"Ken?" Tư Nam quay đầu lại gọi ông ta, "Còn phải làm phiền anh giúp tôi đem chìa khóa phòng lên!"
"Có ngay! Có ngay! Anh đến thang máy dành riêng cho tổng tài lên tầng hai mươi bảy chờ tôi?"
"Được!" Tư Nam gật đầu, "Gặp lại sau." Nhìn qua đại sảnh, bên kia đang phải chờ làm thủ tục, hẳn là sẽ không nhanh hơn mình bao nhiêu đâu!
Ngồi xổm xuống trong thang máy dành riêng cho tổng tài, Tư Nam ra sức chà đạp bằng cách vò vò mớ lông vàng trên người chó cưng, chó cưng cũng hưởng thụ sự "hành hạ" của người thương.
"Anh Đường, đây là chìa khóa phòng." Ken tiến vào rất nhanh, đem chìa khóa phòng giao cho Tư Nam.
"Cảm ơn!" Tư Nam gật đầu với Ken, sau đó ra dấu im lặng với A Kim, dụ dỗ bạn chó to đi vào cái phòng "ở giữa" kia, đóng cửa lại.
"Gấu gấu gấu?" Chúng ta làm sao biết cách vách đang làm cái gì?)
.
Tư Nam cũng không để ý đến anh, từ trong túi trước lấy ra hai cục nhỏ nhỏ màu đen giống như là nút áo.
"Gấu gâu?" Đây là cái gì?)
"Anh là tổng tài mà cái gì cũng không biết là sao?" Tư Nam hừ một tiếng: "Sản phẩm mới nhất của bộ phận kĩ thuật, máy nghe trộm."
"Gâu?" (Hả?)
Tư Nam đem một "hột nút" gắn lên vách tường ở phía đông, sau đó đặt cái còn lại lên loa ngoài của điện thoại, chọn chế độ rảnh tay, tiếp theo bấm lên nút speakerphone.
"Ô, oh oh..." Hóa ra trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc ám muội.
"Á?" Tư Nam che miệng lại, nhìn bạn chó to bên cạnh vẻ mặt mịt mờ, "Bên này là phòng Tu với A Kha? Mới nãy không phải Ken nói bên này là phòng An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ sao?"
"Gấu!" (Đúng vậy!)
"Oh oh ah, oh... Chậm một chút đi..." Tiếng thở dốc mập mờ.
"Đây không phải tiếng của A Kha!" Tư Nam nhỏ giọng nói.
"Gấu!" (Kì quái!)
Tư Nam đứng dậy, đem hột nút đặt trên tường phía đông chuyển qua bên tường phía tây.
"Anh đừng chạm vào tôi!" Lần này chính là tiếng của A Kha, "Ô..." Rõ ràng là bị hôn rồi!
Tư Nam che miệng lại, trừng mắt buồn cười.
"Em lúc nào cũng ngon miệng hết vậy!" Tiếng của Tu, rõ ràng là rất vội vàng.
"Tôi cũng không phải là miếng bánh ngọt!" Hô hấp của A Kha còn chưa có đều lại.
"Em so với bánh ngọt còn ngon hơn nhiều!" Tiếng của Tu bị bao phủ trong tiếng cọ xát ám muội.
Tư Nam rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bò lăn ra cười.
A Kim trên nền nhà cũng cười lăn lộn. Khó có thể tưởng tượng, Tu mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nói mấy câu đó nữa, càng khó tưởng tượng bộ mặt A Kha sẽ như thế nào khi nghe mấy câu nói này.
Tư Nam lần nữa đem hột nút đổi lại sang tường phía Đông
"Thế nào?" Một giọng lạnh lùng hỏi.
"Đủ rồi, anh!" Một giọng khác trả lời lại.
"Gấu..."
A Kim hú lên một tiếng, Tư Nam liền làm ra một động tác im lặng, cẩn thận lắng nghe: "Có ba người!"
"Uông!" (Đúng vậy!) không sai, ngoại trừ hai người đang nói chuyện, vẫn còn tiếng thở gấp của một người.
Tư Nam nhíu nhíu mày, không phải chỉ có hai người sao? Vậy người thứ ba là ai?"
"Không có việc gì, có thể đi được rồi!" Chính là tiếng của Tằng Khải Trữ.
"Nếu có việc gì thì tìm tôi!" Một giọng nói khác vang lên, sau đó là tiếng mở cửa.
Tư Nam đứng dậy, hé cánh cửa ra tạo thành một khe nhỏ nhìn ra, một người đàn ông xa lạ từ trong phòng sát vách đi ra, trang phục có chút kì quái? Tư Nam hạ hai mắt xuống, nhìn A Kim bên cạnh một chút, bộ mặt của chó cưng lộ rõ vẻ đã hiểu, Tư Nam mơ hồ cũng biết đó là người nào rồi. Quay lại tiếp tục nghe lén!
Chương 7.3
"Còn chưa đủ sao?" Tằng Khải Trữ hỏi.
"Anh cho rằng đây là vấn đề thân thể sao?" An Chi Huyến hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói cho anh biết, anh có cho tôi thêm nhiều nữa hay tìm người nào đến thỏa mãn tôi, tôi đều chưa từng đụng tới!"
"Tại sao?" Rõ ràng Tằng Khải Trữ phát điên rồi.
"Bởi vì cho dù vĩnh viễn không chiếm được cậu ấy, tôi cũng không làm cậu ấy bị tổn thương!" Lời nói An Chi Huyến vô cùng tỉnh dáo.
"Cậu quên đi, cậu phải làm chuyện đó thay tôi!" Tằng Khải Trữ đang uy hiếp.
"Khải Trữ, đây rõ ràng không phải là cậu, cậu sao lại phải cố chấp như vậy? Cậu còn hợp tác với Trịnh Thụ Thần, cho dù tới lúc có được mọi thứ của Uông tổng, cậu cũng không phải là kẻ chiến thắng." An Chi Huyến đang khuyên bảo.
"Câm miệng! Tại sao tôi không phải! Tất cả những thứ của hắn đáng ra là của tôi! Ít nhất cũng có một nửa là của tôi!" Tằng Khải Trữ gào lên, "Tôi đã tìm người có nét giống người kia cho cậu rồi, còn không được sao? Cậu rốt cuộc là muốn cái gì nữa?"
"Cậu nói cái người lúc nãy?" An Chi Huyến cười lạnh, "Nó ngay cả xách dép cho Tư Nam cũng không đủ tư cách!"
A Kim nhìn về phía Tư Nam gật đầu.
Tư Nam cười cười sờ đầu của anh.
"Nhưng cậu cũng quan hệ với nó đấy thôi?" Tằng Khải Trữ chất vấn.
"Đúng vấy Bởi vì tôi cũng chẳng phải người tốt." An Chi Huyến lại hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói cho cậu biết, chuyện đó đối với tôi là trừng phạt chứ không phải là khoái cảm!"
"Cậu đừng tưởng nó cho cậu quay lại làm là tốt bụng hay là tha thứ cho cậu đâu!" Tằng Khải Trữ tiếp tục gào lên, "Nó chỉ muốn lợi dụng cậu thôi!"
"Tôi cũng có giá trị lợi dụng sao? Cậu xài qua, còn dùng tốt được sao?' An Chi Huyến trêu chọc.
"Hừ, nhưng tôi không có hứng thú với cậu!" Tằng Khải Trữ thở dài, "Đàn ông rốt cuộc có chỗ nào tốt đâu? Trịnh Thụ Thần cũng vậy, cậu cũng vậy!"
"Yêu một người, căn bản có cùng giới tính hay không đều không quan trọng! Trong lòng cậu chỉ có hận, cho nên cậu không hiểu!"
"Ai nói tôi không hiểu?" Tằng Khải Trữ gào thét, "Tôi cũng biết yêu vậy, nhưng người tôi thương không thương tôi, cô ta chỉ thích Uông Phong Lân, tất cả những gì đáng lẽ ra phải thuộc về tôi đều thành của hắn ta!"
Gã yêu ai? Tư Nam tựa đầu vào tường, A Kim cũng nhảy lên chui vào trong lòng em, nghe thấy Tằng Khải Trữ nói như vậy, nhìn nhau một chút, trong mắt toàn là câu hỏi.
"Cậu yêu ai hả?" An Chi Huyến thay bọn họ hỏi.
"Tỉnh Thượng Đan, chính là Tỉnh Thượng Đan!" Tằng Khải Trữ giống như là hét lên, "Mấy người là quái nhân, căn bản không hiểu được! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, đã muốn được kết hôn cùng với cô ấy rồi, chăm sóc cô ấy cả đời! Nhưng mà cố ấy hết lần này đến lần khác chỉ muốn làm vợ của Uông Phong Lân! Tại sao? Cậu nói cái này là tại sao? Tất cả những thứ đang ra thuộc về tôi, đều bị hắn ta cướp đi!"
"Là cậu vẫn thèm khát những gì thuộc về anh ta thì có?" An Chi Huyến cười lạnh, "Nếu như Tỉnh Thượng Đan không phải là người đàn bà của anh ta, cậu sẽ vừa gặp đã yêu sao?"
"Sẽ!" Vẫn gào lên, "Lần đầu tiên tôi gặp cô ta, căn b ản không biết cô ta là vợ sắp cưới của uông Phong Lân! Người khác thì khao khát chờ mong, hắn ta dễ như lật bàn tay mà có được thì lại không biết quí trọng! Người như vậy không đáng chết sao?"
Tư Nam nhìn A Kim bên cạnh, đưa tay ôm lấy anh, để cho anh có thể thoải mái dựa lên đùi mình, tiếp tục cẩn thận nghe cuộc đối thoại cách vách. Bạn chó to tìm một vị trí thoải mái, trong lòng kinh ngạc bởi hóa ra Tằng Khải Trữ lại đi thích cái cô Tỉnh Thượng Đan nói chuyện ngọt thấy ghê kia, bên kia lại vang lên tiếng khàn khàn giống như của phụ nữ.
"Trong lòng cậu nếu bỏ qua được những oán hận này đối với anh ta, tập trung vào chuyện đua xe của cậu, tôi nghĩ cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn rất nhiều so với bây giờ." An Chi Huyến lựa lời khuyên bảo.
"Đừng nhiều lời!" Tằng Khải Trữ rống giận, "Cậu chỉ cần giúp tôi làm xong vụ này, bao nhiêu nợ nần, tôi đều trả lại cho cậu!"
"Được! Một lời đã định." An Chi Huyến trả lời, "Nếu như mọi chuyện cậu đều không chịu tính toán, tất cả những chuyện cậu làm, Uông tổng cũng sẽ biết!"
"Hừ! Thì tính sao? Hắn ta sẽ giết tôi sao?" Tằng Khải Trữ không cho là đúng, "Cậu cũng không sợ những chuyện cậu làm hắn ta cũng sẽ biết sao? Đắc tội với người của hắn ta, chưa có một ai có kết quả tốt đẹp! Hắn ta vì sao lại thâu tóm Tông Thụ? Bất quá là bởi vì Trịnh Thụ Thần trong một bữa tiệc rượu đã vô tình đắc tội hắn mà thôi.
Tư Nam nghi hoặc nhìn bạn chó to nằm trong lòng, phát hiện Tư Nam đang nhìn mình, lập tức lắc đầu, loại chuyện đồn nhảm kiểu này, cứ lấy sai truyền sai, khiến cho ai ai cũng làm như đúng rồi, chắc hình tượng ác nhân thất đức trong lòng nhiều người sợ rất khó phai nha! Ác nhân? Nhìn thấy mình vừa lông vừa móng, bây giờ chính là ác khuyển đó nha!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ