gia nhà mình! Nhưng mà vô luận chiều cao hay vóc dáng đều là của bé trai mà!
"Chúng ta lên lầu đi!" Uông Phong Lân dựa vào Tư Nam, "Nếu có chỗ nào không hài lòng với cái phòng đó thì nói nha! Tranh thủ lúc anh còn chưa có hồi phục quay về ở thì có thể để cho người ta sửa chữa một chút."
Tư Nam lắc đầu, không biết cần nói gì. Cách bài trí, xếp đặt trong căn phòng này rõ ràng là do kiến trúc sư có trình độ, nhưng mà tại sao nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thiếu mùi vị gia đình vậy? Ngẫm lại cảm giác của mình khi trở về nhà, cho dù là tối qua cũng chẳng khác gì như đang mở phiên tòa nhưng mà vẫn rất ấm áp.
"Làm sao vậy?" Uông Phong Lân nhìn ra em hình như có điều gì đó nghi hoặc.
"Tại sao nhà của anh không có không khí gia đình vậy?" Tư Nam nghi hoặc, "Chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ ở nhà nấu cơm? Nhưng mà dì Lí không phải ngày nào cũng đều nấu cơm sao?"...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ